Trước mặt Mao Hữu Tài là một bàn đại tiệc phong phú, đây là Wendy cố ý vì Mao Hữu Tài xuất viện mà chuẩn bị. Đương nhiên, ý nghĩa quan trọng hơn là Mao Hữu Tài chính thức gia nhập gia đình nàng, trở thành con nuôi của nàng.

Wendy là một bà mẹ đơn thân, nàng tự mình nuôi con gái tên là Lạc Mĩ. Cũng giống như Wendy, Lạc Mĩ cũng có mái tóc dài màu vàng và đôi mắt màu ngọc bích, hơn nữa gương mặt lại hồng hào đặc biệt dễ thương đáng yêu. So với Mao Hữu Tài, Lạc Mĩ nhỏ hơn một tuổi, vừa tròn mười bảy đang học trung học.

Từ sau khi Mao Hữu Tài bước vào nhà, hai mắt Lạc Mĩ đã nhìn chằm chằm vào Mao Hữu Tài, trong ánh mắt tràn ngập tò mò.

- Thật không hiểu nổi, Agusto là người ngoan cố như vậy không ngờ lại đồng ý, à đúng rồi…

Wendy cười hỏi:

- Hữu Tài, thật ra con đã làm gì hắn vậy?

Mao Hữu Tài thấp giọng nói:

- Dì, con đã đã đáp ứng hắn, chỉ cần hắn cho con xuất viện, con sẽ không nói nội dung cuộc nói chuyện với hắn, xin dì thứ lỗi cho con.

Wendy cười nói:

- Chuyện đã như vậy ta không hỏi nữa, con có thể thành tín như thế kì thật là một chuyện tốt, được rồi, chúng ta ăn cơm đi.

Lạc Mĩ nhanh nhảu nói:

- Không vội không vội, con còn vấn đề muốn hỏi.

Wendy hơi nhíu mày:

- Lạc Mĩ, Hữu Tài ca ca của con hôm nay mới từ bệnh viện về đó, không được làm loạn.

Lạc Mĩ có chút ủy khuất nói:

- Còn có làm loạn gì đâu, con chỉ muốn hỏi một chút vấn đề thôi mà.

- Có vấn đề gì nào?

Thật ra Mao Hữu Tài cũng rất thích muội muội này, đừng nói là một chút vấn đề, cho dù là một đống vấn đề hắn cũng sẽ trả lời.

- Hữu Tài ca ca, anh thật sự không nhớ chuyện trước kia sao?

Cái này là vấn đề gì chứ? Mao Hữu Tài không cần nghĩ ngợi:

- Đúng vậy.

- Vậy sao anh còn nhớ tên mình?

- Chuyện này….

Mao Hữu Tài nhất thời sửng sốt, trong lòng thầm kêu khổ: Muội muội này sao lại lém lỉnh như vậy? Chỉ sợ sau này phải đau đầu dài dài.

Lạc Mĩ ngoẹo đầu nhìn Mao Hữu Tài nói:

- Nói mau đi!

- Kì thật, anh… trên cổ anh có một cái vòng cổ, trên vòng cổ có khắc tên anh, nhưng sau đó cái vòng cổ ấy đã bị mất, cho nên anh biết được tên mình đã là điều may mắn lắm rồi, còn những chuyện khác ta đều không biết.

Nói những lời nói dối cấp thấp này Mao Hữu Tài có vẻ cực kì trấn định.

- Thì ra là như vậy!



Lạch Mĩ cười khanh khách nói:

- Liếc mắt một cái em liền biết anh không phải người thường, nói không chừng còn là một nhân vật quan trọng nào đó, sau này khi anh tìm lại trí nhớ anh nhất định phải kể lại cho em biết, có được không?

Mao Hữu Tài gật gật đầu. Đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy tên hắn chỉ là thứ bỏ đi.

Wendy nhìn Lạc Mĩ và Mao Hữu Tài, tràn ngập từ ái nói:

- Được rồi, bây giờ ăn cơm được chưa? Sau này các con còn nhiều thời gian nói chuyện phiếm với nhau mà.

Đây là lần đầu tiên hắn có bữa tối tràn ngập ấm áp như thế.

Đối với Mao Hữu Tài mà nói, cuối cùng tại thế giới này hắn đã có một mái nhà, điều này cũng giống như một hạt giống đã có nơi để nảy mầm.

So độ tuổi, đáng lẽ hắn đang cùng học trung học với Lạc Mĩ, nhưng trường học ở thế giới này có chế độ thi cử rất nghiêm khắc, hắn chưa từng học qua bất kì cấp nào nên không thể vào học cùng trường với Lạc Mĩ.

Vì thế mỗi lần Wendy “chạy trường” là mỗi lần thất vọng trở về. Bất quá sau một tuần, cuối cùng nàng cũng tìm được một nơi học cho Mao Hữu Tài, đó làm học viên ở căn cứ huấn luyện công binh của quân đoàn Tinh Vân đang đóng ở thành phố Tiên Đàm. Ở nơi này, Mao Hữu Tài chỉ cần hoàn thành học tập, hơn nữa có biểu hiện tốt là có cơ hội chuyển tới các học viện cao cấp khác.

Không muốn nhàn rỗi Mao Hữu Tài đồng ý nhập học, hoàn thành các thủ tục liên quan chuyển đến căn cứ huấn luyện công binh.

Ở căn cứ huấn luyện công binh nghề nghiệp chính có thể học được là sửa chữa các loại thiết bị chiến đấu cơ giới như người máy chiến đấu, máy bay chiến đấu, phi thuyền vân vân, nhưng lại bẩn thỉu muốn chết. Trước khi Mao Hữu Tài nhập học, căn cứ huấn luyện đã có hơn hai trăm học viên, chia thành mười tiểu tổ. Mao Hữu Tài được phân đến tiểu tổ sửa chữa chiến địa khẩn cấp, thêm vào hắn tổ này vừa vặn có năm người do công trình sư khoảng 40 tuổi tên Julius phụ trách.

Tiểu tổ sửa chữa chiến địa khẩn cấp này sở dĩ ít người như vậy nguyên nhân chính là khi làm nghề này phần lớn đều là làm vật hi sinh.

Xử lí xong vấn đề chỗ ở, Mao Hữu Tài theo Julius đến phòng học của tiểu tổ. Tuy là phòng học nhưng nói là một đại lễ đường cũng không sai lắm, bên trong chất hàng đống máy móc linh kiện đủ kiểu cùng một ít sản phẩm máy móc bị hỏng, ngay cả bầu không khí cũng đặc sệt mùi dầu mỡ.

Trong phòng học, Mao Hữu Tài gặp được những học viên cùng tổ với hắn. Ba nam sinh đang đánh bài và một nữ sinh đang đang sửa chữa một người máy chiến đấu. Chỉ có bốn học viên mà cả bốn đều hút thuốc phì phèo kể cả nữ sinh kia.

- Được rồi, bọn rác rưởi các ngươi đều qua đây một chút!

Julius rống to một tiếng.

- Này lão Julius, lão không thấy bọn ta đang đánh bài sao? Có chuyện gì cứ nói không được sao?

Một thiếu niên hình xăm đầy người, tóc húi cua có chút bất mãn nói. Từ đầu đến cuối bọn họ không thèm liếc Julius một cái càng đừng nói là Mao Hữu Tài đang đứng cạnh Julius.

- Hừ, bọn tốn cơm gạo các ngươi lát nữa chạy một trăm vòng quanh sân cho ta,

- Được rồi, lão chỉ có mỗi một chiêu này.

Thiếu niên kia ném bài trên tay xuống, mấy người khác cũng thế rồi mới đi qua bên này.

Bốn thiếu niên, cả bốn đều hút thuốc, cả bốn quần áo không chỉnh tề, cả bốn đều thần sắc lạnh lùng, tình cảnh hiện tại giống như một đám tiểu thanh niên xã hội đen đằng đằng sát khí đang đi tới. Mao Hữu Tài bắt đầu hoài nghi không biết nơi này có thật là căn cứ đào tạo công binh hay không.

- Đây là học viên mới, đám rác rưởi các ngươi chào hỏi nhau một chút đi.

Trong mắt Julius, đám thiếu niên này thật rất giống rác rưởi bao gồm cả Mao Hữu Tài.

Bốn thiếu niên không nói một lời, không nhìn Mao Hữu Tài một cái. Không khí nhất thời căng thẳng.

Mao Hữu Tài ho khan một tiếng:

- Ta là Mao Hữu Tài.

- Ta là Tiêu Hướng.

Thiếu niên xăm mình kia nói xong liền xoay người bỏ đi, tự hộ liếc mắt nhìn Mao Hữu Tài một cái cũng không nguyện ý.



- Ta là Phác Văn Chính.

Một thiếu niên dáng to béo tự giới thiệu sau đó cũng xoay người bỏ đi.

- Ta là Buck.

Một thiếu niên da đen lên tiếng rồi cũng bỏ đi.

- Ta là Đan Lệ.

Nữ sinh duy nhất nhả ra một vòng khói.

- Bất quá, tên ngươi thật đúng là đồ bỏ đi.

Mao Hữu Tài tràn đầy đồng cảm.

- Được rồi, bọn rác rưởi các ngươi muốn làm gì thì làm đi, Mao Hữu Tài ngươi phải tự trả tiền mua một quang não giúp đỡ việc học tập các loại kĩ năng, nếu không có tiền ta có thể làm đơn xin xỏ giúp ngươi.

Dừng một chút, Julius nói thêm:

- Bất quá ta khuyên ngươi tốt nhất là đừng xin, thời gian phê duyệt đưa xuống rất dài dòng, nhanh nhất cũng là một hoặc hai năm, ngươi hiểu ý ta chứ?

Mao Hữu Tài gật gật đầu:

- Ta có quang não rồi, không cần xin trợ cấp.

- Làm huấn luyện viên của các ngươi, ta đề cao tự do học tập, ngươi có vấn đề gì thì có thể hỏi bạn học của ngươi, cũng có thể hỏi ta, nhưng phải trong giờ hành chính mới được, thời gian khác, ta sẽ không tiếp ngươi, hiểu chưa?

Mao Hữu Tài lại gật gật đầu. Huấn luyện viên Julius, bốn người bạn học, còn có hoàn cảnh nơi này làm hắn bắt đầu sinh ra cảm giác kì quái, giống như hắn đi vào một thế giới tối tăm không có hi vọng, một nơi âm u bị người khác lãng quên.

Julius cũng không nói nữa liền rời khỏi phòng, giống như hắn không thể chịu nổi thêm phút giây nào nữa ở nơi này.

Người duy nhất không bỏ đi là Đan Lệ. Chiều cao nàng cũng xấp xỉ Mao Hữu Tài, gần một thước tám, tuy cao như vậy nhưng lại không có cảm giác gầy, ngược lại, nơi nào cần nhô thì nhô lên, nơi nào cần vểnh thì vểnh lên, có vẻ đầy đặn mà gợi cảm. Điều đặc biệt là nàng cũng để tóc ngắn giống nam sinh rất hợp với khuôn mặt trái xoan thanh tú, thêm vào đó đồng phục công binh vấy đầy dầu mỡ tạo nên cảm giác nàng không phải người tầm thường.

Khi Mao Hữu Tài còn đang đánh giá Đan Lệ, nàng đã nhìn thẳng vào hắn, mới bắt đầu thì không có gì, rất nhanh sau đó Mao Hữu Tài bị loại ánh mắt độc đáo này làm mất tự nhiên, trong lòng âm thầm tự nói: Nàng ấy nhìn ta như vậy làm gì? Ánh mắt bình tĩnh đáng yêu… chẳng lẽ có ý với ta?

- Hắc, Mao Hữu Tài, đồng ý giúp ta chút việc không?

Đan Lệ phá vỡ bầu không khí trầm mặc.

Mao Hữu Tài đột nhiên hiểu được vì sao Đan Lệ nhìn hắn như thế:

- Làm gì?

Đan Lệ lại nhả ra một vòng khói:

- Ta đang sửa chữa một người máy chiến đấu, đã làm được vài ngày rồi, bây giờ đã đến giai đoạn cuối, ta cần người giúp ta hoàn thành một bộ phận công tác, ngươi đồng ý giúp ta chứ?

- Được.

Mao Hữu Tài sảng khoái đáp ứng.

Đan Lệ đang thử sửa chữa một người máy chiến đấu Thiên Giáp F1, hiện nay người máy chiến đấu đã phát triển tới Thiên Mã F5, cho nên bất kể thể tích hay tính năng nó đều thuộc loại cụ kị.

Người máy Thiên Giáp F1 mà Đan Lệ đang thử sửa chữa cao bốn thước, thân thể nặng ba tấn, sau khi được trang bị đầy đủ hệ thống súng đạt có thể đạt đến ba tấn rưỡi. Có điều hệ thống vũ khí đã bị tháo bỏ, tay phải bị cắt đứt đến khủy tay, lộ ra một đống lớn dây điện, ống dẫn dầu linh tinh gì đó.

Trên người máy chiến đấu Thiên Giáp F1, Mao Hữu Tài còn thấy một người máy mini đang hàn cắt gì đó và một quang não hình cầu. Nhìn kĩ, Mao Hữu Tài phát hiện quang não của Đan Lệ cùng loại với quang não Wendy cho hắn.

Mao Hữu Tài mở ba lô, lấy tiểu Phi ra, không cần hắn khởi động, tiểu Phi đã tự mình động thủ, sau đó bay lơ lửng trên đầu hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play