Chương 1: Sơ nhập giang hồ
1.
Vào năm Trương Tiểu Nguyên mười bảy tuổi bỗng một ngày lâm bệnh nặng, sốt cao hơn tháng không hạ, nửa mê nửa tỉnh, gần như đã bước một chân vào Quỷ Môn Quan.
Mẫu thân y Vệ Vân từng là danh y giang hồ, đích thân phối thuốc chẩn trị cho y, lật tung sách cổ sách cũ không tài nào tìm ra chứng bệnh tương thích. Phụ thân Trương Cao Lệnh càng là có bệnh thì vái tứ phương, Phật Đạo Vu Y thử qua mọi phép nhưng vẫn chẳng có lấy một điểm tác dụng. Tỷ tỷ Trương Ánh Tuyết trường kiếm vân du bên ngoài vội vàng trở về nhà, mong được tiễn y đoạn đường cuối.
Nhưng đột nhiên, y tỉnh lại.
Y nằm trên giường, sốt đến đầu óc choáng váng, cả người nhức mỏi vô lực, như bị ai dần cho một trận nhừ tử, nhìn cha mẹ và chị gái vây quanh giường, đang định nói chuyện thì...
Ting.
Trên đầu ba người họ phân biệt hiện lên các hàng chữ.
"Trương Cao Lệnh, trước kia là danh hiệp, xếp hạng 21 giang hồ, nay là ông chủ tửu trang Đại Tường."
"Vệ Vân, danh y giang hồ, nay là bà chủ tửu trang Đại Tường."
"Trương Ánh Tuyết, Phất Tuyết kiếm chủ, xếp hạng 217 giang hồ, người trong giang hồ xưng là Phất Tuyết nữ hiệp."
Y cho rằng mình bị sốt đến hoa mắt nhưng cho dù y có chớp đến thế nào những kí tự kia vẫn cứ treo trên đầu ba người, mãi không biến mất.
Y giơ tay dụi dụi mắt, vừa lúc em mèo vàng nhà nuôi tên Đại Bính nhảy phốc lên giường, meo meo gọi y, trên đầu nó cũng lập tức hiện lên một hàng chữ:
"Mèo méo meo mèo meo"
Trương Tiểu Nguyên:...
Trương Tiểu Nguyên nhắm mắt lại, cảm thấy có lẽ mình sốt đến hoang tưởng rồi.
2.
Ngoài Trương Tiểu Nguyên ra hình như không còn ai khác có thể thấy những hàng chữ kia.
Trương Tiểu Nguyên cảm thấy thật kì quặc.
Từ sau ngày nhìn thấy những con chữ lạ đó, bệnh tình của y bỗng chuyển biến tốt đẹp, mới qua mấy ngày đã có thể miễn cưỡng xuống giường đi lại, mà chữ trên đầu mọi người cứ thường xuyên ting một tiếng nhảy ra làm y giật hết cả nảy.
Ví dụ như hôm nay, Trương Cao Lệnh bưng chén thuốc đến, theo dõi y uống thuốc.
Trước giờ Trương Tiểu Nguyên sợ đắng, cầm chén thuốc vẻ mặt đau khổ, mãi mới dám nhấp một ngụm.
Trương Cao Lệnh cằn nhằn:
"Nam tử Hán đại trượng phu, sao lại sợ đắng được cơ chứ."
Trương Tiểu Nguyên ấm ức bĩu môi, đang định nói lại bỗng nhiên nghe thấy một tiếng ting. Y ngẩng đầu theo bản năng, liếc mắt thấy trên đầu Trương Cao Lệnh hiện ra một hàng chữ.
"Quỹ đen: một lượng ba đồng."
Trương Tiểu Nguyên:...
Trương Tiểu Nguyên choáng váng.
Tuy Trương Cao Lệnh buôn bán nhưng người quản lý sổ sách lại là Vệ Vân, hơn nữa Trương Cao Lệnh rất sợ vợ, mọi việc trong nhà đều do Vệ Vân làm chủ. Chẳng qua Trương Tiểu Nguyên thực sự không ngờ rằng cha y lại thảm đến nông nỗi đó...
Trương Tiểu Nguyên nhớ lại số tiền tiêu vặt đếm không hết của mình và ngọc bội ba trăm lượng bạc mới mua mấy hôm trước, không nhịn được lộ vẻ đồng tình, nhỏ giọng gọi:
"Cha..."
Trương Cao Lệnh đầy mặt nghiêm túc:
"Con làm nũng cũng không có ích gì đâu, hôm nay con nhất định phải uống hết thuốc này."
Ting.
Chữ trên đầu ông lật về phía trước, biến ra một hàng chữ khác.
"Nơi cất giấu: ngăn ngầm dưới giường con trai.
Chỉ số an toàn: 5 sao."
Trương Tiểu Nguyên:...
...
Tuy rằng đọc nửa câu sau có hơi không hiểu nhưng nửa câu đầu Trương Tiểu Nguyên vẫn biết.
Nửa đêm y chui vào trong chăn, gõ mặt giường hồi lâu, thành công tìm được cái ngăn ngầm kia rồi.
Ngăn kéo to như vậy, mà thảm thương thay chỉ đặt có hai miếng bạc vụn. Trương Tiểu Nguyên trầm mặc một lúc, với áo khoác ngoài trên đầu giường, lấy từ thắt lưng ra một nén bạc mười lượng, bỏ vào ngăn ngầm.
Cha, đây là một chút hiếu tâm của con trai!
Người chịu khổ nhiều rồi!
3.
Trương Tiểu Nguyên đã rõ, những hàng chữ y nhìn thấy trên đầu mọi người quả thực là thân thế tiểu sử và độc thoại nội tâm của họ.
Chỉ là y không có cách nào khống chế năng lực này của mình, đại đa số thời điểm, tin tức y nhìn thấy trên đầu mọi người cũng không phải điều y muốn biết.
Sau khi y lành bệnh, Vệ Vân cảm thấy thân thể y quá kém, nên chăm chỉ tập võ rèn luyện, lại nghĩ Trương Cao Lệnh luôn cưng chiều con, cho nên tuy Trương Tiểu Nguyên luyện võ từ nhỏ nhưng đánh cá ba ngày phơi lưới hai ngày, chưa vào giờ đặt tâm tư lên việc tập võ.
Vừa hay gần đây sắp tề tựu mở đại hội luận kiếm. Thời Trương Cao Lệnh còn hành tẩu giang hồ đều có quan hệ cá nhân với các đại chưởng môn, muốn mượn cơ hội này tìm cho Trương Tiểu Nguyên một vị nghiêm sư.
Vì thế Trương Cao Lệnh đưa Trương Tiểu Nguyên đến Đại hội Luận Kiếm, viếng thăm từng người bạn tốt năm xưa.
Trương Tiểu Nguyên gặp vị Chưởng môn đầu tiên, là Lâu chủ Tử Hà Lâu được người giang hồ tán thưởng quân tử vô song, Lâm Dịch.
Tử Hà Lâu dùng quạt, công pháp phiêu dật. Giữa đám đông, Trương Tiểu Nguyên thấy các đệ tử Tử Hà Lâu thân pháp uyển chuyển, bạch y như tuyết, tà áo bay bay, Lâm Dịch lâu chủ càng là đạo cốt tiên phong, khiến người ta không khỏi lòng sinh sùng kính.
Trương Cao Lệnh đưa y đến bái kiến, Lâm Dịch cũng cực khách khí, cầm tay Trương Tiểu Nguyên nói:
"Anh hùng xuất thiếu niên, hiền chất quả thực rất có phong thái của Cao Lệnh huynh năm xưa."
Trương Tiểu Nguyên đang định đáp, thì đỉnh đầu Lâm Dịch lại điên cuồng ting ting ting nảy chữ.
"Lâm Dịch, Lâu chủ Tử Hà Lâu, võ công cao cường, trong giang hồ xếp hạng 37."
Oa, xếp hạng trong 50 cao thủ hàng đầu nè!
"Đức cao vọng trọng, được vạn người kính ngưỡng. Môn sinh khắp chốn, bồi dưỡng ra mười mấy vị hiệp sĩ trẻ tuổi."
Nhân phẩm đức hạnh đều rất tuyệt!
Lâm Dịch lại nói:
"Không biết lần này Cao Lệnh huynh tìm ta là vì chuyện gì?"
Trương Tiểu Nguyên đang chờ cha nói tiếp, lại trợn mắt nhìn thấy trên đầu Lâm Dịch lần lượt nhảy ra các hàng chữ.
"Tiểu nhân thật, quân tử giả."
Gì?
"Hành hạ đến chết trưởng đồ, xx thê tử."
Gì gì?
"Hành hạ đến chết thứ đồ, xx em gái."
Gì gì gì?
"Hành hạ đến chết tam đồ, xx con gái."
Gì gì gì gì?
Lâm Dịch cười đến đầy mặt hiền từ:
"Là vì chuyện bái sư của hiền chất sao?"
Trương Tiểu Nguyên sợ xanh người, run rẩy liều mạng rút tay mình từ trong tay Lâm Dịch ra, ôm bụng ngồi thụp xuống, ú ớ kêu lên:
"Con con con... con đau bụng quá cha ơi!"
4.
Trương Tiểu Nguyên ngồi xổm trong nhà vệ sinh, hoảng sợ ôm đầu, gương mặt cười hiền từ của Lâm Dịch nhồi đầy não.
Hóa ra giang hồ này đáng sợ như vậy sao?!
Y nghiêm túc suy nghĩ viện cớ hồi lâu, đi ra thì thào thương lượng với cha, nói nam tử Hán đại trượng phu, y muốn học cái vũ khí gì nhìn ngầu một chút.
Trước giờ Trương Cao Lệnh luôn cưng chiều con, tất nhiên không nghi ngờ, liền chia tay với Lâm Dịch, đưa Trương Tiểu Nguyên quay lại dưới đài Luận Kiếm.
Trên đài lúc này là trận tỉ thí giữa Tán Hoa Cung và Như Sơn Quan. Hai bên đều dùng kiếm, mà Như Sơn Quan yêu cầu xuất gia, đương nhiên không nằm trong phạm vi suy xét của Trương Cao Lệnh.
Trương Cao Lệnh lôi kéo Trương Tiểu Nguyên dẫn con đến tiến cử với Tán Hoa Cung chủ Mai Lăng An.
Tán Hoa Cung chủ Mai Lăng An đã gần 50 tuổi nhưng bảo dưỡng cực tốt, mi thanh mục tú, làn da kia dường như còn đẹp mịn hơn cả cô nương hai mươi tuổi.
Ông cũng rất thân thiết nắm tay Trương Tiểu Nguyên, lập tức cảm thán mấy năm không gặp, hiền chất đã cao như vậy rồi, ngữ điệu gần gũi, Trương Tiểu Nguyên không tránh được tâm sinh thiện cảm.
Nhưng lúc này Trương Tiểu Nguyên đã học khôn, y chưa mở miệng, chỉ nhìn chằm chằm đỉnh đầu Mai Lăng An, đợi những con chữ xuất hiện.
"Mai Lăng An, Tán Hoa Cung chủ, võ công kém cỏi, xếp hạng 9876 giang hồ."
Trương Tiểu Nguyên:...
Khoan khoan, võ công như vậy cũng quá kém rồi đấy!
Trương Tiểu Nguyên thực sự cảm thấy đến mình cũng có thể dễ dàng đánh thắng ông ta.
Không không không, võ công dở tệ như vậy sao có thể lên làm chủ một cung, nhất định là đã xảy ra vấn đề ở đâu đó!
Y trợn tròn mắt, nghiêm túc nhìn hàng chữ trên đầu Mai Lăng An, mà đúng là mấy chữ kia thay đổi thật.
"Mai Lăng An, Tán Hoa Cung chủ, võ công kém cỏi, trong giang hồ xếp hạng 9877."
Trương Tiểu Nguyên:...
Sao lại còn tụt một bậc vậy!
...
5.
Trương Tiểu Nguyên cảm thấy giang hồ này nguy hiểm bốn phía, nếu một người võ công không ra sao sẽ rất khó sinh tồn.
Mà Mai Lăng An không chỉ sống đến 50 tuổi, còn trở thành Tán Hoa Cung cung chủ!
Nhất định có chỗ hơn người!
Y càng thêm nghiêm túc nhìn Mai Lăng An, cảm thấy ông đạt được địa vị như ngày nay có lẽ nhờ thông minh cơ trí, cũng có thể là nhờ đức hạnh nhân phẩm tốt.
"Võ công tuy yếu nhưng mồm miệng lanh lợi, giỏi lấy lý phục người."
Trương Tiểu Nguyên lại có chút kích động rồi.
Lấy lí phục người! Y thích nhất là lấy lý phục người!
Tại sao cứ phải đánh đánh giết giết chứ! Cả nhà ngồi xuống nói đạo lý không phải tốt hơn biết bao sao!
Trương Tiểu Nguyên vui vẻ kêu lên:
"Mai tiền bối!"
Mai Lăng An mặt mày mang cười, dịu dàng nhìn y:
"Hiền chất có gì muốn nói sao?"
Trương Tiểu Nguyên: "Thật không dám giấu giếm..."
Đỉnh đầu Mai Lăng An lại nhảy ra một câu.
"Sau khi nhập môn trở thành tiểu tình nhân của tiền Chưởng môn, ân sủng vô hạn. Trước khi Chưởng môn lâm chung dùng sức mạnh át dị nghị, truyền cho chức vị Chưởng môn."
Trương Tiểu Nguyên:...
Mai Lăng An: "Hiền chất?"
Trương Tiểu Nguyên nghẹn lời, nuốt câu nói đã đến đầu lưỡi ngược vào trong, lại nhìn thấy ánh mắt nhu tình như nước của Mai Lăng An, cố gắng hết sức nhả ra một câu:
"Thật... thật không dám giấu giếm! Làn da của Mai tiền bối người thật đẹp, không biết là dùng kem dưỡng nhan hiệu nào!"
Mai Lăng An sửng sốt: "Hả?"
Trương Cao Lệnh:...
Trương Tiểu Nguyên căng da đầu nói tiếp:
"Vãn... vãn bối muốn mua một ít về hiếu kính mẫu thân..."
Y thấy ánh mắt kì quặc của Mai Lăng An, cuối cùng ngậm miệng lại.
...
6.
Không khí có chút xấu hổ.
Trương Tiểu Nguyên cực lực nghĩ cách cứu vãn cục diện khó tả này, cha lại không nói gì, y đành dẫn đầu ngượng ngùng cười gượng:
"Vãn bối mạo phạm rồi, Mai tiền bối thiên sinh lệ..."
Mai Lăng An trầm mặt.
Tim Trương Tiểu Nguyên rơi xuống, đột nhiên hoàn hồn, thầm nghĩ Mai Lăng An là tiểu tình nhân thượng vị, chắc chắn không thích người khác nhắc đến mặt mình.
"... lợi hại, hoàn mỹ kế thừa công pháp!" Trương Tiểu Nguyên cắn lưỡi bẻ lái, "Quanh năm luyện võ, công phu cao thâm, khí huyết lưu chuyển nên mới gìn giữ được sắc xuân!"
(*Trương Tiểu Nguyên định nói 'Thiên sinh lệ chất' – trời sinh diễm lệ, 'lệ' và ' lợi' đồng âm là 'lì' nên bẻ ngay từ 'thiên sinh lệ chất' thành 'thiên sinh lợi hại')
Y nhìn sắc mặt Mai Lăng An hình như đã tốt hơn một chút, vội vàng nói tiếp:
"Vãn bối kính nể nhất là kiếm pháp của Tán Hoa Cung! Vãn bối từng nghe người ta nói, cao thủ kiếm thuật trong thiên hạ này không một ai không xuất xứ từ Cung ta. Hôm nay được gặp Mai tiền bối mới biết lời này chẳng ngoa, vãn bối rất chi là bội phục."
Mai Lăng An đã khôi phục ý cười dịu dàng, quay đầu tán với Trương Cao Lệnh:
"Cao Lệnh huynh, cái miệng nhỏ của con trai huynh cứ như bôi mật ấy."
Trương Tiểu Nguyên còn đang trái lương tâm ca ngợi:
"Danh sư xuất cao đồ, có Chưởng môn như Mai tiền bối, Tán Hoa Cung không hổ là kiếm phái đệ nhất thiên hạ!"
Rầm!
Đại đệ tử Tán Hoa Cung trên đài tỉ thí bị đối thủ một chân đá bay ra xa, vừa hay bổ vào mặt Trương Tiểu Nguyên.
Trương Tiểu Nguyên hết cả hồn lùi ra sau hai bước, nửa câu vỗ mông ngựa còn lại biến thành tiếng kêu thất thanh, rồi cúi đầu nhìn đại đệ tử Tán Hoa Cung "kiếm phái đệ nhất thiên hạ" chật vật khó đỡ dẩu mông nằm bò trên mặt đất, cứng họng cạn lời.
Vừa y còn đang khen Tán Hoa Cung kiếm thuật vô song, đại đệ tử Tán Hoa Cung đã bị người ta đạp bay khỏi đài Luận Kiếm.
Thế này cũng hơi bị quá là...
Trương Tiểu Nguyên không nhịn được vẻ mặt đau khổ ngẩng đầu xem đối thủ của đại đệ tử Tán Hoa Cung trên đài.
Đó là một người trẻ tuổi không quá hai mươi, mặc một thân trường y màu tro, đội nón trúc, khí thế nghiêm nghị. Hắn cũng dùng kiếm, kiếm dài hơn ba thước, lưỡi kiếm rộng bằng ba ngón tay, thân vỏ cũ kĩ, đến kiếm tuệ cũng đã phai màu. Thoạt nhìn thực sự không giống đệ tử danh môn.
Trương Tiểu Nguyên không nhận ra phái nào, bèn nhìn chằm chằm đỉnh đầu hắn, mong có thể biết thêm một chút manh mối.
Năng lực của y đúng là chưa bao giờ làm y thất vọng. Một lúc lâu sau, trên đầu người ấy nhảy ra mấy chữ.
"Lục Chiêu Minh, kẻ vô danh."
Ngoài ra, không có ngoài ra.
Lần đầu tiên năng lực của Trương Tiểu Nguyên mất tác dụng, y không khỏi hơi kinh ngạc, bèn càng ra sức trợn mắt nhìn đỉnh đầu người ấy.
Người ấy hơi đẩy nón trúc lên, ánh mắt băng giá lướt qua đại đệ tử Tán Hoa Cung dưới đài, dừng trên Trương Tiểu Nguyên đang hung tợn lườm mình.
Gương mặt hắn thanh lãnh tuấn dật, dung mạo tuyệt vời, ánh mắt lại như lưỡi đao sắc, làm Trương Tiểu Nguyên sợ tới mức phải nấp vào sau lưng cha mình, không dám nhìn hắn nữa.
Trong lòng Mai Lăng An không vui, nhưng vẫn khách khí nói:
"Vị thiếu hiệp này, giang hồ tỉ thí hẳn là nên biết điểm dừng mới phải."
Lục Chiêu Minh nghiêng mặt nhìn ông ta, nhàn nhạt đáp:
"Với ta mà nói, đây chính là điểm dừng."