Mặc dù trong lòng Đan Lệ có hàng trăm lí do để không tin Mao Hữu Tài có thể dùng ngón tay sửa chữa kí hiệu trận, thật không ngờ hắn làm được trong thời gian ngắn đến thế! Nhưng sự thật vẫn là sự thật, nó vô cùng chính xác xảy ra trước mắt nàng, nàng không thể không tin.

Đám người Tiêu Hướng đều có chung cảm giác như thế, nhưng bất kể thế nào cả bốn người đều không tin hai kí hiệu trận trên người máy đã được sửa chữa hoàn hảo, bộ phận được sửa chữa kết hợp hoàn mĩ với bộ phận còn lại, nhưng lại làm cho người ta cảm giác chúng dường như còn ưu việt hơn trước đây!

Mao Hữu Tài đứng sau lưng Đan Lệ, lên tiếng nhắc nhở:

- Đan Lệ, ngươi thử khởi động xem, nếu có vấn đề gì ta có thể cải biến lại lần nữa.

- Được.

Như vậy Đan Lệ mới phục hồi tinh thần, nàng đi tới bật công tắc khởi động.

Cạch, cạch… cạch cạch cạch…Một chuỗi âm thanh máy móc khởi động vang lên, hai mắt người máy Thiên Giáp tỏa ra hồng quang, sau đó đi hai bước về phía trước rồi tạm dừng lại.

- Nó, nó, sao nó hoạt động được chứ?

Cơ mặt Đan Lệ giật giật, chính nàng bật công tắc khởi động tức là kích hoạt người máy Thiên Giáp, còn mệnh lệnh cho người máy cần thông qua quang não bên trong mới thực hiện được, sao hắn ta làm được như thế?

- Ta chỉ muốn xem một chút hiệu quả sau sửa chữa thôi nên trước tiên đưa ra mệnh lệnh đi hai bước.

Mao Hữu Tài cười nói:

- Hiện giờ ngươi có thể tiếp quản quang não đưa ra mệnh lệnh rồi đó.

- Ngươi…. Ngươi đúng là thiên tài! Bây giờ ta đi làm ngay.

Đan Lệ kích động tột đỉnh nói.

- Khoan đã.

Tiêu Hướng đột nhiên lên tiếng.

Mao Hữu Tài đến trước mặt Tiêu Hướng:

- Ngươi còn muốn làm gì nữa?



Mặt Tiêu Hướng đỏ lên nghiêm túc nói:

- Ta không tin ngươi có thể dùng đầu ngón tay sửa chữa được kí hiệu trận, ngươi nhất định sử dụng phương pháp khác!

Mao Hữu Tài cười nói:

- Phương pháp gì?

Mao Hữu Tài xoay người ngoắc tay:

- Tiểu Phi, ngươi qua đây nói cho hắn nghe đi.

- Vâng thưa chủ nhân của ta.

Tiêu Phi nhẹ nhàng trôi nổi bay tới.

- Ngươi có thể nói cho ta biết ư?

Tiêu Hướng nghi ngờ nhìn chằm chằm tiểu Phi.

- Đcm, cái thứ rác rưởi, phân chó hôi thối nhà ngươi! Như ngươi mà cũng xứng để biết bí mật của chủ nhân ta sao? Sao ngươi không tìm một tấm gương soi lại mặt mình đi, ngươi…

Quả nhiên là mụ đàn bà chanh chua đanh đa, tiểu Phi quả là đạt tiêu chuẩn của một mụ đàn bà như thế. Đây là nó muốn nói bí mật cho Tiêu Hướng nghe đấy.

- Đm, lão tử đập nát ngươi.

Tiêu Hướng như người điên vọt tới.

Tiểu Phi là yêu tinh quang não hơn nữa lại có năng lực phi hành, nếu mà dễ dàng bị xử lí như vậy thì quả thực chỉ là đồ bỏ đi. Ngay khi Tiêu Hướng hùng hổ vọt tới, nó đã lập tức bay lên cao, cho dù trước mặt Tiêu Hướng cũng đừng mơ sờ tới nó.

Có khoảng cách an toàn, tiêu chuẩn người đàn bà đanh đá trong tiểu Phi lập tức được biểu diễn.

- Tên họ Tiêu đại ngốc, ngươi là một con chó ăn phân! Đcm, ngươi quả thực là tên rác rưởi hôi thối nhất vũ trụ, á, trên người ngươi cũng có hình xăm sao? Nói cho ngươi biết, đó chỉ là hoa văn trên mai rùa thôi, *****. (ZoungHyu: câu chửi này tục quá tớ để ***** nhá).

Cả ba người kia nghe chỉ mà muốn hộc máu.

Sáng hai ngày sau, khi tiếng gầm gừ của Julius vang lên ở hành lang, năm học viên từ năm căn phòng đã chạy ra xếp hàng. Trừ Mao Hữu Tài, cả bốn người Đan Lệ đều còn mơ ngủ, có người dụi dụi mắt, có người vặn vẹo làm nóng.



- Bọn rác rưởi các ngươi, nếu cứ trạng thái này thì đừng nói sửa thiết bị trên chiến trường đang chém giết mà ngay cả giữ mạng cũng không được!

- Được rồi, lão Julius, có cần mỗi sáng đều gầm rú vậy không?

Tiêu Hướng ngáp một cái rõ to rồi nói.

- Đừng tưởng ngươi có chút thiên phú sửa chữa kí hiệu đã cho mình rất giỏi, ta nói cho ngươi biết, với khả năng sửa chữa một kí hiệu trận mà mất tới hai ngày như ngươi thì vĩnh viễn chỉ có thể núp trong kho hậu cần mà làm việc thôi, ở tiền tuyến, ngươi chắc chắn chỉ là đống rác bỏ đi!

Ánh mắt Tiêu Hướng không kìm được lại dời về Mao Hữu Tài, nếu hắn có được thiên phú như thế thì tên Mao Hữu Tài kia có tính là gì chứ? Nhắc tới Mao Hữu Tài làm mặt Tiêu Hướng không khỏi có chút nóng lên, đây là loại cảm giác còn tệ hơn xấu hổ.

Đan Lệ liếc liếc Mao Hữu Tài, nàng đang phân vân, không biết có nên đem chuyện xảy ra hai hôm trước báo cáo với huấn luyện viên Julius hay không?

Mao Hữu Tài hoàn toàn không để ý đến ánh mắt khác thường đang nhìn mình của Tiêu Hướng và Đan Lệ, vì ngay lúc này, theo bản năng “tên tiểu tử” dưới quần hắn đang chỉa lên.

- Còn đứng đó là gì? Mau ra sân chạy hai mươi vòng cho ta!

Julius vẫn tiếp tục gầm rú như cũ.

- Lại hai mươi vòng nữa sao?

Đám học viên lập tức lao xao tiếng oán hận.

- Đừng vớ vẩn nữa! Mau chạy đi!

Tác phong Julius trước sau như một, đây là thời gian làm việc đã được quy định, lúc này lời nói của hắn chính là mệnh lệnh. Qua lúc này thì hắn lại lười quan tâm đến nhóm này.

Toàn bộ học viên của căn cứ huấn luyện công binh đều chạy bộ mỗi ngày. Khi tổ sửa chữa chiến địa khẩn cấp đến sân thể dục thì đã có rất nhiều người đang chạy bộ. Bất quá tuy nhiều người nhưng đều có huấn luyện viên dẫn đầu nên trên sân không có vẻ hỗn loạn.

Khi Julius hạ khẩu lệnh, Mao Hữu Tài rất nghiêm chỉnh chấp hành. Sân thể dục của căn cứ rất lớn, tiêu chuẩn mỗi vòng là một ngàn thước. Nếu còn ở thế giới kia, với cự li chạy như thế này đã đủ làm Mao Hữu Tài mệt đứt hơi, nhưng từ sau khi phi thăng, thân thể hắn đã có một ít biến hóa không cách nào xác định được, hơn nữa linh hạt lại dư thừa nên chạy với cự li này không còn đáng kể nữa.

Rất nhanh đã chạy được tám vòng. Thể lực không thể chịu nổi đầu tiên là tên mập Phác Văn Chính, cứ sau vài bước chạy là phải dừng lại ho sù sụ, sau đó tiếp tục lê đôi chân nặng nề lạch bạch chạy vài bước. Sau mười vòng, đến lượt Đan Lệ và Buck dần dần xuống sức, bước chân ngày càng chậm. Thể lực Tiêu Hướng có vẻ xuất sắc nhưng hắn cũng chỉ kiên trì thêm hai vòng, hết vòng mười hai liền dừng lại lấy sức. Chỉ còn một mình Mao Hữu Tài, thủy chung hắn vẫn duy trì trạng thái chạy bộ, mặt không đỏ, tim không đập mạnh, toàn bộ quá trình chạy rất thoải mái.

Kì thật, đây là tác dụng của linh hạt.

Khi nhập học ở căn cứ huấn luyện công binh, Mao Hữu Tài biết sau này sẽ không còn điều kiện tu luyện như thời gian ở trong bệnh viện tâm thần, hắn cần thay đổi phương thức tu luyện, mà vừa chạy bộ vừa hấp thu linh hạt không thể nghi ngờ là một lựa chọn có vẻ tốt. Ngay từ vòng đầu tiên Mao Hữu Tài bắt đầu thử tu luyện, hấp thu linh hạt trong trạng thái chạy bộ, bất quá không thể tiến vào trạng thái mong muốn, nhưng sau năm vòng cuối cùng hắn cũng tìm ra cách đưa tư thế ngồi tu luyện vận dụng vào chạy bộ.

Nghe thì thâm ảo như chuyện không có khả năng nhưng thật ra rất đơn giản. Sự vật gì cũng có một cốt lõi, tu luyện cũng vậy, chỉ cần nắm được cốt lõi tinh túy rồi thay đổi hình thái cấu thành, vậy là không còn vấn đề gì nữa. Điều này giống với một câu Mao Hữu Tài quen thuộc “Phật ở trong tim, rượu thịt trong ruột”. Chỉ cần trong lòng có Phật thì ăn rau xanh tu hành hay ăn thịt uống rượu tu hành có khác gì nhau chứ? Cho nên, chỉ cần hiểu được nguyên lí cốt lõi tu luyện linh lực thì ngỗi tĩnh tọa tu luyện hay chạy bộ tu luyện có khác gì nhau chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play