Sự phối hợp hôm nay đã kích thích Thời Đường, hắn có chút kích động không thèm đếm xỉa gì nữa, dù sao đưa đầu rụt đầu đều có một dao, dù thế nào cũng phải đối mặt với lưỡi dao kia, không bằng cứ nói ra sớm, hắn cũng có thể thở phào một hơi.

Trong tiềm thức, Thời Đường cảm thấy Chúc Chu không phải người sẽ đi tính toán mấy chuyện vụn vặt, chớ nhìn cả ngày anh chỉ vây quanh phòng bếp và con trai, mà lòng dạ anh lại rộng rãi hơn hắn rất nhiều, vẻ mặt ôn hòa, nội tâm hào hiệp. Nếu tráo đổi thân phận, Chúc Chu nói chuyện này cho hắn, hắn sẽ không thể bỏ qua một cách nhẹ nhàng được. Lại như lần trước vì chuyện của người yêu cũ mà hắn giận chó đánh mèo với Chúc Chu, thật ra chuyện ấy chẳng liên quan gì tới anh cả, lúc ấy anh chỉ nhận lương làm việc, nói ra thì sợ mình lắm mồm, đi lo chuyện không đâu, bản thân anh lại khó làm chuyện của mình.

Không hiểu sao, Thời Đường còn chưa nói gì đã cảm thấy Chúc Chu sẽ không tính toán với hắn.

Mặc dù đã quyết định phải nói cho Chúc Chu biết chuyện hắn có quan hệ với Quan Quan, nhưng hắn cũng không nói ngay, phải tìm một cơ hội thích hợp, Thời Đường chỉ đưa chuyện này vào lịch trình của mình thôi.

Đặc biệt là lúc trước hắn cùng Chúc Chu đã thương lượng rằng khi Quan Quan được nghỉ hè họ sẽ cùng nhau đi du lịch, có một kỳ nghỉ thật mỹ mãn.

Tuy Thời Đường chắc đến 8 phần 10 rằng Chúc Chu sẽ không tính sổ với hắn, nhưng vẫn không vui với 2 phần còn lại, vì 2 phần đó mà Thời Đường định đợi đi du lịch về mới nói Chúc Chu.

Địa điểm du lịch là nước Mỹ, đến công viên giải trí to nhất thế giới mà trẻ con thích, sau đó còn đi thủy cung và công viên nước, tiện thể hắn sẽ tham gia báo cáo hằng năm của tổng bộ, chơi ở Mỹ hơn nửa tháng.

Kế hoạch đi du lịch là Chúc Chu lên lịch trình, bởi vì Chúc Chu không muốn quá khoa trương, dù sao vẫn đang hẹn hò đó, Thời Đường cũng coi như một nửa người nổi tiếng, đến lúc đó bị truyền ra ngoài, Chúc Chu thì không sao chứ không muốn để con chịu lời ra tiếng vào. Chính vì vậy mà chuyến du lịch này Thời Đường cũng thành người vô công rỗi nghề, đi theo hai ba con. Tuy mấy chuyện ăn uống ngủ nghỉ của hắn sau khi hắn trở thành tổng giám đốc đã ở đẳng cấp khác hẳn, nhưng mấy niềm vui săn hàng giá rẻ thế này cũng rất quý giá, thậm chí còn giúp Thời Đường cảm nhận được một phong cách du lịch rất khác lạ, đơn giản lại vui vẻ, giống như hết thảy những gia đình khác đi du lịch vậy, phóng phú là mãn nguyện rồi.

“Lần trước em mời ba con anh đi Thụy Sĩ trượt tuyết, lần này bọn anh mời em đi Mỹ chơi, tuy vậy em cũng phải giúp anh chăm con đó, không được nhàn nhã như lần đi Thụy Sĩ đâu, chuyện ăn ở đi lại để anh sắp xếp.” Chúc Chu cười trêu chọc Thời Đường.

Vốn Thời Đường định bao hết mọi chi phí, nhưng Chúc Chu cảm thấy mình phải đáp lễ, không thể nhận chỗ tốt của người khác mãi, trong tình cảm phải có qua có lại, luôn để một bên trả tiền thì Chúc Chu thấy không ổn, cũng không phải phong cách của anh trong tình yêu. Anh không thể thoải mái nhận chỗ tốt người khác cho, người khác tốt với anh một thì anh phải đáp lại hai. Cho nên khi Thời Đường muốn chi tiền góp sức, Chúc Chu lại thoải mái từ chối, khiến Thời Đường không nói được gì.

Quả thực chuyến du lịch này rất tiết kiệm, Thời Đường áp lực của Chúc Chu cũng không lớn lắm, cứ thế thuận theo sự sắp xếp của anh, nếu không hắn sợ Chúc Chu sẽ gạch tên hắn khỏi danh sách lắm! Hắn cũng không muốn rời khỏi hai ba con.

Du lịch về thì đã là cuối tháng 7 rồi, Chúc Chu đăng ký lớp học hè cho Quan Quan, sau đó nhóc con nghỉ mấy ngày rồi bắt đầu đi học lớp mỹ thuật với các bạn, sau đó đăng ký thêm một lớp trượt patin, cũng do vườn trẻ mở.

Khi Quan Quan bắt đầu đi học hè thì chính là lúc Thời Đường nói chuyện kia cho Chúc Chu.

Ngày đó có lẽ là một ngày nóng nhất của mùa hè, ngoài đường rất ít người đi lại, thỉnh thoảng chỉ xuất hiện mấy nhân viên ra ngoài ăn, đa số đều ngồi trong văn phòng, về nhà cũng rúc trong phòng.

Chúc Chu là cho mình một bát sữa chua hoa quả, sau đó bỗng nhiên thấy Thời Đường đi từ ngoài vào.

Chúc Chu bưng bát thủ tinh, tay cầm thìa, kinh ngạc nhìn Thời Đường trở về giữa trưa.

“Sao em đã về rồi? Anh còn chưa bắt đầu làm bữa trưa nữa.”

“Em xử lý xong hết việc rồi, chiều lại không có việc gì nên em về.” Thời Đường đi tới rồi bắt đầu cởi nút áo, tháo ca-vạt.

Chúc Chu để đồ xuống, tự nhiên cầm áo khoác và cà-vạt treo lên hộ hắn, nghe vậy nói: “Vậy thì tốt quá, trưa muốn ăn gì để ăn làm, hay chúng ta cùng làm?”

“Cùng nhau làm đi.” Thời Đường nói xong, ôm lấy vai Chúc Chu.

Chúc Chu sờ thử cánh tay Thời Đường, nóng hầm hập, nói với hắn: “Anh đi rót cho em cốc nước.”

Thời Đường đi theo Chúc Chu, Chúc Chu vừa rót xong hắn đã nhận lấy uống luôn nửa cốc, sau đó hít một hơi thật sâu, nói: “Em đi tắm rửa thay đồ đã, lát nữa chúng ta nấu cơm cùng nhau. Quan Quan ăn ở vườn trẻ à?”

“Ừ, trời nóng như vậy, anh không định đón bé về, nóng quá, đi qua đi lại mệt lắm, sợ da thịt nó mềm dễ bị trúng nắng, cho nên để nó ăn cơm nghỉ trưa ở vườn trẻ rồi.”

Thời Đường để cốc xuống, ôm má Chúc Chu hôn ăn một cái, nói: “Em đi tắm đây, lát nữa chúng ta nói chuyện nhé.”

“Được thôi, đi đi, anh ăn xong hoa quả đã.”

Bởi câu nói này của Thời Đường, Chúc Chu nhìn bóng lưng hắn, cầ, bát hoa quả trên bàn lên, tưởng tượng lung tung.

Muốn nói chuyện với anh một chút, nói cái gì?

Thần thần bí bí, ngữ khí còn rất trịnh trọng.

20 phút sau, Thời Đường đổi sang một bộ đồ ở nhà, thấy phòng khách không có ai thì biết Chúc Chu đang ở trong bếp rồi. Thời Đường vào bếp, lấy một cái tạp dề khác treo trên móc đeo vào, sau đó nhờ Chúc Chu buộc dây cho mình.

“Anh chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn gì rồi?”

“Mới cho canh lên bếp thôi, rau dưa có cải chíp và súp lơ, em muốn ăn món mặn gì?”

“Thăn bò hầm củ cải 1 đi, rồi thêm tôm nõn chiên 2 hoặc cánh gà chiên coca 3 là được.”

“Được.”

Chúc Chu lấy tôm nõn trong tủ ra rã đông, sau đó mắt đầu nhặt rau cần, Thời Đường đứng bên kia xử lý củ cải và thăn bò.

Chúc Chu vừa làm vừa không kiềm được lòng hiếu kỳ, hỏi Thời Đường: “Không phải em nói cần nói chuyện với anh sao? Nói chuyện gì?” Theo thời gian, tình cảm càng thêm sâu đậm, hai người ở chung với nhau càng tự nhiên hơn, nếu không phải mỗi tháng Chúc Chu còn được nhận lương đúng hạn thì anh sẽ có cảm giác mình đã sống cùng Thời Đường cực kỳ lâu rồi.

Có lúc Chúc Chu cũng cảm thấy thật thần kỳ, rõ ràng lúc trước anh chỉ nhận lời làm đầu bếp thôi, sao giờ đã biến thành bạn trai của em ấy rồi?

Hơn nữa lúc ấy em ấy vẫn còn có bạn trai đấy!

Vận mệnh huyền diệu như vậy à!

Thời Đường nghe vậy thì rửa tay, lấy giấy nhà bếp lau khô, chậm rãi lấy điện thoại ra, nhấp vào một bức ảnh trong album, lại hít sâu một hơi.

Lần đầu tiên Thời Đường thấy bồn chồn như vậy.

Chúc Chu nhìn Thời Đường như vậy, mạnh dạn đoán, chẳng nhé em ấy ngoại tình, chân đạp hai thuyền, muốn nói với mình rằng em ấy yêu phải người khác sao?

Sau đó anh thấy Thời Đường giơ màn hình điện thoại lên, phía trên là một tấm ảnh.

Đó là ảnh của Quan Quan.

Là bức ảnh mà anh đã gửi đi trong hoạt động kết nối trái tim.

Chúc Chu ngẩn người, một khắc kia trong đầu anh như nổ ầm một tiếng, nhão như hồ.

Bởi vì trước giờ anh chưa từng đăng tấm ảnh này lên tường hay những nơi khác, vẫn chỉ để trong album điện thoại di động. Quan Quan có rất nhiều ảnh, rất nhiều bức là anh chụp rồi lưu trong đám mây, anh không phải người cuồng khoe ảnh, thỉnh thoảng đăng một lần, hơn nữa mỗi lần sẽ không để quá nhiều ảnh.

Cho nên anh gửi tấm ảnh này cho người thân cùng huyết thống khác của Quan Quan trong hoạt động kết nối trái tim.

Mặc dù chỉ là một tấm hình, nhưng đủ để Chúc Chu sửng sốt toàn tập. Anh đặt dao trong tay xuống, quay người nhìn Thời Đường: “Sao em lại có tấm ảnh này? Lẽ nào lúc trước anh gửi cho em?” Yêu nhau đã lâu, Chúc Chu cũng chia sẻ video và ảnh chụp của Quan Quan với Thời Đường, anh cho rằng mình đã gửi cho hắn, dù anh hoàn toàn không có ấn tượng.

Anh không dám nghĩ tới khả năng kia, bưởi anh cảm thấy nó rất khó tin, sao có thể như thế được?

Thời Đường nói: “Em biết anh hiểu rõ điều này nghĩa là gì, mà em muốn anh hãy nghe em nói trước đã.” Thời Đường không dám tới gần Chúc Chu, bởi vì hắn không thấy Chúc Chu bất an hay kích động, thậm chí không thể chấp nhận, những tình cảm này không hề xuất hiện trên mặt anh, mà nhiều hơn là sự mờ mịt.

Chúc Chu nhìn Thời Đường, vô cùng khó hiểu.

Thời Đường đi tới nắm lấy tay Chúc Chu: “Chúng ta ra phòng khách ngồi xuống nói chuyện, anh cũng cần bình tĩnh lại.”

Chúc Chu khiếp sợ không thôi, cứ vậy thuận theo Thời Đường, được hắn dắt ra phòng khách.

Sau khi hai người đã ngồi xuống, Thời Đường nghiêm mặt, nói: “Chuyện thì anh đã có thể đoán được đại khái rồi, em chính là người các anh đã liên hệ trong hoạt động kia, hoạt động kết nối trái tim, người thân cùng huyết thống còn lại của Quan Quan, hay nói cách khác, gen t*ng trùng mà anh đã mua năm đó là của em.”

“Sao có thể…Làm sao có thể…” Bởi vì nó quá thần kỳ, Chúc Chu không thể tin được, quá đỗi kinh ngạc.

Làm sao có thể chứ!

“Trước giờ em chưa từng nói với anh chuyện em đi hiến t*ng trùng!”

“Lúc trước em thấy chuyện này không phải chuyện vẻ vang gì, lúc ấy em cần tiền xuất ngoại nên mới làm như vậy.” sau đó không nói là vì biết được quan hệ giữa Quan Quan và hắn.

Lời Thời Đường nói, Chúc Chu rất thông cảm, trong khoảng thời gian này hẹn hò, Thời Đường đã kể cho anh rất nhiều chuyện của hắn khi còn bé và thời niên thiếu. Hắn không nói chuyện hiến tinh thì anh cũng có thể hiểu, nếu là anh thì anh cũng ngại nói chuyện này.

“Vậy sao sau khi chúng ta hẹn hò em lại không nói cho anh biết ngay chứ? Rõ ràng hoạt động này có trước khi chúng ta hẹn hò.”

“Bởi vì em có nỗi lo của mình, hơn nữa em sợ khiến anh nghĩ rằng em biết Quan Quan là con của mình nên mới tỏ tình với anh, theo đuổi anh.”

Chúc Chu yên lặng một hồi.

Trong lòng Thời Đường dần trở nên bất an, điều này khiến hắn không nhịn được mà giải thích nhiều hơn.

“Mà trên thực tế lại không phải như vậy. Tuy lúc đó em rất ngạc nhiên, nhưng em lại thấy vui mừng nhiều hơn, chuyện này làm em thấy mình như được kéo lại gần các anh hơn. Hơn nữa em phải nói với anh, rằng trước khi có hoạt động này em đã thích anh rồi. Em lo anh sẽ cả thấy em đến với anh vì Quan Quan nên mới không thể thẳng thắng với anh ngay từ ban đầu được. Em biết ở điểm này em đã sai, nhưng em không muốn khiến anh hiểu nhầm tình cảm chân thành của em.”

Chúc Chu nghe đến câu cuối cùng, không hiểu sao viền mắt lại nóng lên.

“Nhưng em không muốn khiến anh hiểu lầm tình cảm chân thành của em”

Thật sự thì đúng là Chúc Chu không để ý nhiều như vậy, cũng không nhỏ nhen như Thời Đường tưởng, chẳng qua là nếu như chuyện này là thật thì họ thật sự rất có duyên. Hơn nữa đây là một chuyện tốt rất đáng mừng, anh còn chưa kịp nghĩ đến việc hắn theo đuổi anh vì Quan Quan hay vì nguyên nhân khác.

Nhưng lúc này đây, nhìn Thời Đường nóng lòng giải thích tất cả mọi chuyện, không muốn khiến anh hiểu lầm, thậm chí trước giờ luôn trấn tĩnh mà bây giờ trên mặt hắn lại xuất hiện vẻ lo lắng, anh khá là cảm động, thậm chí còn hơi đau lòng.

“Thời Đường…” Chúc Chu nhẹ nhàng gọi tên hắn, sau đó nắm lấy tay hắn, “Em không cần lo lắng, anh không hiểu lầm, bởi vì anh có thể cảm nhận được sự chân thành của em rồi.”

Một người có thích bạn hay không, bạn có thể cảm nhận được.

Cho nên không cần giải thích.

Anh sẽ không nghi ngờ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play