Chương 7: Chuyện không đơn giản

29.

Trương Tiểu Nguyên giật mình ngơ ngác nhìn Bùi Quân Tắc.

Lâu lắm tới nay y nhìn thấy chữ trên đầu người khác chưa từng gặp sai sót gì, mặt khác, Vương Hạc Niên cũng chẳng cần thiết phải lừa họ.

Thế rốt cuộc chuyện này là sao? Giáo chủ Ma Giáo có một chân với mẹ của Bùi Quân Tắc? Không đúng, Bùi Vô Loạn kết hôn hồi nào? Tự dưng ông ta đào đâu ra đứa con to bằng này rồi?!

Nếu không phải thế... Chẳng lẽ giữa Giáo chủ Ma Giáo và Võ Lâm Minh Chủ là cái loại quan hệ đó?

Không không không, nói thế cũng không được.

Cho dù thực sự hai người có cái nọ cái kia thì hẳn là cũng không sinh được con chứ?!

Bát quái giang hồ kích thích quá mức, Trương Tiểu Nguyên cảm thấy đầu óc mình không đủ dùng.

"Lần này con gọi bá phụ lại cũng không phải vì ôn chuyện." Bùi Quân Tắc khách sáo với Vương Hạc Niên mấy câu bỗng chuyển chuyện, hỏi, "Vương bá phụ, hôm nay nha huyện mới treo thưởng cho một vụ án. Không biết người có hứng thú không?"

Trương Tiểu Nguyên nghe thấy hai chữ "treo thưởng", lập tức lên tinh thần trong giây lát.

Tiền thưởng Hoa Lưu Tước vừa mới chạy, nha huyện lại treo thưởng mới!

Nhận! Chuyện tốt bậc này sao có thể không nhận!

"Gần đây đám buôn người tiếp cận các châu phủ, mới qua có một tháng đã gây ra hơn mười vụ. Mấy ngày trước chúng xuất hiện ở huyện kế bên, đến con gái nhỏ của Huyện lệnh đương huyện cũng bị hạ độc thủ." Bùi Quân Tắc nhíu mày nói, "Lúc ấy có mấy người quan quân đã giao chiến trực diện nhưng không có ai là đối thủ của bọn chúng..."

Vương Hạc Niên hỏi:

"Con nghi ngờ rằng bọn chúng là người giang hồ?"

"Vâng." Bùi Quân Tắc gật đầu, "Con đã gặp mấy người quan quân bị thương kia. Kẻ địch xuống tay rất nặng, bốn người chết một người bị thương, vũ khí có lẽ là đao, phàm những chỗ bị thương đều sâu đến thấu xương. Người sống sót duy nhất tuy nhặt lại được một cái mạng song cũng sẽ tàn phế về sau. Con nghĩ vốn là chúng không định lưu lại ai sống."

Hắn mới nói qua mấy câu, còn chưa nhắc đến cụ thể tình huống về án kiện Vương Hạc Niên lại đã gật đầu đồng ý rồi.

"Bọn buôn người thực sự đáng căm thù!" Vương Hạc Niên quay sang bảo Lục Chiêu Minh, "Chiêu Minh, con ở lại, giúp Thích đại nhân một tay nhé."

Lục Chiêu Minh gật đầu: "Vâng, sư phụ."

Vương Hạc Niên nhỏ giọng lại, thầm nói với đồ đệ:

"Vi sư và sư thúc con phải về sắp xếp lại chuyện nhà cửa. Mấy ngày nay con chịu khổ một chút. Có việc gì không biết quyết định sao thì trở về tìm chúng ta là được."

Trương Tiểu Nguyên:...

Trương Tiểu Nguyên suýt nữa đã quên mất hai gian nhà tranh bị Tưởng Tiệm Vũ đè sập trên núi.

Y không chút do dự giơ tay lên:

"Sư phụ! Con cũng muốn ở lại tra án."

Xây nhà so với bắt tặc, đương nhiên là bắt tặc vẫn thú vị hơn một chút.

Vương Hạc Niên sửng sốt: "Chuyện này..."

Vương Hạc Niên biết võ công của Trương Tiểu Nguyên không quá tốt lại là con trai của bạn cũ, đối đầu với kẻ thù cùng hung cực ác ông không tránh được lo lắng. Khi đang do dự, Xa Thư Ý lại nhẹ nhàng đẩy ông một cái, nhỏ giọng nói bên tai:

"Trẻ con ham chơi, ở huyện thành vui hơn trên núi nhiều. Có Chiêu Minh và Quân Tắc rồi, hẳn là không có vấn để gì đâu."

Vương Hạc Niên hiểu ra.

Ông cười ha ha nhìn Trương Tiểu Nguyên, lại ho nhẹ nói với Lục Chiêu Minh:

"Chiêu Minh, chăm sóc tốt cho tiểu sư đệ con nhé."

Lục Chiêu Minh:...

30.

Trương Tiểu Nguyên như ý nguyện được ở lại nha huyện cùng Lục Chiêu Minh.

Y ưng hết mọi thứ trừ việc người ở lại không phải Tưởng Tiệm Vũ mà là Lục Chiêu Minh. Trương Tiểu Nguyên vốn đã sợ Lục Chiêu Minh, đêm qua thấy hắn thẳng tay đánh gãy xương chân Hoa Lưu Tước lại càng thêm sợ hãi.

Bọn họ theo Bùi Quân Tắc đi sang huyện bên xem hồ sơ tội phạm. Lục Chiêu Minh ít lời, gần như là Bùi Quân Tắc nói liên tục còn hắn chỉ im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng mới nhẹ giọng ứng thanh.

Đám tội phạm này gọi là bọn buôn người, chi bằng nói là cường đạo bắt người. Bọn chúng chuyên theo dõi những cô gái xinh đẹp sắp sửa lên kiệu hoa, ngay đêm trước khi nàng xuất giá hoặc là trên đường xuất giá thì xuất hiện chặn đường ép hạ kiệu bắt tân nương đi.

Thủ đoạn gây án của chúng thực sự quá phô phang, dễ bị quan phủ để ý, nên chúng sẽ chỉ quanh quẩn hai ba ngày ở một khu vực rồi bỏ đi. Còn những cô gái trẻ rơi vào tay chúng dường như bốc hơi khỏi nhân gian, không để lại bất kì tung tích gì.

Họ không có nhiều thời gian, phải nhanh chóng tìm ra manh mối.

Bùi Quân Tắc vốn định cùng hai người đi điều tra khắp nơi nhưng Thích Triều Vân đột nhiên sai người đến tìm hắn, nói có việc quan trọng cần bàn bạc, hắn đành phải quay về. Lục Chiêu Minh không có bao nhiêu hào hứng với chồng hồ sơ cao ngất Bùi Quân Tắc vừa bê ra kia. Hắn đưa Trương Tiểu Nguyên rời khỏi nha huyện lên phố, tận lực điều tra manh mối trước khi màn đêm buông xuống.

Trương Tiểu Nguyên hỏi hắn:

"Đại sư huynh, chúng ta nên bắt đầu từ đâu?"

Lục Chiêu Minh đáp: "Hỏi đã."

Trương Tiểu Nguyên: "Hỏi?"

Lục Chiêu Minh gật đầu nhưng không giải thích.

Trương Tiểu Nguyên nào có dám thắc mắc nhiều, y chỉ có thể cúi đầu ngoan ngoãn đuổi theo bước chân Lục Chiêu Minh.

Bọn họ dạo phố một vòng, đi đến ngoài cửa một quán rượu Lục Chiêu Minh mới dừng lại.

Đối diện quán rượu có hai tên ăn mày một già một trẻ đang ngồi. Dường như hai người nhận ra Lục Chiêu Minh, thấy Lục Chiêu Minh đi về phía đó lão ăn mày còn thân quen chủ động lên tiếng chào hỏi hắn:

"Lục thiếu hiệp, lâu rồi không gặp."

Lục Chiêu Minh thế mà cũng hành lễ với ông ta, nói:

"Tiền bối."

Trương Tiểu Nguyên xem thân phận của hai người theo thói quen.

"Lục Chỉ, trưởng lão Cái Bang, mật thám huyện Phượng Tập, xếp hạng 98 giang hồ."

"Tiểu Bả Cước, đệ tử Cái Bang, cháu của Lục Chỉ, xếp hạng 1481 giang hồ."
(Lục Chỉ: sáu ngón, Tiểu Bả Cước: chân thọt)

Mật thám?

Trương Tiểu Nguyên ngờ ngợ hiểu ra vì sao Lục Chiêu Minh phải đến chỗ này rồi.

Y biết trên giang hồ có không ít hoạt động buôn bán tình báo, quy mô môn phái như Cái Bang, Phi Yến Lâu, quy mô cá nhân như Thanh Thu đạo trưởng Động Sát Tử và Hà lão tiên sinh "bách khoa toàn thư" đỉnh đỉnh đại danh. Đa số họ đứng giữa ranh giới chính tà, làm ăn với cả hai bên, là chức nghiệp có độ nguy hiểm cao, ra giá cũng rất cắt cổ.

"Lục thiếu hiệp, sư phụ cậu bảo cậu tới tìm ta à?" Lục Chỉ vuốt quải trượng của mình, "Lần này muốn hỏi gì?"

Trương Tiểu Nguyên thấy bàn tay nắm quải trượng của ông ta bên cạnh ngón út nhiều ra thêm một đốt tay, hẳn là dị tật bẩm sinh. Y không dám nhìn nhiều chỗ lạ thường của người khác, vội dời mắt đi, chuyển đến đỉnh đầu Tiểu Bả Cước.

Trên đó đang chạy một hàng chữ.

"Lại có hai kẻ coi tiền như rác dẫn xác tới."

Trương Tiểu Nguyên:...

Ồ?

Cái gì coi tiền như rác?

"Mấy ngày nay trong thành có gương mặt mới nào qua lại không?" Lục Chiêu Minh không trả lời câu hỏi của Lục Chỉ, hắn móc nén bạc hôm qua Xa Thư Ý cho mình từ ngực áo ra, khom lưng đặt vào cái bát mẻ trước mặt Lục Chỉ, "Mấy ngày tới đây có cô nương trẻ tuổi nào trong thành sắp xuất giá."

Lục Chỉ liếc xéo thấy bạc trong chén, líu cả lưỡi, nhướng mày nói:

"Lục thiếu hiệp, bằng này..."

Lục Chiêu Minh trầm mặc.

Lục Chỉ cho rằng hắn không hiểu, bèn vươn bàn tay có năm ngón của mình lên quơ quơ trước mặt Lục Chiêu Minh nói:

"Hai vấn đề, ít nhất phải gấp mười lần."

Trương Tiểu Nguyên:...

Nếu y nhớ không lầm thì hôm qua Xa Thư Ý đưa cho Lục Chiêu Minh hình như là năm lượng bạc.

Là năm lượng bạc đấy!

Ba bốn văn tiền đã có thể mua được một cân gạo, năm lượng bạc đủ cho bọn họ mua gạo trong hai ba năm!

Bảo sao vừa nãy nhóc ăn mày kia nghĩ bọn họ là hai kẻ coi tiền như rác. Tin tức của Cái Bang cũng hơi bị đắt quá rồi!

Trương Tiểu Nguyên khựng lại, bỗng nhiên cảm thấy mình đã tìm ra con đường làm giàu mới.

Bán tình báo kiếm tiền ngon như vậy, có phải y cũng có thể...

Không, tuy rằng y đã biết được rất nhiều bí mật giang hồ nhưng tin tức cần thiết còn ít quá. Hiện tại y vẫn chưa thể nào trở thành một Bách Hiểu Sinh thông thái mọi chuyện được.

Lục Chiêu Minh khẽ nhíu mày nhìn Lục Chỉ, tự nhiên hắn cũng cảm thấy quá đắt, còn gấp mười lần, năm mươi lượng bạc, hắn đi đâu đào ra năm mươi lượng bạc?

Trương Tiểu Nguyên thấy Lục Chiêu Minh im lặng không nói gì, không khỏi có chút sốt ruột, cho là Lục Chiêu Minh đang do dự. Đây đúng là mua bán lỗ vốn mà! Y lập tức quay sang nhìn chằm chằm Lục Chỉ, mong rằng năng lực tuỳ cơ của mình có thể giúp y nhìn thấy tin tức hữu dụng gì đó từ Lục Chỉ.

Quả nhiên đầu Lục Chỉ điên cuồng ting ting phát sáng hiện chữ, nhưng chẳng liên quan quái gì đến điều y muốn biết.

"Một tháng rồi chưa gội đầu."

"Tối hôm qua quên không rửa chân."

"Sáng nay chưa đánh răng."

"Mười ngày chưa rửa mặt."

"Đậu hũ thối ven đường ăn ngon ghê."

Trương Tiểu Nguyên:...

Ai muốn biết mấy cái này hả!

Mà Lục Chiêu Minh bình tĩnh ngồi xuống trước mặt Lục Chỉ.

Trương Tiểu Nguyên luống cuống.

Y hồi hộp nhìn hai người, sau đó trợn mắt chứng kiến Lục Chiêu Minh vươn tay, lấy lại năm lượng bạc trong cái bát mẻ của Lục Chỉ.

Lục Chỉ: "Lục thiếu hiệp, cậu..."

Lục Chiêu Minh: "Ta hết muốn biết rồi."

Lục Chỉ ho khan một tiếng nói:

"Giá... giá cả có thể thương lượng lại! Lục thiếu hiệp, cậu có bao nhiêu thì đưa bấy nhiêu thấy ổn chưa?"

Lục Chiêu Minh đã đứng lên, bỏ năm lượng bạc vào tay Trương Tiểu Nguyên, khuôn mặt vẫn lạnh lùng nhưng nói:

"Thực xin lỗi."

Trương Tiểu Nguyên: "Huk?"

"Đây là bạc sư thúc cho đệ mua kẹo hồ lô, ta lấy nhầm." Lục Chiêu Minh nói xong câu đó thì quay sang nhìn Lục Chỉ, chậm rãi hỏi, "Có bao nhiêu đưa bấy nhiêu?"

Trương Tiểu Nguyên tròn mắt nhìn đỉnh đầu Tiểu Bả Cước hiện lên một câu.

"Năm lượng bạc đi mua kẹo hồ lô, mấy kẻ coi tiền như rác cũng thật là nhiều tiền."

Trương Tiểu Nguyên:...

Lục Chỉ nuốt nước miếng, gật đầu:

"Lục thiếu hiệp ra tay hào phóng..."

Lục Chiêu Minh đặt một đồng tiền vào cái bát mẻ của Lục Chỉ.

"Có bao nhiêu đưa bấy nhiêu," Lục Chiêu Minh nói, "Ta chỉ có ngần này."

Lục Chỉ:...

31.

Không biết do ánh mắt của Lục Chiêu Minh quá đáng sợ hay là do Lục Chỉ cảm thấy một văn tiền cũng là việc làm ăn mà ông ta nhận lấy đồng tiền kia, thành thật nói ra tất cả những gì mình biết.

Huyện Phượng Tập là huyện thành nhỏ, vốn dĩ rất ít người ngoài đến. Mấy ngày gần đây do sắp có hội chùa, tiểu thương qua lại nhiều hơn. Nhưng những người này đa số Lục Chỉ đã từng gặp, gạt họ ra sẽ biết được số ít các gương mặt mới.

Lục Chiêu Minh hỏi ông ta: "Là những người thế nào?"

Lục Chỉ cười ha ha:

"Lục thiếu hiệp, cái này phải tính giá khác rồi."

Lục Chiêu Minh: "Vấn đề tiếp theo."

"Thời gian gần đây bình thường cứ ba bốn hôm sẽ có cô nương xuất giá, nay hẳn là chỉ có một hộ thôi." Lục Chỉ ho khan nói, "Nhà ở Tây thành, là gia đình giàu có, còn đang bày tiệc ở nhà mẹ đẻ đấy, chắc mai đưa dâu."

Lục Chiêu Minh đứng lên: "Đa tạ."

Hắn không nói nhiều nữa, quay bước rời đi trước mặt hai người, Trương Tiểu Nguyên vội vàng chạy theo, trong tay còn cầm năm lượng bạc kia, muốn trả cho Lục Chiêu Minh. Đi được mấy bước đang định mở miệng thì phát hiện ra phương hướng của Lục Chiêu Minh hơi sai sai.

Lục Chỉ nói cô nương sắp lên kiệu hoa ở Tây thành, nhưng hướng bọn họ đang đi... hình như đâu có phải Tây thành?

Trương Tiểu Nguyên đuổi theo Lục Chiêu Minh la lên:

"Sư huynh! Bên đó không phải Tây thành! Huynh đi đâu đấy?"

Lục Chiêu Minh nghiêng người quay lại, thuận tay vò đầu Trương Tiểu Nguyên, nhẹ giọng nói:

"Sư thúc đã dặn."

Trương Tiểu Nguyên sợ tới mức đờ ra: "A?"

"Thời gian còn sớm." Khoé môi Lục Chiêu Minh hơi cong cong, như đang cười với y, "Đi mua kẹo hồ lô cho đệ đã."

***

Editor:

Đại sư huynh mất nụ cười đầu rồi =)))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play