Chap 74: 1 ngày Ách Hân Đi Công Tác - Mỹ Duyên Bị Đánh (1)
Tại quán Queen...
Mỹ Duyên với quần jeans rách gối và chiếc áo thun full đen toàn bộ. Cô bước vào trong, mọi người ở cấp dưới dường như cũng phải chào cô.
'ahaha... Mỹ Duyên, cô đến rồi sao?'
Bàn uống rượu, có khoảng 5 người đàn ông thanh niên ngồi đó, không một cô gái nào ngoại trừ Mỹ Duyên...
'chào mọi người, tôi đến trễ rồi' Mỹ Duyên khí phách đi vào.
'Không sao...' một trong những người đó đáp.
'Mỹ Duyên. Cô còn nhớ đây là ai chứ!' Đường Bỉ Hưng đưa tay chỉ người đàn ông ngồi đầu bàn, ông ta khoảng 60 mấy tuổi, vẻ mặt sắc lạnh, có một vết sẹo dài ở ngay trán, ông ấy im lặng đang ngồi hút thuốc.
'nhớ chứ. Anh Hai của băng, Đoàn Quyền Sư.'
'cô còn nhớ là tốt rồi. Chuyện là vầy, đại ca là đang muốn chọn người xứng đáng để truyền lại tất cả các khu cho người đó, mọi người đang bầu cử.'
'tôi cũng có nghe qua. Tôi chỉ xem thôi, không muốn tham gia...' Mỹ Duyên xua tay ngồi xuống.
'tại sao?' người đàn ông quyền lực đó thả khói nghi ngút rồi nói.
' chỉ đơn giản là tôi không thích.' cô quan sát từng cử chỉ của người đó.
'lý do không thích đáng' ông ta dập tắt ngọn lửa của điếu thuốc vào đồ gạt rồi cầm ly rượu nhấp một miếng.
'tôi không muốn vướng vào nhiều cuộc ẩu lả. Với lại tôi còn muốn rửa tay gác kiếm.'
'haha. Mỹ Duyên, cô không thấy uổng hay sao, biết bao nhiêu năm cô mới có vị trí như ngày hôm nay mà cô nói muốn rửa là rửa muốn gác là gác??'
'tôi chỉ nói vậy thôi. Mọi người cứ việc bầu cử.' Mỹ Duyên đứng lên bỏ đi.
'nếu cô bước thêm một bước nữa đi đừng trách.' Một tên trong đó đứng dậy cầm súng đưa lên. Mỹ Duyên dừng lại khi nghe âm thanh lên đạn.
'đại ca đã cho chưa mà cô dám bỏ đi? Cô không biết tôn trọng đại cả hả?'
'thôi đi Tấn Tư, ngồi xuống.' Đoàn Quyền Sư lên tiếng.
'dạ...' người đó bỏ súng xuống rồi ngồi.
'Mỹ Duyên, tôi không bắt ép cô phải tham gia, nhưng cô cũng có thể bầu cử người khác. Mọi người cũng vậy, cứ việc bầu cử, tự mình bầu cử cũng được. Đến lúc đó, ta sẽ duyệt và chọn người xứng đáng'
'nếu người nói như vậy thì tôi không nên từ chối nữa...' Mỹ Duyên đi đến chỗ ngồi cũ.
______
Trần Thanh vui mừng khi ở nhà, định rủ Hoàng Khoa đi chơi, vì nghe tin cậu ta buồn bả mấy ngày nay nên cô phải xã stress cho cậu ấy mới được, cho cậu ấy vui vẻ như trước.
'Tao không đi đâu. Mày đi một mình đi'
'sao? Nghe tao nói, mày hãy quên cô ta đi, chuyện đã lỡ xảy ra như vậy, có buồn bã, thậm chí màt có chết đi thì cũng chả thay đổi được gì đâu, chuyện trước mắt bây giờ là hãy vui vẻ lên, gạt bỏ những chuyện buồn bã. Còn biết bao nhiêu người con gái xứng đáng để mày yêu và ngược lại mà... Nghe lời tao đi...'
'nhưng... Bây giờ tao không có tâm trạng.'
'Không có lại càng phải đi.'
_________
'La Tư Nhiệt'
Tư Nhiệt đang cầm dĩa và gắp thức ăn vào, nghe ai đó gọi tên mình thì xoay lại nhìn. Có một người đang vãy tay với cô.
'Trần Thanh.'
'yah... Chị ở đây luôn hả? Trùng hợp thật nha...' Tư Nhiệt đi đến ngồi cùng bàn với Trần Thanh và Hoàng Khoa.
'ừ. Mà ai đây?'
'à... Đây là Hoàng Khoa, bạn em. Nó đang buồn nên em dẫn nó đi ăn.'
Hoàng Khoa nhìn Tư Nhiệt, người này chả phải...
'Oh. Cô giáo Ách Hân đây sao?'
'aa, không phải không phải. Đây là Tư Nhiệt, La Tư Nhiệt chứ không phải Ách Hân của tao đâu.' cô xua tay phản bác khi thấy bạn mình thế nào cũng nhầm lẫn người này với người yêu mình.
'Ách Hân. Của mày/em?'
'có cần phải ngạc nhiên vậy không? Hai người đều biết chuyện của em rồi mà... Mà thôi ăn đi ăn đi.'
'Tư Nhiệt, hôm nay chị rảnh không?'
'đi chơi giống hôm trước nữa à?'
'đúng rồi. Ách Hân đi công tác 3 ngày nên... Ahaha, quậy cho đã.'
'ok thôi'
'Hoàng Khoa đi cùng nhé, sẽ giải toả hơn'
'Không cần.'
'nhưng mày vẫn phải đi.'
_____
Cả ba cùng nhau đi ăn đi chơi khắp nơi, Tư Nhiệt phải làm google maps cho cả hai, cho đến tối thì cùng nhau đi dạo lòng vòng.
'ây ây' Trần Thanh đang đi thì chợt khựng lại trước một con hẻm tối om.
'gì vậy? Mau về nhà thôi. Bắt xe taxi ở đằng kìa mà' Hoàng Khoa kéo cô đi nhưng cô lại hất tay ra.
'Không phải, hai người mau lại đây đi' Trần Thanh đứng đầu con hẻm đó chỉ vào.
'chuyện gì?' hai người đi đến.
'nghe xem. Có tiếng gì đó thì phải'
Cả ba đều im lặng và chú ý đến âm thanh đang phát ra bên trong khoảng tối ấy.
'má... Mày nghĩ mày là ai hả con chó. Rượu mời không uống mà muốn uống rượu phạt, mày cũng gan lắm mới dám đánh đại ca bọn tao...'
'đánh chết mẹ nó đi tụi bây.'
Chính xác là một đám đàn ông là đang ức hiếp một cô gái trẻ. Thật lớn gan hơn nữa là dám đụng đến cô gái đó- Mỹ Duyên.
Tuy mạnh. Nhưng một người vẫn không thắng nỗi nhiều người, Mỹ Duyên bị chúng đánh lén sau lưng rồi cuối cùng mất thế nên bị chúng đánh tới tấp.
Bỗng nhiên chúng dừng lại vì có một ánh sáng từ đâu xuất hiện, là Trần Thanh cầm điện thoại gọi flash, tuy có đèn đường trên cao nhưng vẫn chỉ thấy được bóng đen, không nhìn rõ được mặt mũi.
'đánh nhau?'
'ahaha... Tụi bây xem này, có hai cô em tự mò đến hang cọp đây này...'
'đại ca đại ca. Xem hai đứa nó cũng ngon lắm đấy'
'mày đợi đó. Tao chơi xong thì sẽ đến lượt tụi mày...'.
'đại ca nè. Còn thằng đó cho em nha' một tên bánh bèo nói.
'ừ ừ... Haha... Nào cô em...' tên đó tiến lại chỗ họ.
'mày tiến lại thì đừng trách.' Tư Nhiệt thủ võ.
'chị có biết võ không mà định đánh với bọn chúng?.' Trần Thanh kéo Tư Nhiệt lại.
'ở yên đấy, chờ lúc thích hợp thì cứu người'
Tư Nhiệt tuy không biết võ, nhưng cũng từng học qua đấm bốc boxing, nên cô không phải sợ bọn chúng.
_______