Thời Đường nhìn Chúc Chu đỏ viền mắt, hắn nghe anh nói xong cũng không khỏi chua xót, mắt hắn ửng hồng. Không phải hắn thấy khổ sở, cũng không đau lòng vì chuyện cũ, hắn chỉ bị lời Chúc Chu nói làm cho cảm động thôi. Thời Đường ngửa mặt lên, không muốn để nước mắt mình làm Chúc Chu lo lắng. Khả năng kiềm chế của hắn vẫn tốt, nước mắt sắp rời lại biến mất, chỉ là khóe mắt ươn ướt. Hắn ôm Chúc Chu dịu dàng như ánh nắng mùa xuân đã thỏ thẻ với hắn và lòng, ghé vào gò má anh nói: “Vận may nửa đời của em có lẽ được tích lại khi em gặp được anh và Quan Quan rồi.” Giọng hắn bình tĩnh, không thể nói là ôn nhu, cũng không thể nói là thơ mộng, nhưng lại khiến người nghe cảm thấy chua xót.

Chúc Chu biết trước đây hắn sống khổ sở, gian nan, biết cha mẹ hắn bất công, anh em lạnh nhạt, biết hắn phải tha hương một mình nơi đất khách quê người cũng phải phấn đấu tiến lên.

Cho nên anh càng đau lòng cho một Thời Đường như vậy.

Cho nên sao có thể hiểu nhầm hắn đến với anh vì Quan Quan chứ, mà kể cả thế thì chuyện này cũng đâu hề gì?

Người anh để ý nhất chính là Quan Quan, có thêm một người cùng anh nuôi nấng Quan Quan, anh còn ước gì bằng. Điều kiện đầu tiên anh đặt ra cho đối tượng hẹn hò chính là hy vọng đối phương cũng yêu thương, bao dung Quan Quan, làm sao có thể hà khắc với Thời Đường hơn chỉ vì anh và Thời Đường đang tự do yêu đương chứ.

Anh không biết người khách sẽ xử lý chuyện này thế nào, nhưng anh thực sự không quan tâm họ đến với nhau như thế nào, chỉ cần không chân đứng hai thuyền, trong tình cảm không phải một tên tệ bạc, tính cách hai người hợp nhau là được, anh không còn yêu cầu nào khác.

Tất nhiên, vì tự do yêu đương nên sự bao dung Chúc Chu dành cho Thời Đường cũng nhiều hơn, nhưng không có nghĩa là anh không đủ yêu Thời Đường, chỉ là tính cách của anh vốn thế thôi.

Đối với anh, Quan Quan cũng là con của Thời Đường, mà anh và Thời Đường lại đang yêu nhau, đây thực sự là một niềm vui lớn.

Thật tốt quá.

Anh không trì độn, cũng hiểu rõ Thời Đường khát vọng được có gia đình nhường nào, anh cười trêu Thời Đường: “Hóa ra từ khi chúng ta gặp gỡ thì đã là một nhà ba người rồi, thế nhưng ban đầu cả nhà không ai biết. Nghĩ thôi đã thấy thần kỳ rồi, đúng không?”

Thời Đường buông Chúc Chu ra, hung hăng hôn anh một cái: “Anh nói đến trước đây, vậy em lại không thể nào quên chuyện anh đã tận mắt thấy em bị cắm sừng.” Đây có thể coi là lịch sử đen tối của hắn.

Chúc Chu thấy bó tay: “Đều là chuyện đã qua rồi, anh không ngại, em cũng chớ để trong lòng. Lần đó em dọa anh sợ chết khiếp.” Chính là lần hắn giận chó đánh mèo lên đầu anh.

Thời Đường thấy Chúc Chu nói đến chuyện đó, trịnh trọng nói: “Xin lỗi anh, lần đó là em không đúng. Lúc ấy anh chỉ là việc thôi, mà em lại không hiểu sao anh lại không nói với em. Thật ra em cũng biết, dù lúc đó anh có nói  với em thì có lẽ sau đó em cũng sa thải anh, dù sao đó cũng không phải chuyện vẻ vang gì, anh nói hay không cũng không quan trọng. Đến cuối chỉ có thể là trong ngoài đều không phải người thôi, lần đó em quát anh, trút giận lên người anh.”

Chúc Chu nói: “Được rồi, anh chấp nhận lời xin lỗi của em, bởi vì đúng là em không nên quát mắng anh! Từ nhỏ đến lớn, ba anh còn chưa từng mắng anh đâu, lần đó em làm anh bối rối, trong lòng còn thấy hơi oan ức.”

Thời Đường lại ôm Chúc Chu, liên tục nói xin lỗi.

Hai người cứ rúc vào nhau như vậy, vẫn là đến khi Chúc Chu ngửi thấy mùi canh mới nhớ ra, ban nãy hai người đang chuẩn bị nấu cơm, của cải với thịt bò còn chưa làm xong!

Chúc Chu đứng bật dậy, nói: “Chúng ta còn chưa nấu xong cơm đâu! Lát nữa lại không có gì ăn.”

Thời Đường vỗ trán nói: “Quên mất.”

Chúc Chu kéo Thời Đường vào bếp, vừa đi vừa cằn nhằn, sắp xếp nên xử lý như thế nào. 

“Không làm thịt bò hầm củ cải nữa, tối hẵng làm, làm mấy món nhanh gọn dễ chính là được. Canh sắp xong rồi, chúng ta còn chưa đặt nồi cơm.”

“Chiều nay để em đi đón Quan Quan.”

“Em mang theo một cái khăn đổi cho con, chiều nay nó học patin, có lẽ sẽ toát mồ hôi. Trên người nó có một cái khen, trong cặp cũng có một cái, chiều học lớp trượt patin xong cũng nên thay cái mới.”

“Em biết rồi.”

Hai người vừa xử lý nguyên liệu nấu anh, vừa bàn chuyện con cái, còn cả chuyện nấu ăn nữa

Bình thản, yên bình, tràn đầy hương vị gia đình.

Lúc ăn cơm, Chúc Chu kể cho Thời Đường nghe chuyện lúc trước Quan Quan vẫn một mực đợi Thời Đường hồi âm, sau đó hắn vẫn không trả lời.

“Quan Quan còn giận dỗi, cũng thất vọng với em, cảm thấy em không thích nó.”

Thời Đường vội vã giải thích: “Em thấy con muốn một bức ảnh của em nên không dám trả lời nhiều, sợ không nhịn được lại lỡ mồm. Anh còn nhớ lần em mua đồ chơi cho Quan Quan không? Thật ra em chỉ muốn bù đắp thôi, không thể trả lời tin nhắn của nhóc con lòng em cũng thấy hổ thẹn lắm.”

“Anh nghĩ em nên bắt đầu trả lời tin nhắn của con, sau đó lựa lúc nói sự thật cho Quan Quan. Nói trực tiếp có khi nó không tin đâu, nhóc con này lanh lợi lắm”

“Được.”

Tháng 9, Tiểu Lâm sớm ngỏ ý gia hạn hợp đồng với Chúc Chu, Chúc Chu biểu thị không muốn gia hạn, Tiểu Lâm lấy làm kinh hãi, không biết tại sao Chúc Chu lại không tiếp tục, hỏi bóng hỏi gió xem có phải anh bất mãn với tiền lương hay phúc lợi không, có thể tăng lương tăng phúc lợi mà?

Còn nói chuyện cho đứa nhỏ đi học và nhà ở của họ nữa.

“Nếu không ký tiếp hợp đồng thì mấy thứ đó lại phải tìm mới, anh có muốn suy nghĩ lại cẩn thận không? Nếu trong công việc anh gặp áp lực gì thì có thể nói với tôi, anh không tiện nói ra thì tôi sẽ truyền đạt lại cho sếp.” Tiểu Lâm vắt óc suy nghĩ, không hiểu tại sao, rõ ràng một năm qua rất tốt, lần trước anh còn tổ chức sinh nhật cho sếp mà, sao đột nhiên bây giờ lại không muốn gia hạn hợp đồng nữa?

Việc Chúc Chu và Thời Đường yêu nhau vẫn chưa từng nói cho người ngoài, hai người vẫn như bình thường, Tiểu Lâm cũng không biết buổi tối hai người ở nhà như thế nào, bởi vậy y không hiểu tại sao bỗng dưng Chúc Chu không muốn tiếp tục công việc nữa.

Chúc Chu không tiếp tục vì 3 lý do. Thứ nhất, hiện tại Thời Đường cũng dần học được không ít món, bình thường luôn ở trong bếp với anh, hoặc hai người thay phiên nhau, một người chơi với Quan Quan, người kia đi chuẩn bị cơm, hắn không còn chỉ chăm chăm vào công việc như trước nữa. Thứ hai, hai người là người yêu, không có lý nào lại đi làm cơm cho người yêu rồi đòi lương. Thứ ba, anh hy vọng mối quan hệ giữa hai người sẽ thuần túy hơn, không lấy lương, nấu cái gì cũng tự do hơn! Hoàn toàn là một người tự do!

Chủ yếu là bây giờ anh cũng không thiếu tiền!

Nhưng anh chưa thương lượng cùng Thời Đường, nên khi nghe Tiểu Lâm lén lút báo chuyện Chúc Chu không ký tiếp hợp đồng cho Thời Đường biết hắn cũng hoảng hốt, sững người ngay ở công ty, mở họp xong thì nhanh chóng xử lý việc gấp trong tay, tan tầm sớm 2 giờ để về nhà.

Hắn cho rằng lúc đó Chúc Chu nói không ngại nhưng thật ra trong lòng vẫn để ý, không muốn ở bên hắn nữa.

Khi Thời Đường về đến nhà, rõ ràng là lái xe về nhưng lên đến nơi, trán đã mướt mồ hôi.

Hắn về nhà mình trước, không thấy Chúc Chu, lại sang nhà Chúc Chu, phát hiện trong phòng khách có hai kiện hành lý, trong lòng đau xót.

Loại cảm giác như thể mình đã đánh mất cả thế giới ép Thời Đường đến độ không thở nổi. Hắn đi vào trong, thấy cửa phòng ngủ mở toang, Chúc Chu còn đang dọn dẹp phòng, trên giường có ít quần áo, hắn lẳng lặng đi tới, ôm lấy Chúc Chu đang kinh ngạc nhìn mình thật chặt.

“Anh đừng rời bỏ em!” Đây là một lời thỉnh cầu, lộ vẻ đáng thương, van nài.

Chúc Chu để đồ trong tay xuống, ôm lại Thời Đường, nói: “Anh đâu muốn rời khỏi em đâu! Sao em lại nghĩ như vậy?”

“Tiểu Lâm nói anh không muốn ký hợp đồng tiếp nữa.”

“Anh không muốn ký tiếp chứ có nói muốn rời khỏi em đâu.”

“Vậy sao anh lại thu dọn hành lý.”

“Nhà lúc trước của anh, khách thuê đã rời đi rồi, dạo trước anh thuê người về sửa sang lại, rộng hơn nơi này, còn có bể bơi lớn nữa. Anh định về đó ở mấy ngày, nếu em không bận thì có thể đi cùng anh và Quan Quan, xem chỗ ở trước đây của bọn anh một chút.”

“Có thật không?”

“Đương nhiên rồi!” Chúc Chu bị giọng điệu u oán của Thời Đường chọc cho không biết nên khóc hay nên cười, lại như bị một chú chó lông vàng cỡ lớn oan ức nằm ăn vạ trên người, anh nhịn không được đưa tay vuốt lưng Thời Đường, nói: “Em không nên suy nghĩ nhiều.”

“Vậy sao anh không gia hạn hợp đồng.”

“Bởi vì bây giờ anh là người yêu của em, không phải nhân viên của em, cũng chẳng phải cấp dưới của em. Không nhận lương cũng không có nghĩa là em không phải nộp phí sinh hoạt nhá, mặc dù bây giờ chúng ta chưa phải chồng chồng hợp pháp nhưng nếu em mong muốn cùng anh nuôi nấng Quan Quan thì cũng phải san sẻ sinh hoạt phí của Quan Quan, he he, anh như vậy có phải tính toán chi li quá không?”

Sao lại thấy Chúc Chu tính toán được, Thời Đường còn ước gì mình được trong tham dự vào quá trình trưởng thành của Quan Quan, ghi lại gì đó trong cuộc đời Quan Quan nữa kìa, hắn lắc đầu ngay: “Sao lại thế được, em biết mà, anh đang tạo cơ hội cho em.” Nghe Chúc Chu giải thích xong, tâm tình hoảng hốt của Thời Đường dần bình tĩnh lại.

“Em muốn đi cùng hai ba con.”

“Vậy Quốc khánh 1/10 này, chúng ta cùng đi sang đó ở một thời gian ngắn nhé?”

“Được.”

Thời Đường nhìn Chúc Chu, trong lòng tính nhẩm, đến tháng 10 là họ đã ở bên nhau được nửa năm rồi, hắn đã sớm chuẩn bị nhẫn, khi nghe Chúc Chu nói họ chưa phải chồng chồng hợp pháp, suýt nữa Thời Đường đã không nhịn được mà lấy nhẫn ra cầu hôn rồi.

Nhưng mà hắn biết, mới nửa năm mà đã cầu hôn, với những cặp đôi bình thường thì đây là một quyết định vô cùng chớp nhoáng. Hắn cẩn thận từng li từng tí với đoạn tình cảm này, không muốn để lộ rằng mình quá nôn nóng, bất ổn, như vậy sẽ khiến người khác cảm thấy không đáng dắt tay nhau cả một đời.

Cho nên hắn phải nhẫn nại, chờ thời cơ thích hợp, hắn nhất định sẽ lấy chiếc nhẫn mà mình đã chuẩn bị từ sớm ra, tự mình đeo vào tay Chúc Chu.

Tháng 10, Quan Quan mặc quần bơi, đội mũ bơi, trên tay còn cầm phao, nhìn khung chat trên điện thoại baba, trên đó có một tấm ảnh, bé kinh ngạc nói: “Tại sao lại là ảnh chú Thời!” Bọn học đã khôi phục liên lạc được một, hai tháng, hôm nay, về lại nhà của họ, Quan Quan lại hỏi ảnh của đối phương, muốn xem dáng vẻ của chú ấy, đối phương không từ chối, gửi qua một tấm ảnh.

Trong ảnh rõ ràng là Thời Đường, Quan Quan ngẩn người y hệt Chúc Chu lúc trước.

Bé nghiêng đầu nhìn Chúc Chu đang tươi cười, lại nhìn Thời Đường cũng đang cười híp mắt. Thật ra trong lòng Thời Đường vẫn hơi lo lắng, hắn sợ Quan Quan không tiếp thu nổi, hoặc từ chối chấp nhận.

húc Chu trả lời bé: “Bởi vì một người thân khác của con chính là chú Thời đó.”

Quan Quan giống như có mười vạn câu hỏi tại sao, hỏi liên tục.

“Tại sao ạ? Tại sao lại là chú Thời thế? Sao chú Thời lại là một người thân khác của con? Baba thứ hai của con là chú Thời ạ?”

Chúc Chu như thể thấy được trên đầu con trai có đầy dấu chấm hỏi.

Anh kiên trì, tỉ mỉ trả lời từng câu hỏi của Quan Quan: “Gen t*ng trùng mà baba mua năm đó chính là của chú Thời của con, trùng hợp như vậy đó.” như thể đang nói, con không cần hoài nghi.

“Vậy sao bây giờ chú mới nói cho con!” Trong giọng nói vừa có vui mừng vừa có oán giận, cảm thấy Thời Đường không chân thành, mặc dù bé cũng không biết cụ thể chân thành là gì.

“Bởi vì quá yêu con nên sợ tùy tiện báo cho con thì con sẽ không thích chú.” Chúc Chu giải thích đàng hoàng lại trình trọng.

Thời Đường phối hợp gật đầu.

Quan Quan đáp ngay: “Sao lại thế được! Chú Thời tốt như vậy, nhất định con sẽ thích chú.” lời này như hạt đậu đập vào tim Thời Đường.

Chúc Chu nghịch ngợm nói: “Vậy con không ghét chú nữa hả?”

Quan Quan ôm cái phao nhảy trên mặt đất, nói: “Đương nhiên rồi! Đương nhiên là con không ghét chú Thời!” nói xong còn cười với Thời Đường, nụ cười kia như ngọt thấu tim gan Thời Đường.

“Vậy bây giờ hai người có muốn ôm một cái không?” Chúc Chu dẫn dắt Quan Quan cho Thời Đường một cái ôm, anh biết lúc này Thời Đường đang rất hồi hộp.

Chúc Chu vừa dứt lời, Quan Quan bé nhỏ ngọt ngào đã đỡ phao xông tới, cho Thời Đường một cái ôm thật là chặt, trên mặt còn cười hì hì.

Trẻ con sẽ vĩnh viễn không suy nghĩ phức tạp như người lớn, thích là thích, dù bạn là ai thì cũng không vì thân phận thay đổi mà cảm thấy ghét bạn.

Thời Đường ôm lấy Quan Quan, tung bé lên cao, chọc cho Quan Quan cười khanh khách, sau đó lại gấp gáp nói: “Có phải chúng ta đi bơi được rồi không ạ!” trong tay bé con đang cầm phao, hiển nhiên đang rất mong đợi được xuống bơi.

Thời Đường đặt Quan Quan xuống, hán đi tới bên cạnh Chúc Chu, ôm lấy anh theo thói quen, “Đi đi.”

Vốn Quan Quan định chạy thẳng đến hồ bơi, nhưng thấy Thời Đường ôm baba, bé vọt qua, lao thẳng tới cạnh Chúc Chu, chui vào ngực anh, nói: “Con không muốn, con muốn baba đi cùng con cơ!”

Khi Chúc Chu bất đắc dĩ khom lưng bế Quan Quan lên, Thời Đường dán vào tai anh thì thầm: “Hình như con sợ em cướp anh đi.” mong muốn độc chiếm của Quan Quan còn mạnh hơn hắn, hắn đã phát hiện ra điểm này từ lâu rồi.

Chúc Chu quay đầu liếc Thời Đường một cái: “Đây đại khái là trò giỏi hơn thầy à?”

“Không hổ là con của em.” Thời Đường tự hào một cách công khai.

Chúc Chu gật đầu hùa theo: “Ừm, không hổ là con em.” nói xong còn bật cười.

Quan Quan nằm nhoài trên bả vai Chúc Chu, cho Thời Đường đứng sau baba một cái mặt quỷ.

Cũng không vì thân phận của Thời Đường đã thay đổi mà trở nên hào phóng.

Rất có chính kiến “mặc kệ chú là ai”, baba chỉ có thể là của bé thôi.

Dù chú có là cha cháu thì cũng không có tác dụng đâu.

Thời Đường cưng chiều giơ ngón tay cái với Quan Quan, ra chiều mình đã chịu thua.

Hắn nhìn hai ba con nô đùa trong nước, Chúc Chu đang dạy Quan Quan bơi, để bé không cần dùng phao nữa, Quan Quan sợ, không chịu buông tay. Thời Đường nhìn hai người giằng co, trong lòng cảm khái.

Có lẽ trước đây khổ quá rồi, nên giờ ngọt ngào lại khiến hắn thấy không chân thực, cũng khiến hắn ngày càng muốn giữ chặt trong tay, hận không thể dâng cả thế giới tới trước mặt họ để bày tỏ tình yêu của mình. Ý nghĩ này như thể đã bị dồn nén quá lâu, cuồn cuộn trong lòng hắn trực trào ra nào.

Vì không muốn bị lộ mình quá điên cuồng, Thời Đường tự nhủ, từ từ thôi, đời còn dài, hắn sẽ quý trọng  và sẽ gìn giữ sự ấm áp, bình yên mái mới có được này.

Tác giả có lời muốn nói: (tui lược bớt vì dài quá là dài)

Thật ra ban đầu việc thẳng thắn này tôi có hai khả năng, một là kết cục như trên, hai là ngược hơn chút, ví dụ như Chúc Chu hiểu nhầm Thời Đường đến với mình vì Quan Quan. Nhưng tôi nghĩ một hồi, cảm thấy với tính cách của Chúc Chu thì sẽ không tính toán chi li, hà khắc trong tình cảm như thế, anh sẽ là dòng suối ấm áp, bao dung, tính cách mềm mại nhu hòa, cho nên cuối cùng chọn phần cuối vừa bình yên lại ấm áp như thế. Khà khà, cảm ơn mọi người đã theo tôi cả một đường, cũng cảm ơn mọi người đã yêu thích Quan Quan và Chúc Chu, còn cả Thời tiên sinh không hoàn mỹ đến thế nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play