Năm học viên của tổ sửa chữa chiến địa khẩn cấp đều tập trung tại hành lang. Tiêu Hướng đang mồi thuốc lá, Phác Văn Chính đang cài một nút áo, Buck đang chán nản còn Đan Lệ đang gật gù buồn ngủ.
- Hữu Tài ca, đêm qua anh làm gì trong phòng vậy? Cứ phát vang lên những tiếng động kì quái khiến ta cả đêm không yên giấc.
Đan Lệ có chút oán giận nói.
Mao Hữu Tài cười nói:
- Có thể là một con chuột chạy loạn thôi, có điều ta ngủ cực kì ngon.
- Bọn các ngươi không được trò chuyện nữa, quy tắc cũ, chạy hai mươi vòng, lập tức thực hiện!
Huấn luyện viên Julius gào lên, năm học viên cuống quýt tranh nhau chạy ra sân thể dục.
- Thật kì quái, từ lúc rời Trung tâm nghiên cứu tới giờ hình như lão Julius chưa gọi chúng ta rác rưởi thì phải.
Trong khi chạy Phác Văn Chính nhỏ giọng nói.
Tiêu Hướng vỗ đầu Phác Văn Chính một cái:
- Mày ngu quá, bây giờ Mao ca thuộc loại người nào? Bây giờ anh ấy là bạn của giáo sư Thái Ân, lão Julius dám gọi anh ấy là đồ rác rưởi chẳng lẽ giáo sư Thái Ân cũng biến thành đồ rác rưởi sao? Lão không nghĩ đến chén cơm với tiền hưu nữa hả?
- Đúng, đúng, đúng.
Buck cười nói thật thà:
- Chúng ta là bạn của Mao ca, chúng ta là rác rưởi, Mao ca cũng là đồ rác rưởi, ha ha.
- Cái tên ngu ngốc nhà ngươi!
Buck cũng bị một bạt tay, bất quá lần này người ra tay là Đan Lệ.
- Mao ca à, lựa lúc nào đó khao đi, một triệu là số tiền lớn đó, cho đám huynh đệ hưởng chút hương đi nào.
Tiêu Hướng tặc lưỡi cười nói.
Đan Lệ cãi:
- Bọn khốn các ngươi, không phải Hữu Tài ca đã mời cơm các ngươi rồi sao, hơn nữa mỗi người còn được tặng một phần quà, hừ, làm người không thể tham lam như thế.
- Eo ôi, còn chưa kết hôn đã nổi tính bà quản gia sao?
- Đáng chết! Xem ta thu thập ngươi thế nào!
Đan Lệ vọt tới, Tiêu Hướng một mạch chuồn thẳng.
Mao Hữu Tài không thể không bật cười, tốc độ cũng nhanh hơn. Chạy bộ là thời gian hắn tu luyện linh lực, hắn cũng không đùa bởi đùa giỡn là chết.
Sau thời gian huấn luyện thể lực và học tập kiến thức nghề nghiệp là lúc nhóm học viên được tự do, đoạn thời gian này sẽ kéo dài đến lúc huấn luyện thể lực ngày hôm sau, đây chính là quy định của Julius. Cho nên sau khi chấm dứt việc học kiến thức, năm học viên của tổ được thoải mái làm chuyện mình muốn.
Tiêu Hướng, Phác Văn Chính và Buck vẫn đánh bài như thường lệ. Đan Lệ bắt tay vào mục tiêu mới của nàng, sửa chữa một người máy Thiên Giáp có mức độ hư hỏng nghiêm trọng hơn. Ở cùng với nàng một thời gian Mao Hữu Tài mới biết nàng chỉ là con trong một gia đình bình dân làm nghề sửa chữa cơ khí, từ nhỏ đã tiếp xúc với máy móc, sau đó cha mẹ đều bệnh mất, xưởng cơ khí buộc phải sang nhượng, hơn nữa còn có một vài nguyên nhân khác, cuối cùng nàng trở thành học viên của căn cứ công binh. Lí tưởng sống của nàng không phải làm một công binh mà là một công trình sư chiến địa. Hoàn cảnh gian khổ và lí tưởng như thế nên nàng rất khó học được các loại kĩ năng chuyên nghiệp.
Nhìn Đan Lệ tập trung làm việc, Mao Hữu Tài cũng không muốn làm phiền, hắn lang thang đến phòng học. Quá nhàm chán hắn thả tiểu Phi từ nhẫn chứa vật ra ngoài.
- Chủ nhân, trước đó ngài có nhốt ta lại hả? Sao ta nhớ gì về đoạn thời gian đó nhỉ?
Vừa từ nhẫn chứa vật bay ra, tiểu Phi đã nhanh miệng hỏi.
- Lúc đó ngươi đang ngủ.
Mao Hữu Tài trừng mắt nhìn nó một cái.
- Ta có ngủ sao?
Tiểu Phi nói với vẻ mơ hồ.
- Chuyện này dừng ở đây, ngươi tìm việc để ta làm, ta cũng muốn sửa chữa gì đó giống Đan Lệ.
Mao Hữu Tài nói.
Lát sau tiểu Phi nói:
- Chủ nhân, ta phát hiện có một phi thuyền loại nhỏ bị hỏng với mức độ khá nặng, nhưng trong phòng học này ta có thể tìm được phần lớn linh kiện có thể sử dụng được, những thứ cần mua không nhiều, chủ nhân có thể thử xem.
Mao Hữu Tài cảm thấy hơi kì quái, hỏi:
- Phi thuyền là cái gì? Sửa chữa có đơn giản như người máy không?
- Với năng lực hiện giờ của chủ nhân, sửa chữa người máy chiến đấu bị hỏng không phải là lãng phí thời gian sao? Sửa chữa phi thuyền không như vậy, chủ nhân có thể đến kho quản lí vật tư của căn cứ xin mua, sau khi sửa chữa là chủ nhân đã hợp pháp có được nó, sau này tiểu Phi có thể ngồi cùng chủ nhân cưỡi phi thuyền lãng mạn du lịch vũ trụ.
Tiểu Phi lượn một vòng trên đầu Mao Hữu Tài như đang làm nũng.
Nếu tiểu Phi cũng có mông như Đan Lệ, nhất định lúc này Mao Hữu Tài đã đét vào mông nó một cái.
Có điều đề nghị của tiểu Phi đã làm Mao Hữu Tài hơi động tâm, sửa chữa người máy chiến đấu cùng lắm là rèn luyện một chút tay nghề thôi, nhưng sửa chữa phi thuyền có thể đạt được hai mục đích cùng lúc, thứ nhất nâng cao tay nghề, thứ hai là có được nó. Ở tiên quốc, người bình thường không thể mua nổi phi thuyền, mặc dù rất tiện nghi nhưng giá trên dưới mười triệu đồng. Bỏ qua cách này, nếu hắn muốn sở hữu một phi thuyền không biết phải phấn đấu bao nhiêu năm.
Mao Hữu Tài theo tiểu Phi đến nơi đặt phi thuyền, cẩn thận xem xét một chút. Đây là một phi thuyền trinh sát của quân đội đã hỏng, dài chín mét, rộng ba mét, nhìn tổng thể rất giống một con ong vò vẽ. Nhẫn chứa vật của hắn có năm mươi không gian lập phương, dư sức chứa chiếc phi thuyền này, sau này tùy lúc có thể cất hoặc sử dụng nó, thật là tiện lợi. Có được điểm này, đề nghị của tiểu Phi càng làm hắn động tâm.
- Đây là phi thuyền trinh sát được sản xuất từ năm mươi năm trước của tiên quốc, tên là Ong vò vẽ bự, sức chứa năm người, tốc độ nhanh nhất bằng vận tốc ánh sáng, có hệ thống trinh sát Mắt đại bàng, súng máy, quang pháo, hệ thống tên lửa đạn đạo, nhưng những thứ đó ở đây không có, bất quá nếu chủ nhân muốn có thể liên hệ các cửa hàng bán vũ khí để mua.
- Hệ thống vũ khí có thể bỏ được, có điều, hình dạng nó thế này còn sửa chữa được sao?
Nhìn phần đầu bị nôt tung, bên trong phi thuyền bị hư hỏng nghiêm trọng, Mao Hữu Tài đã sớm lo ngại.
- Chẳng lẽ chủ nhân lo lắng mình không có kinh nghiệm về mắt này hả? Có tiểu Phi ở đây, mọi chuyện đều không thành vấn đề, mặt khác, chỉ cần mua một người máy công nhân loại nhỏ thì khối lượng công việc đã giảm nhiều rồi, số tiền còn lại cũng đủ cho chủ nhân mua chiếc phi thuyền này.
- Vậy được, nếu tiền thường của ta bị lãng phí, ta sẽ đem ngươi đi bán.
- Hì hì, ta chỉ đáng giá năm ngàn đồng thôi, chủ nhân sẽ không bán tiểu Phi đâu, tiểu Phi là ngoan nhất mà!
Một chút kiều mị lại như đang làm nũng làm Mao Hữu Tài muốn nổi da gà.
Đã có kế hoạch, Mao Hữu Tài lập tức hành động. Tìm Julius trình bày kế hoạch, Julius dẫn Mao Hữu Tài đến kho vật tư của căn cứ công binh làm thủ tục liên quan đồng thời đóng một trăm ngàn tiền mua.
Trong căn cứ huấn luyện, Ong vò vẽ bự không khác gì một đống sắt vụn, Mao Hữu Tài vốn tưởng lần mua bán này chiếm được không ít tiện nghi, không nghĩ nó là phế thải quân dụng, trải qua mấy lần làm giá khiến hắn rất đau lòng. Bất quá, với cái giá này mua được chiến thuyền hư nát như Ong vò vẽ bự cũng có cái ưu việt, đó là nếu Mao Hữu Tài có khả năng sửa chữa, căn cứ công binh sẽ cấp cho giấy phép được bay, có chứng nhận này hắn có thể điều khiển nó đến bất cứ hành tinh thuộc địa nào của tiên quốc.
Xong thủ tục mua bán, Mao Hữu Tài tiếp tục thông qua tiểu Phi lên mạng tìm mua một người máy công nhân mini, chuyện này mất đi của hắn tám mươi ngàn. Sau khi tiến hành kiểm tra, đánh giá chiến thuyền Ong vò vẽ lớn, nhanh chóng có được danh sách chi tiết linh kiện cần mua, tính toán đơn giản một chút toàn bộ linh kiện cần năm trăm bốn mươi ngàn đồng. Hơn nữa tính thêm những khoản tiêu dùng trước đây, một triệu không còn dư được mấy đồng.
Kế hoạch sửa chữa Ong vò vẽ bự nhanh chóng được thông báo cho nhóm học viên tổ sửa chữa chiến địa. Đám người Đan Lệ lập tức cùng nhau lên mạng mua linh kiện giúp Mao Hữu Tài.
- Nghe ta nè Mao ca, không phải anh ngại có quá nhiều tiền chứ? Nếu thật vậy thì chia có đám huynh đệ nghèo này một chút cũng tốt mà.
Ánh mắt Tiêu Hướng tràn ngập cầu khẩn.
Đan Lệ cũng nói:
- Đúng đó, Mao ca, chuyện lớn như thế sao không bàn tính với bọn ta trước? Phi thuyền kia căn bản không có khả năng sửa chữa, đã vậy còn là sản phẩm của năm mươi năm trước.
Mao Hữu Tài cười nói:
- Không thử sao biết không được chứ? Thật sự ta đã nghĩ kĩ, bây giờ giá phi thuyền rất cao, cho dù hàng second-hand cũng phải tốn bốn, năm triệu mới mua nổi, ta căn bản không có khả năng có được một phi thuyền như thế, mà mua Ong vò vẽ bự này, ta chẳng những có thể mua được phi thuyền cho chính mình, cón có thể lấy được chứng nhận bay của căn cứ, vậy thì sao ta không thử một lần?
Đan Lệ:
- Được rồi, anh đã quyết định thì chúng ta bắt đầu thôi, tất cả thành viên của tổ sẽ hỗ trợ anh, sau này chúng ta cùng với anh sẽ sửa chữa nó.
Tiêu Hướng cưới nói:
- Cho nên sau này đến lúc duy hành vũ trụ, chúng ta vẫn sẽ đi cùng nhau.
Phác Văn Chính giơ cao nắm đấm, bộ dạng buồn cười nói:
- Sau này, tổ sửa chữa chiến địa chúng ta sẽ trở thành Ngũ đại kim cương trong truyền thuyết, cùng với nhau chúng ta sẽ chinh phục thế giới mới!
Lời vừa nói ra, bàn tay Đan Lệ không nặng không nhẹ đập lên đầu hắn:
- Vậy mà ngươi cũng nói được hả? Sao ta có thể là kim cương chứ?
Phác Văn Chính sửng sốt một chút, xấu hổ nói:
- Thực xin lỗi, ta đã quên ngươi vẫn là một cô gái.
Đan Lệ lại vung quyền đánh một cái.
Buck cười hắc hắc nói:
- Tên này là một thằng ngốc, Đan Lệ tỉ tỉ là một đại mĩ nữ như thế sao có thể quên được chứ? Ta đã ghi tạc trong lòng, à đúng rồi, Đan Lệ tỉ, gần đây sao chị bỏ hút thuốc vậy? Có người trong lòng nên cần thay đổi hình tượng phải không?
Lần thứ ba Đan Lệ ra tay, lần này có vẻ nặng.
Mao Hữu Tài cười nói:
- Được rồi được rồi, mọi người đừng đùa giỡn nữa, vì mọi người muốn giúp ta, vậy bây giờ ta giao việc cho mọi người luôn, tiểu Phi đã liệt kê những linh kiện có thể dùng được trong phòng học, mọi người giúp ta tìm nhé, sau đó chất đống ở đây, được không?
- Mao ca, sao anh thực dụng quá vậy? Sửa chữa xong anh phải cho ta đi thăm hành tinh Boyland, nghe nói ở đó mĩ nữ nhiều như mây, chất lượng phục vụ nổi tiếng khắp vũ trụ.
Tiêu Hướng lập tức nói ra mơ ước.
- Mao ca, ta không có gì để nói, anh muốn làm gì ta liền làm cái đó, bây giờ anh là thần tượng trong lòng ta, có điều, anh hi vọng sau khi sửa chữa xong anh có thể cho ta đến hành tinh Già Lam, ngay cả trong mơ ta cũng muốn đến đó.
Buck là người lớn tuổi nhất trong tổ, mơ ước của hắn cũng có vẻ đơn giản nhất.
- Mao ca, ta và Buck đều nghĩ giống nhau, bây giờ ta phi thường sùng bái anh, ta hi vọng sau khi sửa chữa xong anh có thể cho ta thăm tinh cầu 74, đó là một nơi thử vận may lí tưởng, hắc hắc, ta nhất định có thể tìm được cơ hội.
Trong tổ Phác Văn Chính là kẻ yêu tiền nhất nhưng hắn luôn thua bài nhiều nhất.
- Hữu Tài ca, ta… Đợi sửa chữa xong rồi nói.
Đan Lệ muốn nói mong ước, bất quá cuối cùng lại thôi.
Lúc trước khi Mao Hữu Tài chưa đến, tổ sửa chữa chiến địa khẩn cấp là một tổ bị quên lãng thậm chí là tổ bị khinh bỉ nhất, nhưng khi hắn đên đây, mọi chuyện đã thay đổi. Thành viên trong đội dần dần được ưu ái hơn.
Mao Hữu Tài đã khẳng định được vị trí trong tổ.
- Khởi công nào!
- Khởi công nào!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT