98.

Trương Tiểu Nguyên phi thường áy náy.

Cẩn thận tính ra, y nhập môn đến nay đã được một tháng.

Nhưng đến vài mặt của kiếm phổ y còn chưa thuộc được, hơn nữa từ đầu tới đuôi cũng chỉ luyện đúng mười lăm phút công pháp.

Mà đại sư huynh, tại đây, dưới loại tình cảnh này, thế nhưng còn có thể học thuộc kiếm phổ, trách không được võ công của đại sư huynh lại cao cường như vậy...... Đại sư huynh quả thực chính là tia hy vọng của sư môn bọn họ!

Trương Tiểu Nguyên hạ quyết tâm, chờ xem xong náo nhiệt trước mắt, buổi tối trở lại phòng nghỉ ngơi, y nhất định phải quyết tâm học thuộc kiếm phổ, quyết chí dụng công nỗ lực!  Khiến cho thanh danh sư phụ ngày càng vẻ vang!

Bùi Vô Loạn phân phó tốt chủ sự rồi, một lần nữa quay trở lại.

"Minh trang phòng ốc thiếu thốn, có lẽ phải ủy khuất vài vị hai người ở một phòng rồi." Bùi Vô Loạn cẩn thận nhìn nhìn Hình Nghiên, "Bất quá nam nữ thụ thụ bất thân, Bùi mỗ đã lệnh gia nhân chuẩn bị riêng cho Hình cô nương một phòng."

Hình Nghiên nhìn hắn nhẹ nhàng cười: "Vậy đa tạ Bùi minh chủ."

Trương Tiểu Nguyên nhìn đỉnh đầu nàng lại tiếp tục toát ra mấy hàng chữ, cảm thấy thành kiến của Hình Nghiên đối Bùi Vô Loạn...... thật sự rất lớn.

"Lấy lòng cũng vô dụng thôi, tên cẩu nam nhân."

Trương Tiểu Nguyên: "......"

Bọn họ đi theo chủ sự rời đi, Hoa Lưu Tước tựa hồ cực kỳ sốt ruột, hận không thể lập tức trở lại trong phòng nghỉ ngơi, mà Bùi Vô Loạn kéo Bùi Quân Tắc đến một bên nói nhỏ, Trương Tiểu Nguyên cách thật xa liếc mắt một cái, nhìn khẩu hình của bọn họ, đại khái đoán được nội dung cuộc trò chuyện của hai người.

Bùi Vô Loạn bắt lấy cánh tay Bùi Quân Tắc, giống như bắt được cọng rơm cứu mạng cuối cùng: "Cứu ta......"

Bùi Quân Tắc: "Ta sẽ viết thư hướng nghĩa phụ giải thích."

* nghĩa phụ : cha nuôi hoặc người có thể xem như cha 

Nghĩa phụ?

Trương Tiểu Nguyên rốt cuộc ngộ ra.

Y nhìn náo nhiệt lâu như vậy, lại kết hợp những sự việc phát sinh lúc trước, "nghĩa phụ" trong miệng Bùi Quân Tắc tám phần mười ám chỉ Ma giáo giáo chủ Mạc Vấn Thiên.

Nguyên lai hắn không phải con ruột của Mạc Vấn Thiên?

Cẩn thận nghĩ lại, lúc trước đỉnh đầu Bùi Quân Tắc hiện là con của Ma giáo giáo chủ Mạc Vấn Thiên, chỉ thế mà thôi, nói đơn giản hơn, chỉ cần là đứa trẻ mình hết lòng yêu thương thì cũng đã được xem như con ruột rồi, huống chi Bùi Quân Tắc đã ở bên Mạc Vấn Thiên mười lăm năm, nói hắn là con của Mạc Vấn Thiên , tựa hồ cũng không có vấn đề gì.

Kia hắn kêu Bùi Vô Loạn là cha...... Hẳn sẽ không phải là Bùi Vô Loạn cùng một hồng nhan tri kỷ nào đó của mình xảy ra quan hệ đi?

Trương Tiểu Nguyên càng thêm tò mò.

Mà hiện giờ y còn biết được thêm một sự việc khác —— đại sư huynh rất có thể đã biết chân tướng, mà huynh ấy trước giờ chưa từng dối gạt y, chỉ cần Trương Tiểu Nguyên hỏi, đại sư huynh liền sẽ nói, tối nay trở về phòng y nhất định phải từ trong miệng đại sư huynh hỏi ra chân tướng!

......

Bọn họ đi đến đình viện phía trước thì nhìn thấy đại đệ tử Tán Hoa Cung Kha Tinh Văn cầm trong tay một quyển sách, bước nhanh ra ngoài.

Hắn cúi đầu, cơ hồ liền đụng phải người đang đi ở phía trước là Lục Chiêu Minh. Hắn vội vàng dừng lại bước chân, ngẩng đầu cùng Lục Chiêu Minh nói xin lỗi: "Vị này thiếu hiệp, thật ngượng ngùng, ta ——"

Hắn vừa thấy được mặt Lục Chiêu Minh liền đem lời nói của nửa câu sau toàn bộ đều nuốt lại vào trong bụng, thậm chí theo bản năng còn đứng thẳng hóp eo , buộc chặt mông.

Không ngoài dự đoán của Trương Tiểu Nguyên, đại đệ tử của Tán Hoa Cung Kha Tinh Văn khi thấy đại sư huynh, quả nhiên chỉ cảm thấy mông đau.

Lục Chiêu Minh sớm đã không nhớ rõ người kia là ai, hắn thậm chỉ còn chẳng nghĩ gì nhiều, chỉ gật đầu coi như thăm hỏi, làm xong liền tiếp tục rảo bước về phòng mình, Kha Tinh Văn thật cẩn thận mà tránh ra, đứng ở một bên, trịnh trọng tiễn bước mấy người bọn họ.

Nhưng ngay lúc này hắn lại thấy được Hoa Lưu Tước.

Hắn hơi hơi trợn to mắt, giống như thấy được một thứ gì không thể tưởng tượng nổi, ngẩn ra một lát rồi lẩm bẩm mà phun một câu: "Hoa sư đệ?"

Kha Tinh Văn lắc lắc đầu, như là thực ảo não, đem đầu cúi xuống càng thấp.

Giống như hắn cảm thấy chính mình khi nói ra câu nói kia đã khơi gợi lại sự việc không tốt nào đó.

Hoa Lưu Tước cũng không phản ứng, hắn chỉ coi như không thấy Kha Tinh Văn, như cũ bước chân vội vàng, dường như rất sốt ruột, thoáng cái đã nhảy vào trong đình viện, bắt đầu tìm kiếm phòng của chính mình.

Mới vừa rồi bát quái của Võ Lâm Minh chủ cùng Ma Giáo giáo chủ quá mức kíƈɦ ŧɦíƈɦ, suýt chút nữa Trương Tiểu Nguyên đã quên mất Hoa Lưu Tước cũng có một câu chuyện xưa.

Mai Lăng An chính là sư phụ trước kia của Hoa Lưu Tước, nhưng tại sao vừa nãy khi gặp lại cả hai đều tỏ ra không quen biết...... Hoặc là năm đó xảy ra sự tình gì quá mức xấu hổ, vậy nên bọn họ liền cố tình làm một bộ dáng không hề nhận thức đối phương?

Mai Lăng An không nhớ rõ Hoa Lưu Tước còn có thể dễ hiểu, môn hạ đồ đệ của hắn cũng phải đến mấy trăm, trừ bỏ vài đệ tử thân truyền ai cũng biết ra như Kha Tinh Văn thì số đệ tử còn lại thậm chí đến tên cũng chưa nghe qua . Mai Lăng An biết võ công chính mình thấp kém, bình thường chắc chắn không chỉ đạo đệ tử học võ, thêm nữa các chi đệ tử của Tán Hoa Cung thực sự rất nhiều, vả lại gia quy nghiêm ngặt , những năm gần đây số đệ tử bị trục xuất khỏi môn phái không phải ít, hắn có lẽ thực sự không biết Hoa Lưu Tước là ai.

Nhưng Hoa Lưu Tước sao có thể không nhớ rõ Mai Lăng An?

Trương Tiểu Nguyên cau mày, trước nhìn nhìn đỉnh đầu của Kha Tinh Văn, chỗ đó chỉ có một câu giới thiệu thân phận của hắn, lại quay qua xem đỉnh đầu của Hoa Lưu Tước...... Trống không cái gì cũng không có, những câu cảm thán với Hình Nghiên vừa nãy sớm đã biến mất tăm.

Trong nhận thức của Trương Tiểu Nguyên, Hoa Lưu Tước vốn là người nghĩ gì đều sẽ thể hiện ra, chỉ cần trong đầu hắn vừa suy nghĩ đến, Trương Tiểu Nguyên không có khả năng nhìn không được, nhưng hôm nay...... Có lẽ trong lòng Hoa Lưu Tước là thật sự không có suy nghĩ gì cả .

Hắn thấy Kha Tinh Văn, nhìn thấy sư huynh đồng môn của mình ngày xưa, trong đầu lộn xộn một mảnh, cho nên suy nghĩ liền rối ren hết cả lên, hoặc có thể là không dám suy nghĩ gì.

Trương Tiểu Nguyên bắt đầu cảm thấy, tất cả mọi người bên cạnh ngoài y ra đều có rất nhiều chuyện xưa.

Bao gồm cả cái người tất cả mọi chuyện đều tỏ tường nhưng trước nay chưa từng hé môi nửa lời -  đại sư huynh.

99.

Không ngoài dự đoán của Trương Tiểu Nguyên, Hoa Lưu Tước đáng thương hề hề mà bị ném đi ở cùng phòng với Tưởng Tiệm Vũ, mà Trương Tiểu Nguyên lần thứ hai thuận lợi ở chung với Lục Chiêu Minh.

Trương Tiểu Nguyên về phòng, trước tiên cẩn thận đóng cửa lại, phòng khi có người nghe lén y nói chuyện, xong mới quay đầu hướng Lục Chiêu Minh, gọi: "Đại sư huynh!"

Lục Chiêu Minh buông bọc hành lý, dường như đã biết y muốn hỏi cái gì, mở miệng đáp: " Ừm, ta từ nhỏ liền quen biết Bùi minh chủ."

Trương Tiểu Nguyên phảng phất có chút xấu hổ không nói nên lời: "Kia...... Ngày ấy đệ cùng huynh tâm sự bát quái về Bùi minh chủ, huynh vì sao không nói cho đệ biết ."

Lục Chiêu Minh thần sắc bình tĩnh, nhàn nhạt trả lời: "Còn rất có ý tứ."

Vẻ mặt của hắn thoạt nhìn chắc chắn không phải bộ dáng cảm thấy rất có ý tứ đâu.

Trương Tiểu Nguyên không cùng hắn quanh co lòng vòng, liền hỏi thẳng ra: "Huynh ngay từ đầu có phải đã biết mẫu thân của Bùi Quân Tắc là ai?"

Lục Chiêu Minh gật đầu: "Ta có nghe sư phụ nói qua."

Trương Tiểu Nguyên: "Rốt cuộc là ai vậy?"

"Là sư tỷ của Bùi minh chủ." Lục Chiêu Minh nói, "Bùi minh chủ hẳn phải nói là nghĩa phụ của Bùi Quân Tắc."

Trương Tiểu Nguyên: "......"

Vậy là cả hai người đều là nghĩa phụ.

Trương Tiểu Nguyên mơ hồ cảm thấy chính mình đã chạm tới chân tướng.

Nhận nuôi hài tử của sư tỷ quá cố vốn không phải chuyện gì xa lạ, nhưng người xem đứa trẻ ấy thực sự là con ruột của mình, trước nay trên giang hồ đã ít lại càng ít hơn.

Chẳng qua đại đa số người khi nhận nuôi con của người khác sẽ chẳng ai giấu giấu diếm diếm như Bùi minh chủ, dù cho danh tiếng có bị ảnh hưởng bởi những câu chuyện phong lưu truyền miệng cũng muốn khăng khăng đứa trẻ này là con ruột của mình. 

Bùi Vô Loạn xuất thân danh môn chính phái, hắn có thể quang minh chính đại nhân nuôi đứa con của sư tỷ quá cố mình, ở trong mắt người ngoài, việc này chắc chắn là nghĩa cử cao đẹp xứng đáng được ca tụng nhưng Bùi minh chủ lại không làm vậy, nếu Trương Tiểu Nguyên đoán không sai, nơi này hẳn là còn có rất nhiều câu chuyện xưa không thể để người ngoài biết được.

Lục Chiêu Minh đã ngồi xuống bàn, tự rót cho mình một ly trà, lại dường như cảm thấy hơi đói bụng, khảy khảy dĩa điểm tâm, thoáng có chút do dự cầm lên một khối , thật cẩn thận mà cắn một ngụm, cắn xong hắn lập tức nhăn mày lại, ước chừng mùi vị không được ngon, nuốt cũng không được mà phun cũng không xong, cứ ngập ngừng hồi lâu như vậy, cuối cùng vẫn là đem khối điểm tâm trong miệng nuốt xuống.

Trương Tiểu Nguyên cũng kéo ghế ra ngồi xuống bên cạnh Lục Chiêu Minh, nói: "Đại sư huynh, Hoa Lưu Tước vừa mới nhìn thấy Mai cung chủ,  huynh có biết hai người bọn họ đã xảy ra chuyện gì không?"

Lục Chiêu Minh lắc đầu: "Ta đương nhiên không biết."

Hắn cau mày, nhìn khối điểm tâm đã được cắn một nửa, hình như thập phần do dự.

Trương Tiểu Nguyên: "Đệ có chút lo lắng cho hắn."

Lục Chiêu Minh rốt cuộc đem khối điểm tâm còn dư lại bỏ vào miệng.

"Lại nói, cái kia ..... đại đệ tử Tán Hoa Cung , hắn vì sao cũng xuất hiện trong viện này?" Trương Tiểu Nguyên nói, "Hắn không phải cũng ở tại viện này đi?"

"Ô." Lục Chiêu Minh nói, "Ô ô ô."

Y nói xong câu đó, quay đầu liền thấy Lục Chiêu Minh đang che miệng mình lại, có thể là sắp nghẹn tới nơi rồi, Trương Tiểu Nguyên hoảng sợ, luống cuống tay chân mà rót nước đưa tới cho Lục Chiêu Minh, một mặt nói: "Đại sư huynh! Huynh không muốn ăn liền ném đi, không cần ép chính mình như vậy!"

Lục Chiêu Minh ho khan hai tiếng, cuối cùng cũng đem khối điểm tâm nuốt xuống, nói: "Lãng phí."

Trương Tiểu Nguyên: "......"

Lục Chiêu Minh lại nói: "Mai Lăng An chắc là không nhận ra hắn ở đây ."

Hắn vừa nói những lời này, vừa vươn một ngón tay đem dĩa điểm tâm kia đẩy xa ra một đoạn, lại cảm thấy có lẽ chưa đủ xa, dứt khoát đẩy đến trước mặt Trương Tiểu Nguyên, hắn mới thu hồi tay.

"Đệ cảm thấy Hoa Lưu Tước có chút không thích hợp." Trương Tiểu Nguyên thở dài thật sâu, "Còn có...... Đại sư huynh, huynh biết Bùi minh chủ cùng Ma giáo có quan hệ gì sao?"

Lục Chiêu Minh hỏi lại: "Hắn cùng Ma giáo có quan hệ gì?"

Trương Tiểu Nguyên câm miệng.

Được rồi, xem ra ít nhất sự kiện vừa nãy phát sinh, đại sư huynh cái gì cũng không biết.

......

Chạng vạng, Trương Tiểu Nguyên cơm nước xong liền ngồi ở trong viện hóng gió, trơ mắt nhìn Kha Tinh Văn trở lại trong sân.

Hắn quả nhiên cũng ở cái viện này.

Trương Tiểu Nguyên cảm thấy xấu hổ, trước kia đại sư huynh môt cước đá bay Kha Tinh Văn khỏi võ đài, mà hắn vừa khéo bị quăng ngã ở trước mặt y, Trương Tiểu Nguyên cảm thấy Kha Tinh Văn nhìn y liền sẽ nhớ tới chuyện nhục nhã khi đó, vì thế tự giác trốn về trong phòng mình, lại nghe cửa phòng cách vách truyền đến âm thanh đóng mở của , Kha Tinh Văn quả thật ở tại phòng cách vách y.

Lục Chiêu Minh vốn ở phòng luyện kiếm, thấy Trương Tiểu Nguyên hốt hoảng chạy vào, không khỏi nhíu mày hỏi: "Làm sao vậy?"

Trương Tiểu Nguyên nhỏ giọng nói: "Đại sư huynh, Kha Tinh Văn ở cách vách."

Lục Chiêu Minh hỏi: "Kha Tinh Văn?"

Hắn giống như không nhớ ra người nào có tên như vậy, Trương Tiểu Nguyên đành phải giải thích, nói: "Chính là đại đệ tử Tán Hoa Cung mà ngày đó huynh đá xuống võ đài."

Lục Chiêu Minh nghĩ tới: "Hắn ở cách vách, kia lại làm sao vậy?"

Trương Tiểu Nguyên: "Kha Tinh Văn cùng sư phụ hắn ——"

Y đứng bất động, không biết nên giải thích mình từ đâu nghe được loại tin tức này, suy nghĩ một lát, đang muốn lấy cớ nghe được từ lão phu kể chuyện, cửa phòng cách vách lại một lần nữa vang lên, hắn mơ hồ nghe được Kha Tinh Văn kinh ngạc nói: "Sư phụ, sao người lại tới đây?"

Hai gian phòng tốt xấu gì cũng cách nhau một bức tường, thanh âm Kha Tinh Văn thật sự rất mơ hồ, không coi là rõ ràng, nhưng có vẻ do quá mức kinh ngạc mà âm thanh liền được khuếch đại lên mấy lần, Trương Tiểu Nguyên vì vậy cũng nghe được rành mạch, y quay qua thì thấy Lục Chiêu Minh cũng ngẩng đầu lên , hướng mặt tường ngăn cách hai gian phòng mà nhìn.

Thanh âm Mai Lăng An nhỏ lại, hắn nói gì đó, Trương Tiểu Nguyên cũng không có nghe rõ.

Kha Tinh Văn lại nói: "Sư phụ! Đây là đang ở Võ Lâm Minh!"

Mai Lăng An cũng theo đó đề cao âm lượng, ai ai oán oán kêu: "Ở Võ Lâm Minh thì làm sao!"

Kha Tinh Văn: "Chúng ta ra ngoài——"

Mai Lăng An: "Ở Võ Lâm Minh thì ngươi liền không yêu ta nữa sao!"

Trương Tiểu Nguyên: "......"

Lục Chiêu Minh: "......"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play