Tuyết rơi đứt quãng
một đêm. Sáng hôm sau thức dậy, khi mở cửa ra đã nhìn thấy mênh mang
trắng xóa, trong veo nhưng lạnh lẽo đầy trời. Năm nay dường như mùa đông dài đằng đẵng, mùa xuân lại đến muộn. Đi đi lại lại trên mặt tuyết, chỉ có đá đá dẫm dẫm trên đất phủ tuyết đầy mới có thể nhìn thấy cỏ non
xanh lá, mới có thể có chút cảm giác dấu hiệu của mùa xuân.
Lưu Nhuận Bình mơ màng ngủ một đêm trong phòng của đại tỷ, sáng hôm sau từ
trên giường đứng lên, phòng vẫn ấm nhưng lại chỉ có một mình cậu bé. Lúc cậu đang dụi mắt thì thị nữ ngoài cửa nhỏ giọng xin chỉ thị, âm thanh
dịu dàng, theo khí lạnh bên ngoài ập thẳng đến, làm cậu rùng mình.
Cậu vội vàng chỉnh đốn lại quần áo, đầu tóc, chân ngắn đạp đạp chạy ra khỏi phòng. Đứng trước cửa phòng nhìn tuyết trắng trên đất, cậu bé ngơ ngác
nhìn vụn tuyết từ bầu trời rơi. Lòng của cậu giống như hạt tuyết nhẹ
nhàng chậm chạp ấy, luôn lạnh, luôn mịt mờ: Đại tỷ đi rồi, không trở lại nữa, đúng không?
Nhất định là vậy.
Cả đêm tỷ chưa về.
Nhà này khi dễ tỷ như vậy, tỷ đã thống khổ đến cùng cực. Tỷ đi rồi, tỷ sẽ không trở về nữa.
Lưu Nhuận Bình từng nghe đại ca nói qua tình hình ngày đó, bọn họ đều nhớ rõ hôm ấy, chỉ có cậu không biết.
Cậu bé ngước nhìn tuyết rơi đầy trời, tuyết hôm nay dường như còn muốn lớn hơn bão tuyết hôm đó.
Ngày ấy...
Lưu Linh thương tâm tuyệt vọng nằm nhoài bên vách núi nhìn xuống dưới, còn
mọi người không xa không gần đứng phía sau. Tuyết rơi trên mặt nàng,
dưới đất tích tuyết dày, tóc nàng bị gió làm lộn xộn. Nàng khoác áo lông trắng, thân hình nhỏ bé hòa cùng một thể với tuyết. Tay nàng đè lên mặt tuyết, nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời tuyết rơi, thần trí hỗn loạn, dường như thấy được người thương, chàng đứng cạnh bên, chờ nàng đi qua.
"Tiểu công tử, người..." Bọn thị nữ quay người thì liền nhìn thấy Lưu Nhuận
Bình nhỏ tuổi nhất phủ đang che hai mắt, nước mắt tuôn rơi khóc lên, làm cho mọi người kinh ngạc.
Đột nhiên tiểu công tử khóc lớn như vậy, đầu của chúng thị nữ thoáng cái to lên.
Bà vú hầu hạ Lưu Nhuận Bình bị người gọi qua, bà đau lòng ôm cậu bé vào
trong ngực, "Ngoan nha tiểu tổ tông, đừng khóc đừng khóc... Có phải đói
bụng hay không? Ta đưa người đi ăn. Người là nam tử hán, khóc nhè sẽ
thành chuyện cười đấy..." Bà vỗ vai cậu bé, tiếp tục dỗ dành, nhưng càng dỗ thì cậu bé lại khóc càng to.
Đám thị nữ vây quanh ồn ào ra ý kiến:
"Có phải tối qua ngủ không ngon không?"
"Có phải đói bụng không?"
"Có phải tè dầm không?"
"Hay là cảm lạnh, chịu không nổi?"
Trong thế giới của người lớn, trẻ con khóc lóc chỉ có vài nguyên nhân như
vậy. Họ thật sự không tưởng tượng được, một đứa trẻ vài tuổi cũng sẽ khó chịu, cũng sẽ thương tâm. Có lẽ trong mắt người lớn, đứa trẻ mà sầu khổ cũng chỉ là rên rỉ mà không có bệnh thôi.
Sau khi bà vú và mọi người suy đoán, xác nhận y phục tiểu công tử mặc rất
ấm, không có tè dầm, tối hôm qua ngủ cũng không bị sái cổ thì nắm tay
cậu, dẫn cậu vào nhà bếp nhỏ trong viện ăn. Cả đám thị nữ đi theo sau,
đem hết cách ra để đảm bảo hôm nay tiểu công tử không có gặp tai nạn.
Lưu Nhuận Bình chỉ đau buồn trong chốc lát thì ngưng. Nhưng cậu bỗng nhiên
nghĩ tới đại tỷ đã đi rồi, cậu phải giúp đại tỷ tranh thủ thời gian,
không để cho những hạ nhân này phát hiện. Vậy nên cậu tiếp tục khóc lóc, hỏi cái gì cũng không chịu nói, làm cho tất cả những người lớn đều xoay quanh cậu. Đến khi sắp khóc không được nữa thì bà vú dỗ cậu đi phòng
bếp nhỏ tìm đồ ăn, Lưu Nhuận Bình vội vàng đồng ý, cậu sợ rằng nếu tiếp
tục đứng tại chỗ mà không khóc được nữa thì rất xấu hổ. Vì vậy một đám
người lớn đi theo cậu, trong lòng cậu bé còn rất chi đắc ý: Cuối cùng
mình cũng giúp được đại tỷ một lần rồi.
Nhưng cậu lại không ngờ được rằng, những thị nữ này đặc biệt được an bài ở
lại đây để hầu hạ và cũng như giám sát Lưu Linh. Lúc cậu khóc rống lên
thì người lớn chỉ lo cho cậu, bỏ quên chính chủ đã được giao à? Suy nghĩ của đứa trẻ, dù thông minh nhưng cũng không bằng người lớn có kinh
nghiệm sống bao năm.
Cho nên khi cậu đang thút tha thút thít đứng ở cửa phòng bếp nhỏ, thì nhìn thấy đại tỷ đang
ngồi xổm thất thần nhìn ánh lửa trong bếp lò, giữa làn khói bếp mờ mờ ảo ảo. Đứa trẻ nước mũi còn tèm nhem trên mặt, há hốc mồm, sợ ngây người.
Lưu Linh rõ ràng không đi! Thì ra tỷ ấy còn ở đây!
Lúc này cậu mới chậm chạp nhận ra việc di dời lực chú ý của mình ngây thơ cỡ nào.
Lưu Nhuận Bình phát hiện, nhóm đầu bếp nữ đang đứng buồn chán bên ngoài
hành lang. Bà vú của cậu đi qua hỏi chuyện mới biết, lúc hừng đông công
chúa đã tới đây, đuổi tất cả mọi người ra ngoài rồi một mình chiếm dụng
phòng bếp nhỏ. Dù sao đây cũng là phòng bếp trong viện của Lưu Linh, cái quản cũng là cái ăn của nàng. Nàng một hai phải chiếm dụng, người làm
trong phòng bếp ngoại trừ báo cáo với vương gia và vương phi hành vi của công chúa thì cũng không có cách nào khác.
"Đại tỷ!" Lưu Nhuận Bình mặc kệ những người đó. Cậu nhìn thấy đại tỷ của
mình chưa đi thì vừa sốt ruột cho nàng, vừa nhìn thấy nàng mà vui vẻ.
Nhưng tóm lại mà nói, vui vẻ chiếm tỷ lệ lớn hơn một chút. Dù sao cậu
cũng chỉ là đứa nhỏ, không có trái tim lớn như vậy.
Cậu vui vẻ kêu đại tỷ.
Rồi cậu lại tò mò ngồi xổm xuống, đôi mắt cũng trông mong giống Lưu Linh
nhìn về lửa nhỏ, hỏi, "Đại tỷ, tỷ nấu ăn à? Tỷ muốn làm cơm sao? Ta có
thể nếm thử không?"
"Không thể." Lưu Linh nói.
"Đại tỷ, tỷ, tỷ nói chuyện với ta rồi!" Lưu Nhuận Bình ôm gương mặt nhỏ mũm
mĩm, không thể tưởng tượng nổi chớp mắt mấy cái, lộ ra dáng vẻ tươi
cười.
Nhưng ngay sau đó lại thất vọng, đại tỷ không cho cậu ăn...
Cậu xê dịch chân ngắn đương lúc ngồi xổm, thay đổi góc độ rồi nâng mắt lên, dè dặt nhìn thần sắc của Lưu Linh. Mất mát vài ngày, gương mặt của mỹ
nhân Lưu Linh có vẻ mỏi mệt, thần sắc thì lại nhẹ nhẹ nhàng nhàng, trong nhẹ nhẹ nhàng nhàng lại lộ ra nghiêm túc. So với lúc trước thì nhìn qua có sức sống hơn một chút.
Trái tim của
cậu bé ngổn ngang rạo rực, lại có một chút ít suy đoán. Nhưng cậu không
dám nói ra, cũng không dám hỏi Lưu Linh. Cậu im lặng sống nơi này, thà
rằng mình không biết gì cả, cái gì cũng không biết, vậy nên đối với ai
cậu cũng không cần giãy giụa.
Cậu hỏi, "Đại tỷ, ta có thể nấu ăn với tỷ không? Ta muốn học với tỷ."
Lưu Linh không trả lời cậu.
Nàng chuyên tâm nhìn chằm chằm địa bàn của mình rồi nấu ăn, thề phải đặt hứng thú của mình vào trong đồ ăn.
Buổi trưa Quảng Bình vương phi đến nhìn, khi nhóm đầu bếp nữ báo cho bà thì
bà đã cảm thấy không bình thường, nên mới đến đây xem Lưu Linh chơi đùa
cái gì. Nhưng nhìn hồi lâu cũng không thấy nàng nấu thứ gì có giá trị
bên trong. Bà nói chuyện với Lưu Linh thì Lưu Linh cũng không để ý tới
bà.
Sắc mặt của Quảng Bình vương phi
không tốt, dung nhan hiện rõ nét mỏi mệt. Mỗi đêm bà đều mất ngủ, mỗi
ngày đều đau đầu, Lưu Linh cho rằng đây chính là báo ứng.
Bà nhìn Lưu Nhuận Bình đến giờ vẫn còn quấn lấy Lưu Linh, thở dài, "Trời
lạnh như vậy con ở đây làm gì? Chơi một lát rồi thì về, còn phải đi
học."
Lưu Nhuận Bình đáp, "Hôm nay tuyết rơi, tiên sinh bị bệnh nên không cần đi học."
Giọng điệu Quảng Bình vương phi nghiêm khắc hơn một chút, "Vậy cũng phải đi
đọc sách! Cả ngày chỉ biết chơi thì ra bộ dạng gì nữa..."
Lưu Linh cười lạnh một tiếng, lời nói của Quảng Bình vương phi bị cắt đứt nên sắc mặt có hơi xấu hổ.
Bà tiếp tục nói nhưng khí thế đã bị rối loạn, "Đọc sách cho tốt, sau này mới có thể giống cha con..."
"Nam trộm nữ kỹ." Lưu Linh đứng lên, nhìn về vương phi ở cửa ra vào, "Mở ra."
Quảng Bình vương phi bị mấy chữ "nam trộm nữ kỹ" bay bổng kia làm cho mặt đỏ
lên, bên tai nóng rát, cảm thấy dù hạ nhân xung quanh không dám nói
nhưng lại dùng ánh mắt xì xào bàn tán. Sắc mặt bà lúc trắng lúc xanh, áp lực những ngày nay hoàn toàn bộc phát làm cho đầu bà choáng váng. Trong lúc choáng váng thì mà lờ mờ nhìn thấy một bóng người ở sau lưng Lưu
Linh, thoáng cái đã biến mất.
Cái bóng ấy dù mặt mũi mơ hồ nhưng dáng vẻ tươi cười kia rất quen...
"A!" Bà hét lên một tiếng, ôm đầu ngã ra sau, "Có quỷ! Nơi này có quỷ!"
Sau khi Quảng Bình vương phi té xỉu trong viện của Lưu Linh thì dẫn tới mọi người cùng khủng hoảng, lộn xộn. Mà Lưu Linh vẫn chuyên tâm làm đồ ăn
như cũ, nàng hận không thể dùng tới tất cả những gì mình học được. Thiên phú nấu nướng của nàng thật sự rất thấp, nàng cũng hài lòng về điều đó. Nếu như không phải Thẩm Yến cần thì nàng cũng không muốn để lộ thiếu
sót của mình.
Lúc nàng dương dương tự đắc về những gì mình đã học thì Thẩm Yến sẽ cười nàng, "Nấu nướng? Nàng
thật sự đánh giá cao bản thân quá rồi. Nàng biết sao?"
"..." Lưu Linh đá chàng.
Nàng mua đồ trên đường, chàng đứng sau lo lắng nói, "Nàng, nàng biết là mua đồ cần móc bạc ra không?"
"..." Lưu Linh cắn răng, chẳng phải mua thứ gì thôi sao, ai mà không biết!
Sau đó nàng nói mình muốn may quần áo, may giày cho chàng, Thẩm Yến cũng
nói, "Nàng thật sự sẽ làm nữ công? Ngày mai đừng đến trước mặt ta khóc
lóc đó."
"..." Lưu Linh đạp chàng.
Trong mắt Thẩm Yến, năng lực tự đảm đương sinh hoạt của nàng rất kém cỏi.
Nàng có cả đống thị nữ hầu hạ, nàng không biết cái gì hết.
Nhưng tuy rằng nàng chẳng biết gì, tuy nàng nàng nấu ăn đến khét; tuy nàng
lúc mua đồ thì vô cùng mơ hồ với giá tiền, bị lừa cũng không hay; tuy
nàng thêu cho chàng cái túi tiền trong nửa năm, thành quả còn chưa đẹp
lắm, nhưng mà Thẩm Yến sẽ tiếp nhận toàn bộ.
Trên miệng chàng cười mắng nàng "ngốc nghếch" nhưng rồi chàng sẽ ôm vai nàng, dạy cho nàng những thứ kia.
Vừa ghét bỏ nàng lại vừa yêu thích nàng. Yêu thích so với ghét bỏ thì còn nhiều hơn rất nhiều.
Bọn họ nói chuyện trên trời dưới đất, bọn họ đi nam đi bắc, bọn họ cùng lang thang... Lưu Linh thích chàng rất nhiều.
Lưu Linh kiên nhẫn nấu ăn, Lưu Nhuận Bình thì ngơ ngác đứng một bên. Trái
là đại tỷ cậu thích, phải là người mẹ té xíu, cha chất vấn. Cậu lại lâm
vào tình thế khó xử nữa rồi. Nhưng cậu lại cắn răng, trong tiếng quát
hỏi của cha, đỏ mắt nhưng không nói câu nào.
Vẻ mặt Quảng Bình vương phức tạp, sờ đầu con trai rồi lại nhìn đứa con gái lớn điên điên khùng khùng. Cuối cùng ông ta thở dài, xoay người lại kêu đại phu tới xem thê tử, không hề ép hỏi.
Quảng Bình vương phi hốt hoảng, sau khi tỉnh lại thì nắm chặt tay trượng phu, vừa kích động vừa thống khổ cao giọng kêu, "A Linh không có lừa ta! Tỷ
tỷ có tồn tại! Nàng quả nhiên có tồn tại! Ta nhìn thấy nàng! Ta nhìn
thấy nàng... Ta phải xin lỗi tỷ ấy, chúng ta đều rất xin lỗi tỷ ấy..."
"Nàng nhìn lầm rồi. Minh Lan đã mất lâu rồi, nàng ấy mất lâu rồi..." Quảng Bình vương kiên nhẫn dỗ dành.
"Hồn phách của tỷ ấy vẫn tồn tại!" Sắc mặt Quảng Bình vương phi tái nhợt, mắt ánh lên màu đỏ quỷ dị.
...Tinh thần Quảng Bình vương phi mơ hồ, Quảng Bình vương cố lắm mới dỗ được bà đi ngủ, cả người mỏi mệt. Trong lòng ông ta ngứa ngáy. Lưu Linh nói
Trương Minh Lan có tồn tại, thê tử của ông cũng nói vậy... Chẳng lẽ
vương phủ thật sự không sạch sẽ? Ông nhất định phải tìm pháp sư tới bắt
quỷ... Thân là vương gia, mỗi ngày lại vô cùng tôn sùng kiểu quái lực
loạn thần* này ông cũng cảm thấy rất xấu hổ.
(*) 怪力乱神: Thành ngữ Trung Quốc, chỉ những thứ kỳ quặc, hỗn loạn của ma và thần.
Bên trong rối loạn, trong viện của đầy tớ ở Quảng Bình vương phủ, dưới sự
yểm hộ của chúng người hầu, Dương Diệp từ một gian phòng đi ra, cất bức
vẽ vào trong tay áo, gật đầu với người đang đợi. Đám thuộc hạ đuổi kịp
y, nhỏ giọng báo cáo tình trạng hỗn loạn của vương phủ rồi hỏi, "Dương
đại ca thấy cách này như thế nào?"
"Tranh là do công chúa vẽ đấy, cái này đương nhiên là ý của công chúa rồi." Dương Diệp nói.
Mọi người tụ họp lại một chỗ, suy đoán cách này của công chúa là muốn dùng
vương phi đã chết phá tan phòng tuyến tâm lý của vương phi hiện tại, hù
chết bà ta sao? Này, cái này thì có lợi ích gì chứ? Dịu dàng quá rồi?
Dương Diệp chỉ lắc đầu, thúc giục thủ hạ dựa theo ý của công chúa mà làm, còn cần phải cẩn thận bị thị vệ của quý phủ theo dõi. Y cũng không biết
Công chúa định làm gì, lẽ ra khi công chúa kêu y giao chứng cứ phạm tội
cho Cẩm y vệ thì bên này không có chuyện của bọn họ mới đúng. Bên Cẩm y
vệ hiện tại đang chăm sóc Thẩm đại nhân, La công tử thì đang tìm chứng
cứ, muốn ra tay với Quảng Bình vương phủ thì cũng cần hai ngày.
Y thở phào, hy vọng mọi thứ có thể bắt đầu tốt đẹp, và công chúa đừng bị thương.
Tuyết rơi ban ngày đến trưa thì ngừng chốc lát, chạng vạng tối thì lại bắt
đầu ồ ạt rơi. Lúc này, Lưu Nhuận Bình đang ngồi nói chuyện với đại tỷ
trong phòng, rõ ràng cậu phát hiện đại tỷ đang lo nghĩ bất an, thỉnh
thoảng lại ngẩng đầu nhìn tuyết trắng ngoài cửa sổ. Lưu Nhuận Bình nhận
ra điều này, trong lòng đã có phỏng đoán nên ngồi lì không chịu đi.
Quả nhiên đợi đến tối, cũng giống như ngày hôm qua, một đại ca mặt tròn mở
cửa sổ nhảy từ bên ngoài vào. Hắn phủi tuyết trên người rồi thở dài,
"Vậy mà tuyết còn rơi! Làm hôm nay ta trà trộn vào khó hơn hôm qua rất
nhiều, chỉ dấu chân thôi thì ta cũng đủ phiền rồi..."
Lưu Linh hoàn toàn không để ý tới lời phàn nàn của người kia. Hắn vừa đi
đến, ngẩng đầu thì đã thấy công chúa mặc áo tím, váy dài trắng như
tuyết, ngọc bội tinh xảo dắt eo thon, tiếng leng keng ding dong vang lên theo từng bước đi của nàng.
Tóc mây dài
cột nửa, trâm ngọc trắng điểm xuyết trên nền tóc đen huyền, thuần khiết
lại xinh đẹp. Nàng xoay người cầm một hộp cơm gỗ lim, nhìn La Phàm, ưu
nhã trầm tĩnh.
La Phàm nhìn đến ngây
người: Hắn biết rõ Lưu Linh là mỹ nhân, còn là đệ nhất mỹ nhân, một mỹ
nhân xinh đẹp động lòng người. Nhưng gặp mặt Lưu Linh nhiều, tuy đẹp
nhưng cậu ta nhìn mãi thành quen. Điều làm cậu ta ngẩn người chính là
hiện tại Lưu Linh có vẻ đẹp hơn hẳn so với ngày thường -- rõ ràng là
công chúa đã dụng tâm ăn mặc, trang điểm tỉ mỉ!
Mà Lưu Nhuận Bình thì lại càng biết, đại tỷ hắn đã thay đổi xiêm y từ trưa đến giờ rồi.
Đây rốt cuộc là kiểu tinh thần gì đây.
Khóe miệng La Phàm co rút, rất bội phục Lưu Linh, Nhưng sau khi khóe miệng
hắn co rút thì ánh mắt rơi vào trên tay Lưu Linh, mí mắt cũng nhảy lên,
cảnh giác hỏi, "Công chúa, người cầm cái gì vậy?"
"Ta nấu cơm cho Thẩm Yến." Lưu Linh nói.
"..." La Phàm muốn hỏi, người nghe không hiểu lúc đi vào ta đã nói gì sao?
Bên ngoài có tuyết rơi! Dấu chân rất khó xóa! Người cho rằng ta bay từ
chỗ Cẩm y vệ tới, chân không chạm đất à? Thêm thể trọng của một người là đủ rồi, vậy mà người còn tăng thêm gánh nặng cho ta... Nhưng rồi cậu ta chợt nghĩ đến điều gì, sắc mặt tối lại, đối với hành vi của Lưu Linh
không bình luận gì thêm.
Giống với ngày hôm qua, Lưu Nhuận Bình giả ngủ với tỷ tỷ, để tỷ tỷ có thể bình an trốn đi.
Tuy hôm nay tuyết rơi nhiều, nhưng Dương Diệp và mấy thị vệ cũng tự chủ hơn hôm qua. Có bọn họ tương trợ, La Phàm mang Lưu Linh rời đi cũng xem như thuận lợi.
Lưu Linh yêu cầu La Phàm mỗi ngày dẫn nàng đi gặp Thẩm Yến một lần, La Phàm đồng ý.
Nàng vốn rất vui mừng nhưng trên đường La Phàm lại nói với nàng một tin xấu, "Thẩm đại nhân bị thương nên Khuất đại phu vẫn không có cách nào xuống
tay. Khuất đại phu là người của bọn ta, y thuật không tồi, nhưng mà...
Cũng trách khí hậu không tốt, vừa cảm lạnh vừa trúng độc, còn vết thương cũ, dạ dày, phổi, tất cả đều có vấn đề... Chỉ dựa vào y thuật của Khuất đại phu, sợ rằng không được..."
"Vậy thì trở lại Nghiệp Kinh," Lưu Linh nói, "Ta đưa Thẩm Yến trở về Nghiệp Kinh."
Trong dân gian thoại bản luôn có truyền thuyết bất thế cao nhân ẩn cư trong
dân gian, y thuật cao siêu, vượt xa cả thần tiên. Trong những năm Lưu
Linh thỉnh thần y chữa bệnh cho mình, không thể nói là chưa từng gặp
qua thần y dân gian. Nhưng thường thì những người có y thuật cao siêu cơ bản đều tập trung tại hoàng cung. Dù sao trên đời này, người thật sự
không muốn danh lợi, đơn độc tự do tự tại quá ít. Không làm được thái y, không cách nào đạt được sự đồng ý của ngự y hoàng cung, đương nhiên y
thuật cũng ít nhiều không bằng được.
Cho nên nói muốn chữa bệnh nặng, biện pháp bảo đảm nhất, Lưu Linh ngay lập tức muốn trở về Nghiệp Kinh.
La Phàm thở dài, "Người cảm thấy... Hiện tại Thẩm đại nhân có thể đi được không?"
Chàng bị thương nặng như vậy.
Sau đó lại nói, "Chuyện bên Giang Châu còn chưa xong, sao mà đi được..."
Lưu Linh nhíu mày không nói gì nữa.
Một đường phía sau cũng không ai lên tiếng.
Hôm nay không cần La Phàm dẫn đường, Lưu Linh dựa theo con đường ngày hôm
qua đi vào thăm Thẩm Yến. La Phàm cũng không rời khỏi, không nhanh không chậm đi theo sau nàng. Đến trước cửa phòng, cánh cửa khép hờ còn mấy
Cẩm y vệ đứng chờ thì vẻ mặt vô cùng lo lắng.
Lòng Lưu Linh trầm xuống.
Âm thanh La Phàm căng thẳng, "Thẩm đại nhân làm sao vậy?"
Lưu Linh không đợi trả lời mà đẩy cửa đi vào. Nàng nghe thấy tiếng ho khan
quen thuộc, nàng khó khăn hít một hơi thật sâu rồi cầm hộp cơm chạy vào
trong phòng. Nàng nhìn thấy Khuất đại phu đứng bên giường, quay lưng lại đỡ một người thanh niên. Người thanh niên tiều tụy nằm nhoài bên
giường, ho rất nhiều. Chàng vừa ho khan thì máu tươi từ giữa tay chàng
chảy xuống, rơi vào đất.
Khuất đại phu ngoại trừ vỗ vai chàng thì không có động tác nào khác.
Lưu Linh ngơ ngác đứng ở cửa, tay cầm hộp cơm mang theo thật chặt.
Lúc này nàng mới được nhìn thấy tận mắt, cái gì gọi là phổi có vấn đề.
Không chỉ thở sẽ đau mà còn ho ra máu, hôm qua không thấy, hôm nay lại
thấy.
Mà cái này chỉ là một trong số đó...
Đầu nàng hơi choáng, cơ thể mất sức, thẳng cho đến khi cảm xúc lạnh buốt
trong tay nhắc nhở Lưu Linh thì nàng mới mím môi, đi về phía trước.
Tiếng ho tạm ngừng rồi. Thẩm Yến dưới sự trợ giúp của đại phu ngẩng đầu lên
nhìn Lưu Linh. Mặt chàng không còn chút máu nhưng đôi môi tái nhợt lại
rỉ máu, có chút cảm giác ma mị. Khi nhìn thấy nàng thì đôi mắt đen ấy
sáng lên. Lưu Linh đi qua, đồ trong tay giao cho người khác, còn nàng
thì chủ động ôm lấy chàng. Nàng lấy khăn từ trong ngực ra, lau đi khóe
miệng dính máu cho chàng.
Từ đầu đến cuối, Lưu Linh một câu cũng chẳng nói.
Thẩm Yến dựa vào ngực nàng nhắm mắt, sắc mặt vẫn xanh xao như thế.
Chàng nhận được sự ấm áp trong vòng ôm của thê tử.
Lưu Linh lau sạch sẽ khóe miệng vương máu của chàng, nàng rủ mắt nhìn vết
thương trên mặt chàng, hỏi đại phu, "Phải thay đổi thuốc sao?"
Khuất đại phu gật đầu, "Đúng, vết thương trên mặt Thẩm đại nhân có thể xử lý."
Ông thở dài, nếu tất cả cũng như trên mặt, chỉ bị thương ngoài da thôi thì
tốt rồi. Nhưng lại cố tình như vậy, trên người Thẩm Yến lại nặng nhất.
Tất cả đều là nội thương, làm người khác không thể trị được.
Lưu Linh đỡ Thẩm Yến ngồi xuống, nhường lại vị trị cho đại phu. Nàng nhìn
Khuất đại phu cẩn thận vươn người ra, đổi băng gạc, rửa sạch, cầm cây
dao nhỏ hơ trên lửa rồi rắc thuốc bột. Lưu Linh rủ mắt, nhìn đại phu run rẩy thoa tăm bông lên mặt thanh niên. Trên mặt Thẩm Yến có rất nhiều
vết cắt, tay đại phu lại run, Lưu Linh nhìn mà khó chịu. Khuất đại phu
rắc thuốc, lúc rắc tới mũi thì Thẩm Yến sẽ đau lắm...
Nàng nói, "Đại phu, ông cẩn thận một chút. Trên người chàng đau, ông giảm
đau cho chàng một chút đi, tay ông đừng có run như vậy..."
Nàng nghe người trong ngực cười nhẹ, cười cười rồi lại ho khan. Mỗi lần ho khan thì mặt của thanh niên lại càng trắng.
Lưu Linh ngây người, bị tiếng cười của Thẩm Yến chọc giận, "Có cái gì đáng
cười à? Chàng có thể đừng cười không?! Đây là lúc nên cười sao..."
Nàng tức giận định đánh Thẩm Yến, nhưng khi giơ tay lên thì nhìn thấy bộ
dạng hôm nay của chàng, chỉ có thể vươn tay sờ sờ gương mặt lạnh buốt
của chàng mà thôi. Sau đó Khuất đại phu bắt đầu nói, "Tay giữ đó! Không
được động loạn!"
Khuất đại phu liếc Lưu Linh, "Nếu người không hài lòng thì người đến bôi thuốc đi!"
Ông đẩy tay, nhường lại vị trí cho Lưu Linh.
Lưu Linh vươn tay ra sắp nhận lấy, nhưng nhìn thấy bộ dạng của Thẩm Yến hôm nay thì nàng lại run rẩy, buông tay xuống.
Nàng nhàn nhạt nói, "Thật xin lỗi, ta làm không tốt. Khuất đại phu, ông làm đi."
Nàng biết rõ trình độ của mình, lúc Thẩm Yến bị thương nhẹ thì nàng có thể
giúp đỡ bôi thuốc. Nhưng bộ dạng hiện tại của chàng... Lưu Linh không
thể chăm sóc người bệnh được. Cho dù trong lòng nàng tràn đầy ý nghĩ yêu thương, nàng cũng không thể chăm sóc tốt cho Thẩm Yến. Cho dù Thẩm Yến
tiếp nhận, Thẩm Yến không nói nhưng nàng cũng sẽ không chạm vào lĩnh vực mà mình chưa quen.
Khuất đại phu tức giận tiến lên.
Tay Lưu Linh dưới lớp áo ngủ gấm được Thẩm Yến cầm lấy.
Tay của chàng vẫn lạnh như vậy, lạnh làm Lưu Linh sợ run cả người.
Nàng nghiêng đầu, tóc dài giấu đi thần sắc.
Mặt nàng bình thản nhưng bộ dạng lại thương tâm, dường như chỉ có tình lang nàng mới nhìn ra được. Trong lòng nàng thất vọng khó có thể tưởng tượng nổi, cả thế giới là một mảng đen tuyền, trái tim bị đè ép, làm cho nàng hận không thể co người. Nàng ngây ngốc chốc lát, rồi giật mình nhận ra
nàng không thể như vậy được. Nàng là đến thăm Thẩm Yến, không phải là để Thẩm Yến lo lắng cho nàng.
Nàng muốn chăm sóc Thẩm Yến... Những cảm xúc bi quan kia nàng có thể khống chế được.
Khuất đại phu giúp Thẩm Yến bôi thuốc lên mặt, sau đó thì thu dọn hòm thuốc.
Lưu Linh nhìn về phía Thẩm Yến, sắc mặt nàng đã rất bình tĩnh. Nàng nhẹ
buông lỏng tay Thẩm Yến ra, không cho chàng mượn tay biết được cảm giác
như tro tàn trong lòng mình. Nàng lung lay trăng sáng bên tai, hỏi Thẩm
Yến, "Đẹp không? Ta mới làm đấy, chàng chưa thấy đâu."
Nàng dừng một chút, "Chàng không cần lên tiếng, chớp mắt một cái nghĩa là
đẹp." Nghĩ nghĩ, "Không có lựa chọn 'không đẹp'. Chàng chọn đi."
Mắt Thẩm Yến có ý cười, chớp một cái.
Chàng cười, thất vọng trong lòng Lưu Linh phai nhạt đi một ít.
Lưu Linh từ đầu giường đứng lên, dịch ra ngoài hai bước, khoe quần áo mới
của mình, "Đây cũng là mới, nhưng chàng cũng chưa thấy. Ta cố ý cho
chàng xem, cho chàng xem mình có bao nhiêu may mắn, cưới được thê tử tốt như vậy..."
Thẩm Yến nhìn nàng.
Khuất đại phu sau lưng Lưu Linh ôn tồn nói, "Cơ thể Thẩm đại nhân không tốt,
ngay cả hít thở cũng khó. Công chúa nói chuyện ít một tí, đừng làm cho
cảm xúc của y dao động lớn, để đại nhân nghỉ ngơi đi, sau khi ngủ xong
có lẽ sẽ dễ chịu hơn."
Lưu Linh ngẩn người, mặt hơi trắng như mới bị tát một cái.
Giọng nói của Thẩm Yến vô tình nghĩ đến, làm cho mọi người trong phòng đều
kinh ngạc, âm thanh chàng hơi khàn, "Không sao, ta đã ngủ lâu rồi..."
"Thẩm Yến!" Lưu Linh hoảng sợ nhìn chàng.
Ngực Thẩm Yến hơi đau nhức, đầu choáng váng được Lưu Linh đỡ.
Lưu Linh run giọng, "Chàng đừng nói chuyện..." Nàng nói, "Khuất đại phu nói đúng, ta không nên quấy rầy chàng."
Nàng quay đầu lại nhìn hộp cơm mình mang đến, mắt sáng rực lên. Nàng bước qua, âm thanh vui vẻ, "Ta làm cho chàng ít món..."
Thẩm Yến nhìn chăm chú vào bóng lưng bận rộn của Lưu Linh "ừm" một tiếng,
sau đó bị trừng mắt, Lưu Linh không vừa ý khi chàng lên tiếng, Thẩm Yến
cười cười.
Khuất đại phu bị hai người họ
đánh bại, một người cái gì cũng không hiểu, một người dung túng vô điều
kiện. Đại phu nâng trán, giọng điệu nghiêm túc hơn một chút, "Công chúa, Thẩm đại nhân không thể ăn đồ ăn!" Ông nói vô cùng nặng nề, "Y không
thể làm gì, tình hình cũng không ổn định, bất cứ khi nào... Bây giờ đang chịu đựng, chờ đợi, không thể làm gì khác."
"Nhưng mà chàng sẽ đói." Lưu Linh nói, "Khuất đại phu, chàng bị bệnh dạ dày..."
"Ngũ tạng y bị thương, nội lực hỗn loạn, độc tính phát tác, tổn thương do
giá rét xâm nhập cơ thể." Khuất đại phu mặt lạnh, "Nếu không muốn cái
mạng này nữa thì tùy các người giày vò."
Lưu Linh quay đầu nhìn Thẩm Yến rồi lại nhìn Khuất đại phu, ngực bị đè ép
đến thở không ra hơi. Nàng nghĩ, quả nhiên mình sẽ không chăm sóc được
người bệnh mà. Một ngày chờ mong, một ngày chuẩn bị, thật không ngờ rằng Thẩm Yến không ăn được cái gì. Nàng còn nghĩ chàng bị thương như vậy
thì phải bồi bổ cho tốt, nàng còn nghĩ chàng không thể dùng dược thiện*
bình thường bởi vì chàng không ăn được thịt. Nàng vắt óc nghĩ, nào món
chay có thể giúp chàng bồi bổ cơ thể... Nhưng quả nhiên, nàng giống như
lời Thẩm Yến nói vậy, không làm được cái gì.
(*) Thông qua các nguyên liệu chế biến thành món ăn, giúp chữa bệnh và bồi bổ cơ thể.
Muốn chăm sóc chàng, nhưng mà chăm sóc cũng không tốt.
Nàng lại lâm vào nỗi chán ghét sâu sắc bản thân mình.
Chỉ có ra hiệu chính mình đừng làm cho Thẩm Yến lo lắng thì nàng mới có thể miễn cưỡng duy trì biểu tình trên mặt, "Thẩm đại nhân không thể ăn cơm, nhưng chàng đói bụng thì sao?"
"Uống nước." Khuất đại phu nói, thở dài, "Nếu như có thể thì ta cũng không muốn cho y uống nước..."
Lưu Linh nghĩ, "Ta cũng có nấu cháo... có nước súp."
Nàng nói, "Ta đi hâm nóng cho chàng uống. Đại phu, ông xem chàng có thể uống không?"
Lưu Linh đi theo Khuất đại phu ra khỏi phòng, âm thanh đại phu cũng dần xa, "Người này bệnh tật nhiều, không thể ăn thịt lại tổn thất biết bao dinh dưỡng. Nếu không phải xuất thân phú quý thì người bình thường cũng
không nuôi nổi đâu..."
Lưu Linh nghĩ, nếu không xuất thân phú quý, chàng ấy cũng không gặp được ta, sẽ không bị thương như vậy.
Thẩm Yến trong phòng nhìn họ đi xa. Chàng lặng im rủ mắt, hô hấp chậm dần,
trong nội tâm vẫn là đau. Trong tầm mắt chàng, hình bóng Lưu Linh hơi mơ hồ. Chẳng biết là đêm quá sâu hay thị giác chàng có vấn đề, Thẩm Yến
không nhìn rõ bóng lưng của Lưu Linh nữa. Chàng nhìn không thấy tình cảm của nàng, chỉ cảm thấy lúc nàng đóng cửa, quay đầu lại liếc nhìn chàng. Ánh nhìn ấy là tình nồng lưu luyến.
Mỗi nơi trên cơ thể đều đau nhức, thở đối với chàng mà nói trở nên vô cùng
gian nan. Cơ thể của chàng rất tệ, càng ngày càng tệ. Khuất đại phu
không nói nhưng chàng vẫn có thể cảm nhận được, thật sự là không còn sức lực nữa...
Xưa nay Thẩm Yến là người lý
trí, không có bỗng dưng buồn phiền cũng chẳng vui mừng mãnh liệt. Phồn
hoa nhân gian, miệt mài, truyền kỳ, chàng chỉ là khách qua đường mà
thôi. Tình cảm của chàng vẫn luôn nhạt nhẽo, có hay không cũng không
sao, chàng không để ý, chàng chỉ như dòng suối đi về phía trước. Nhưng
rồi Lưu Linh xuất hiện, nàng dẫn chàng đến một con đường khác. Chợt bi
chợt hỉ, ngạc nhiên, chàng đi về nơi ấm áp rồi chạm tay đến nhân gian.
Lưu Linh nói nhân sinh của nàng đen tối vô biên, nhưng Thẩm Yến cũng không
nói với nàng, nhân sinh của chàng, thanh thanh lãnh lãnh. Thẩm Yến thích Lưu Linh cũng không phải vô duyên vô cớ, nàng sống trong náo nhiệt,
đúng lúc chàng cũng rất tò mò.
Một người, rốt cuộc là như thế nào mới có thể dù đi đến vách đá nhân gian nhưng vẫn còn muốn cố chấp ôm lấy hy vọng?
Thẩm Yến liếc nhìn nàng một cái, tâm đã động mất rồi.
Chàng nhắm mắt nghĩ đến bóng hình nàng.
Nàng thay đổi hoàn toàn, ăn mặc xinh đẹp như vậy chỉ để làm cho ánh mắt chàng sáng ngời, tâm trạng cũng đỡ một chút.
Nàng sẽ không chăm sóc người bệnh nhưng rồi nàng vẫn cố gắng làm, hy vọng chàng tốt lên.
Nghĩ đến nàng, tim của Thẩm Yến bắt đầu co rút, giống như bị kim đâm đau.
Chàng luyến tiếc nàng cỡ nào chứ...
"... Lưu Linh..." Âm thanh chàng lẩm bẩm.
Nàng trong mắt chàng, vừa đáng yêu lại ấm áp. Đây là một quá trình không thể khống chế, chàng mê muội vì nàng ngàn vạn lần.
Sinh thời hạnh phúc, chết đi thê lương. Chàng chống cự rất gian khổ.
Vận mệnh à...
Nơi chân trời đậm màu đêm đen, Thẩm Yến hơi bật cười. Người yêu của chàng
vô cùng tin mệnh, luôn mồm, ông Trời cho ta gặp được chàng, yêu chàng là ý chỉ trời xanh không thể vi phạm. Chàng khó có thể nói tin tưởng hay
không. Nếu cái chết là vận mệnh, vậy thì làm sao chàng có thể chống lại
rồi đợi chờ nàng đây?
Trên thế gian hư vô này, chàng luyến tiếc nàng rất nhiều.
...
Lưu Linh nghe theo kiến nghị của Khuất đại phu đi xuống phòng bếp nhỏ, mở
giỏ đồ ăn mình đem đến ra. Nào đồ ăn, nào món chính đều ném qua một bên, lấy mỗi canh tổ yến, canh nhân sâm đi hâm nóng. Ngồi xổm chờ canh, Lưu
Linh ngẩn ngơ xuất thần, vô tri vô giác nước mắt nàng rơi xuống.
Tâm trạng của nàng lại tiếp tục lâm vào buồn bã, không có cách nào giảm bớt.
Nàng che miệng, vừa lau nước mắt vừa hâm súp.
Lưu Linh nghĩ, dường như bệnh của nàng lại nặng thêm rồi. Mãi mãi bi quan,
so với trước kia còn nghiêm trọng hơn. Không thể để cho Thẩm Yến phát
hiện được...
Một mình nàng trốn trong
phòng bếp nhỏ tối đen như mực, lặng yên thút thít nỉ non. Nàng lẻ loi
trơ trọi ngồi đó tự ôm lấy vai. Đau đớn không cách nào xoa dịu, nàng
từng chút một lau đi nước mắt trên mặt, nhưng lại không cách nào làm cho tâm trạng mình bình tĩnh trở lại.
Trong
đầu nàng toàn là Thẩm Yến chết đi. Một khắc chàng từ vách núi té xuống,
linh hồn của Lưu Linh cũng theo đó mà rơi. Nàng không đứng dậy, nàng
thất hồn lạc phách. Tuyết bên ngoài lớn dần, nàng ngồi một mình trong
bóng tối, lặng lẽ rơi nước mắt.
Lưu Linh
rất khó chịu, không ai có thể ngăn lại nỗi buồn của nàng. Nàng muốn bản
thân mình ổn định lại, như những năm nay, như thế...
Có một Cẩm y vệ tiến vào, nhìn một bàn đồ ăn bày ra trước mắt, không nhìn
về phía bếp lò mà cười hỏi, "Nhiều đồ ăn vậy à, có thể ăn không?"
Một lúc sau, hắn nghe Lưu Linh vô thức nói, "... Ừ."
Cẩm y vệ hoảng sợ, lúc này mới nhìn Công chúa ngồi trước bếp lò.
Hắn nghe được Lưu Linh thấp giọng, "Ta đã quên chàng."
"Ai?" Cẩm y vệ sững sờ, mờ mịt.
Lưu Linh đứng dậy, nhìn ra ngoài phòng. Nàng không để ý người người duy
nhất trong thế giới tối tăm này nghe có hiểu hay không, chỉ nhàn nhạt
nói, "Ta luôn suy nghĩ, có phải chàng còn sống hay không. Cuối cùng, đây đều là ảo giác."
Cẩm y vệ trầm mặc.
Hắn nghe Lưu Linh thoáng cười, "Ảo giác thôi mà... Cũng không sao, chàng có thể dùng cách này ở bên ta, ta cũng rất hài lòng."
Cẩm y vệ ngập ngừng, vừa hiểu vừa không hiểu: Công chúa đang nói Thẩm đại
nhân sao? Rõ ràng là người còn sống mà, tại sao lại nói ảo giác? Có phải kỳ quái quá rồi không?
Lưu Linh lại
không để ý, nàng hâm canh xong rồi thì tự tay cho vào hộp, cầm lấy hộp
cơm đi vào trong gió tuyết. Đón lấy gió tuyết, một đường đi về phía
phòng sáng người. Trong lòng nàng yên tĩnh, chính mình cũng không biết
mình suy nghĩ gì. Đợi đến khi nàng ngẩng đầu, nhìn ngọn đèn dầu ở trung
tâm, rất nhiều người đang vây quanh căn phòng ấy.
Trái tim nàng nhảy lên, bước nhanh đến. Nàng nghịch gió tuyết, chạy về phòng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT