Chap 11: Lời Tâm Tư Của Kiều Mỹ Duyên

'chị à, khi nào chị về vậy?'
...

'dạ, cả nhà đang chờ chị về để ăn tối cùng nè!'

...

' không nha, chị phải về, mọi người định ra ngoài ăn tối đây! Chị muốn bỏ bữa tiệc này sao?'

...

'được rồi! Về nhanh lên đấy, à em có rủ thêm chị Ách Hân nữa... Về nhanh lên nha...' Trần Thanh để điện thoại gần miệng để nói thật to câu cuối xong tắt máy
...

'mọi người chờ chút. Chị ấy đang trên đường về.' Trần Thanh nhìn ba người họ, chắc có vẻ nôn nóng vì đói rồi... Đã gần 8 giờ rồi mà!

__________

'sao chị không ăn đi. Chị làm sao thế?'

' không có gì, chỉ là hơi mệt thôi!'

'vậy chị ăn nhiều vào... Chị cũng vậy nữa, Ách Hân' Trần Thanh gắp thức ăn vào chén của Trần Hoài rồi gắp sang vào chén Ách Hân.

'con đi đâu à?'

'dạ mẹ. Con đang làm thủ tục.'

'thủ tục gì? Định đi đâu sao?'

' không, con và Hoàng An làm giấy kết hôn, mẹ cũng biết rồi thì phải. Tháng sau là tụi con sẽ kết hôn rồi, bây giờ phải gấp rút thử quần áo và những phụ kiện, nói chung là chuẩn bị cho lễ cưới! Khi nào có thời gian con sẽ đưa mọi người đi thử luôn...'

'ừ, mẹ biết rồi!'

'Ách Hân này!'

'hửm?'

'tới lúc đó cậu phải làm cô dâu phụ cho tớ đấy! Không được từ chối'

'tất nhiên rồi, chuyện vui như vậy tớ phải tham gia. Trước hết cậu phải chọn cho tớ một bộ váy đẹp hơn cậu đấy!'

'xí... Vậy thì cậu làm cô dâu luôn đi, cậu lúc nào cũng nghĩ là mình đẹp nhất!'

'TẤT NHIÊN RỒI!' Trần Thanh và Ách Hân đồng thanh nói, Ách Hân quay sang nhìn người kế bên mình.

'Ách Hân của em là đẹp nhất!'

'ÁCH HÂN CỦA EM?' lần tất cả mọi người đều đồng thanh.

'haha... Nhầm, Ách Hân cô giáo em là đẹp hơn chị. Ách Hân chị ấy mặc cái gì cũng đẹp nhất! Chị xấu xí như vậy thì... Chậc chậc...' Trần Thanh nhìn chị mình rồi chậc lưỡi lắc đầu.

'cái con em quỷ yêu này! Sao lại bênh vực người ngoài chứ!' Trần Hoài chòm người tới cầm đôi đũa để đánh con em mình nhưng lại không được vì nó né.

'thôi thôi được rồi, mấy đứa mau ăn nhanh đi!'

Sao tim mình lại đập nhanh như vậy chứ!

___________________
Ting...
*Ngày mai chúng ta gặp nhau nhé!- Mỹ Duyên*

Chuẩn bị đi ngủ thì điện thoại bỗng reo lên, thấy tin nhắn của một số lạ, nhưng nhìn 2 chữ cuối cùng thì biết là ai ngay.

-Ở đâu?-

*Thật may Trần Thanh đã trả lời. Tưởng mày ngủ rồi chứ!*

...

*Được rồi! Sân thượng của trường nhé! Bye... Ngủ ngon. icon vẫy tay*

- icon sợ hãi-

'bày trò nữa rồi ...để tôi xem cô làm được gì!'
___________

Xuống xe, Trần Thanh chào Ách Hân rồi bỏ đi nhưng nhớ lại cái gì đó thì quay lại
'ra về khỏi đợi em nhé!'

'em đi bộ về à!'

'Không ạ, em đi ké mấy đứa trong lớp, sẵn tiện mượn vài thứ'

'ừm, được rồi em vào lớp đi!'

'dạ... Bye'

'bye'
...

'làm cái éo gì mà lâu vậy?'

'hẹn ra về mà bây giờ đã hơn 10 phút...'

'haha... Xin lỗi nha, đến trễ rồi!' Trần Thanh thở hì hục nhìn Mỹ Duyên

'tao đã tưởng mày không dám tới chứ!'

'sao? Cô gọi tôi ra đây... Để thách đấu?'

'thách đấu mẹ gì?' Mỹ Duyên quăng cho cô lon gì đó .

'bia?'

'ừm, uống đi!'

Trần Thanh cứ nhìn lon bia màu xanh... cứ chầng chừ mãi
' không bỏ gì vào đâu, còn chưa khui nữa mà!'

'tôi không biết uống.' Trần Thanh trả lại từ chối.

' không biết thì nhấp vài cái cũng được...' Mỹ Duyên đưa lon bia vào tay Trần Thanh rồi cô ta cũng cầm lấy lon khác, đưa ngón trỏ và ngón cái đặt lên miệng lon và kéo lên tạo ra âm thanh *bốc* và *xì*

Mỹ Duyên đưa lon bia ra ý như là muốn cụng lon, Trần Thanh cũng hiểu ý mà cụng nhẹ vào...
'cô gọi tôi ra đây chỉ có việc này?'

'ừ, không lẽ muốn đánh nhau?'

'đúng vậy, nhìn cô tôi cứ nghĩ việc chính của cô vào đây là để gây sự với người khác'

'tùy vào hoàn cảnh.'

'cô cũng khá bí hiểm nhỉ?'

'gì? Bí hiểm?'

'tôi cũng chả hiểu tý nào về cô cả... Xem ra trong trường này ai ai cũng đều sợ cô cả.'

'còn mày? Không sợ tao cho ăn đánh sao mà dám bén mảng tới?'

'vậy sao? Tôi không nghĩ là cô mở lời với tôi đến đây là để đánh nhau. Vậy thì tôi đi về là được, không thì bị ăn đánh no say...' Trần Thanh để lon bia trên lang cang rồi bỏ đi

'này, đùa à!' Mỹ Duyên níu lại

'haha...'

______
'này Trần Thanh...'

'hửm?... Hự..'

'mày nghĩ sao về tao ?'

'sao nhỉ?... Tôi... Đã nói rồi mà!...'

'nói gì?'

'cô rất bí... Hiểm, đôi lúc lại... Dễ thương như bây giờ vậy...' Trần Thanh quay sang nhìn Mỹ Duyên

Cả hai dường như đã say xỉn hết rồi, một đóng vỏ lon kế bên đếm chừng khoảng hơn 10 lon may là có ướp lạnh... Trần Thanh nhìn Mỹ Duyên làm sao mà ra hình ảnh Ách Hân, cô biết mình nhìn nhầm nên lắc đầu rồi dụi mắt lại cho tỉnh nhưng có lẽ lại không chống nổi cái ảo giác này.
'Ách Hân a...'

'Ách... Hân?' Mỹ Duyên quay sang nhìn người kia đang nói mớ.

'haha... Sao chị lại xinh đẹp... Như thế chứ?' Trần Thanh dựa lưng vào tường, cười rồi chuyển sang khóc.

Dù say xỉn nhưng cô cũng đủ biết tình cảm mình dành cho ai kia là không hề đúng, vượt mất giới hạn nên đành khóc cho số phận mình... Ông trời đã tạo cho cô một con người không đúng rồi! Giới tính không đúng với tình yêu... làm sao đây???

'này... Điên à! Sao lại khóc?' Mỹ Duyên lay người cô.

'tránh ra đi.' cô loạng choạng hất tay ra

'có gì thì nói... Sao lại khóc như vậy?'

'hức... Ách Hân... Tôi...'

'làm sao?'

Trần Thanh ôm chầm lấy Mỹ Duyên mà khóc, Mỹ Duyên cũng chưa định hình được nên cứng đờ vài giây rồi cũng chấp nhận cái ôm của Trần Thanh, vỗ vỗ lưng cô...

'tôi yêu cô ấy rồi!... Làm sao đây?... Hức... Làm sao đây?' Trần Thanh nói lí nhí rất nhỏ nhưng cũng đủ Mỹ Duyên nghe thấy...

'phải... Đối mặt thôi! Nhưng mà... Tôi cũng... Thích cô...'

Cảm thấy êm đềm trên vai, biết là người kia đã ngủ nhưng... Cũng biết người kia cũng không nghe được lời mình nói... Mỹ Duyên cũng thích Trần Thanh !








Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play