Chap 12: Lời Tỏ Tình?... Chắc Là Quên Rồi!
...Ting tong~...
Trần Hy Châu đi ra mở cửa, vừa thấy một người nào đó mang con gái bà về thì bà mừng rỡ.
Vì đã 7 giờ tối rồi cả nhà vẫn chưa thấy Trần Thanh về, gọi điện thì không bắt máy, nói với Ách Hân thì cô ta nói con bà đã đi cùng bạn về, ai ai cũng lo lắng và tìm kiếm cô...
'Trần Thanh sao vậy con?'
'dạ... Cậu... Cậu ấy? À... Hôm nay là sinh nhật con nên cậu ấy đến dự... Xin lỗi vì để cả nhà bác lo lắng, vì điện thoại cậu ấy hết pin nên không gọi về được... Cháu xin lỗi...'
'ừ, không sao thì tốt rồi...' Hy Châu dìu Trần Thanh lên vai mình nghe thấy mùi bia nực nồng.
'nó uống bia?'
'dạ... Con xin lỗi ạ! Tại con ép cậu ấy nên...'
'ừ không sao đâu, để bác dìu nó vào nhà!'
'dạ... Vậy con về trước, chào bác...'
___________
Mọi người trong nhà thấy "người mất tích" kia đã trở về thì vừa vui vừa bực, làm ai cũng lo lắng hết.
Để cô ở trong phòng và được phục vụ chu đáo như tắm rửa thay đồ... Mà Trần Thanh cứ ngủ ngon lành như chưa có chuyện gì xảy ra.
'hừ cái đồ đáng ghét này vẫn còn ngủ sao?' Ách Hân đi vào nhìn Trần Thanh ngủ với cái tướng nằm úp, một chân ở trên, một chân thì ở dưới m
Ách Hân đi đến...
'làm mọi người lo lắng nè! *bốp* lại còn nhậu nhẹt nè *bốp*.. Ngày mai tôi sẽ xử em thật nặng... *Bốp*
Ách Hân cứ trúc giận lên cái mông tội nghiệp của Trần Thanh rồi cũng chỉnh tư thế của cô cho đàng hoàng trở lại.
'chị à!...' Trần Thanh nắm lấy cánh tay của Ách Hân khi nàng vừa mới chỉnh tư thế của cô xong.
'hửm?'
'em yêu chị... Hihi... Ngại thật...'
.
.
.
.
.
Thình thịch...
.
.
.
.
.
Đây có phải là lời tâm tư của Lê Trần Thanh không? nhưng em ấy vẫn nhắm mắt, chắc tại nằm mớ thôi ... Ách Hân cũng thôi suy nghĩ rồi gỡ tay người kia ra, xong bỏ đi ra ngoài.
'Ách Hân.' Nghe gọi tên mình, Ách Hân xoay lại nhìn...
Trần Thanh mở mắt nhìn cái người định bỏ đi kia rồi ngồi dậy, đi đến chỗ nàng nhưng... Đầu vẫn còn đang nhức nhói...
'em...' Trần Thanh nhìn Ách Hân lúng túng, rồi lại nhìn sang hướng khác để tránh ánh mắt ấy...
'có gì sao?'
Trần Thanh lấy hết can đảm rồi ôm lấy Ách Hân
'em... Yêu chị! Ách Hân...'
.
.
.
Thình thịch
.
.
.
Ách Hân đẩy nhẹ người Trần Thanh ra
'em vẫn còn say đấy! Lên giường ngủ đi!' rồi lại xoay người đi
'em không say rượu say bia... Nhưng em say chị! Ách Hân...' Trần Thanh liều mạng tỏ tình trong hoàn cảnh không đúng đắn. Tình cảm này không đúng, lại ngỏ lời trong tình cảnh càng không đúng hơn.
Ách Hân dừng chân, vẫn tư thế đó mà trả lời.
'say? Đó là tình cảm nhất thời thôi, em đừng tiếp tục nữa, dừng lại khi tình cảm đó chưa quá lớn.'
'...'
'em nghỉ ngơi đi!'
'em... Xin lỗi, nhưng... Đừng vì thế mà chị xa lánh em nhé!?'
Ách Hân nghe thấy nhưng cũng cho là không nghe, nàng bỏ đi ra ngoài...
Mình làm sao thế này! Tim mình...
Em ấy vừa nói yêu mình? Tuy rằng mình cũng có tình cảm với em ấy nhưng dẫu sao cũng là tình cảm cô trò chị em... Vẫn không thể nói là tình yêu được, vì nó không đúng. Xin lỗi em...
________
Trần Thanh ngồi phía sau Ách Hân, nhìn dáng lưng ấy mà tim lại nhói lên vì cô vẫn còn nhớ đến câu nói hôm qua mà người này nói ra...
Cô không biết vì sao lại nói những lời ấy nữa... Đúng là điên mà! Ách Hân sẽ nghĩ cô bệnh hoạn mà xa lánh mất... Làm sao đây?
Trần Thanh vò đầu bức tóc và la làng, cả lớp và giáo viên đều đưa mắt nhìn mình.
'Trần Thanh, nếu em cảm thấy mệt thì đi xuống phòng y tế đi! Đừng làm ảnh hưởng đến cho lớp.'
Trần Thanh nghe xong thì đứng lên, đi ra khỏi lớp
'cả lớp tiếp tục bài.'
Nó bị sao thế nhỉ?
Hoàng Khoa lo lắng cho đứa bạn mình... không biết nó bị làm sao nữa...
Trần Thanh không phải đi xuống phòng y tế mà là đi vào nhà vệ sinh để rửa mặt xong lại xuống cantin, có gì đó bỏ vào bụng sẽ làm cô đỡ suy nghĩ nhiều chuyện phức tạp hơn...
'cho con tô phở đi cô!' Trần Thanh lại bàn ngồi
'với lại chai ô long...'
'ừm... Mà không học sao mà ra đây vậy? Cúp tiết à?!' cô canteen vừa hỏi vừa làm.
'giáo viên bảo con đi xuống phòng y tế, nên con xuống đây ăn một ít gì đó rồi xin một tý thuốc nhức đầu...'
'cho con chai ô long...'
Ôi... Giọng nói này...
Đang ăn mà nghe giọng nói quen thuộc, thì Trần Thanh cuốn cuồn lên miệng vẫn còn vài sợi phở lòng thòng liền hút vào hết rồi ngồi xoay lưng lại...
'cho con một tô phở nữa ạ!' Ách Hân đi tới.
'bộ cô không có tiết dạy sao?' bà chủ canteen hỏi
'dạ... Đúng rồi, con chỉ dạy tiết hai- na thôi ạ!' Ách Hân lại bàn ngồi
Bỗng phát hiện cũng có một nữ sinh khác đang ngồi ăn sáng, cái lưng này.........
' Trần Thanh?'
'dạ?' xoay lại
'sao em lại ở đây? Đáng lẽ em phải ở trên lớp mới đúng chứ!'
'dạ đúng rồi... Nhưng mà...'
'trốn học?'
' không phải không phải... Thực ra là em hơi mệt nên giáo viên cho em xuống phòng y tế...'
'rồi lại ra đây? Con cám ơn ạ!' Ách Hân nhận tô phở từ chủ cantin rồi đặt xuống bàn của Trần Thanh đang ngồi.
'em cần ăn một chút để uống thuốc chứ! hôm qua giờ còn nhức đầu nên không thể học được...' Trần Thanh gãi đầu cười trừ.
'à, em nói tôi mới nhớ... Tôi phải phạt em vì cái tội uống rượu bia, về trễ, làm người khác phải lo lắng...'
Cô ấy...quên cái chuyện hôm qua rồi sao? Như vậy thì may quá!
'em trơ ra đó làm gì? Về kiểm điểm bản thân, xong rồi viết nộp riêng cho tôi!'
'ơ kìa cô... Tại sao em làm việc gì cũng bị kiểm điểm vậy?'
'vì những việc của em cần phải kiểm điểm lại.'
Vì nó không đúng sao? Phải rồi... Như tình cảm của mình vậy... Thật sự không đúng và không đáng để nó tồn tại trong cuộc sống phức tạp này...
Nó phải chịu cái giá rất đắc khi muốn mình được hạnh phúc, khi nhất định muốn ai đó thuộc về của mình...
...
Gia đình, xã hội, dư luận, miệng đời... Thật rất khó có thể vượt qua
Điều quan trọng là... Ách Hân đang bắt đầu chán ghét nó rồi!
...Aaaaaa...