Ngày mới đến, đỉnh trời đầy mây đỏ, quần thần đang đứng thảo luận chính sự trong đại điện. Đợi đến khi hoàng đế ngồi xuống long ỷ, mọi người vái lạy, bắt đầu tảo triều.

Trước tiên bộ Binh hữu Thị lang đứng ra, nội thị bên cạnh dâng tấu, cúi đầu nhìn hốt* ngọc trong tay, báo tin, "Chúc mừng bệ hạ! Tiền tuyến báo tin đêm qua quân ta đại thắng, cùng diệt địch..." Phía sau là số liệu báo cáo liên tiếp.

(*) Cái hốt: Khi văn võ bá quan vào nhiều đều có cầm theo một tấm thẻ làm bằng tre, xương hoặc ngà hoặc ngọc. Việt Nam mình gọi là trào bảng hoặc đơn giản là hốt. Mỗi khi quần thần có chuyện muốn tâu Vua thì biên sẵn vào trong hốt cho khỏi quên. (Đại Nam Hội Quán trên facebook).

Hoàng đế gật đầu nói, "Thưởng."

Binh bộ hữu Thị lang cúi thấp đầu, "Trận chiến này chính là công lao của Thái tử điện hạ. Điện hạ phụ trách chính sự đến nay đã vất vả mấy ngày liền, đêm đến không thể say giấc, cùng với quần thần..."

Hoàng đế nhìn Thái tử Lưu Vọng bên dưới. Sắc mặt thanh niên bình tĩnh, không gấp gáp khi bộ Binh Thượng thư vì y thỉnh công. Không thấy được y không thích, cũng chẳng nhìn ra vui vẻ. Hoàng đế nhẹ gật đầu, âm thầm hài lòng. Đây mới là phong thái vi quân nên có... Mặc dù mấy năm gần đây Thái tử có rất nhiều hành động làm ông không hài lòng, nhưng chiều hướng không sai, hoàng đế cũng không truy cứu.

Ông vui mừng nói, "Thái tử khổ cực."

Lúc này Lưu Vọng mới tiến lên, nghe bệ hạ phong thưởng. Thái tử được lợi, mấy thần tử bộ Binh âm thầm trao đổi ánh mắt, nhìn chung rất hài lòng.

Bởi vì vậy mà phương hướng của triều chính phát triển rất hài hòa.

Nhưng lại có một vị thần tử đứng ra, chúng thần cùng nhìn, ra là người bên bộ Binh, trong lòng thầm tấm tắc kêu kỳ lạ. Sau đó hoàng đế nhíu mày, mới sáng thôi mà bên bộ Binh vẫn chưa xong? Nhưng khi liếc nhìn Thái tử, hoàng đế nhạy cảm phát hiện trong mắt Thái tử cũng có ý tò mò như quần thần. Hoàng đế đột nhiên nảy sinh hứng thú, hỏi, "Có chuyện gì?"

"Điều vi thần muốn tâu, là vạch tội." Thần tử trẻ tuổi ngẩng đầu, gương mặt tuấn tú và ánh mắt chính trực rơi vào trong mắt mọi người.

Hắn chính là Từ Trọng Yến. Trước kia ở Ngũ quân Đô đốc phủ, sau khi ăn Tết chuyển qua Ngũ quân Khai ấn phủ không lâu thì bị điều đến bộ Binh nhậm chức. Hiện tại ở bộ Binh hắn chỉ là một nhân vật nhỏ, chuyện quan trọng không tới lượt hắn; vạch tội quần thần vốn là chức trách của Ngự sử, vẫn là không tới lượt hắn. Tất cả mọi người rất ngạc nhiên, Từ Trọng Yến có thể tố cáo gì?

Từ Trọng Yến cầm hốt, cung kính khom người, cất giọng trong trẻo, "Thần muốn vạch tội hai chuyện."

"Thứ nhất, hạ nhân trong danh môn Lục gia Nghiệp Kinh tố cáo. Cha con Lục Minh Sơn và Quảng Bình vương ở Giang Châu buôn lậu giáp trụ và các loại binh khí, chiêu binh mãi mã, nghiên cứu chế tạo vũ khí kiểu mới, có ý đồ mưu phản."

Buôn bán giáp trụ, chiêu binh mãi mã, nghiên cứu chế tạo vũ khí thì đều có thể giải thích lý do. Nhưng khi tội "mưu phản" giáng xuống, lòng những đại thần có liên quan mật thiết đều chùng xuống: Mặc kệ Lục gia và Quảng Bình vương phủ có "mưu phản" thật hay không, tra được đến tầng này thì danh tiếng tuyệt đối không thể trong sạch được.

Sắc mặt hoàng đế nhàn nhạt, ông nghĩ tới điều gì đó, trầm ngâm mà chẳng nói gì.

Đã có người Lục gia trong triều sốt ruột, lại bị tội "mưu phản" của Từ Trọng Yến dọa sợ, sau đó lại bất mãn Từ Trọng Yến vượt quá chức phận. Lúc này, một vị Ngự sử đại thần của Lục gia đứng dậy, "Nói hưu nói vượn! Cả Lục gia là người trung liệt, nề nếp gia đình chính trực thanh liêm, sao Từ đại nhân có thể tùy ý vấy đục trong sạch nhà ta?"

Từ Trọng Yến đã sớm có chuẩn bị, lấy một phong thư từ nội thị đang chờ bên cạnh, "Đứa con thứ ba của Lục gia là Lục Minh Sơn lén thư từ qua lại với Quảng Bình vương, vài câu là chuyện buôn bán giáp trụ lúc trước. Chuyện khác là binh khí mới, chính là liên quan đến yên ngựa. Đại Ngụy ta thảo nguyên rất ít, chiến mã không tinh. Nhưng Di Cổ Quốc chính là quốc gia của ngựa, yên ngựa này vừa ra, bọn họ có thể coi như hổ mọc thêm cánh. Tháng giêng lúc này chính là thời điểm hai bên giao chiến, xin hỏi không phải là "mưu phản" thì là gì?"

"Tên tiểu tử này ngươi dám!" Một người Lục gia khác bước ra khỏi hàng, vừa định biện minh thì lại có đại thần khác đứng ra.

Nhìn lại mới thấy là người của Từ gia.

Khai triều có biến đổi lớn, hoàng đế mạnh mẽ nâng đỡ tân quý*, nhưng danh môn thế gia là làn gió trăm năm, trong thời gian ngắn không thể nào triệt để đàn áp được. Bởi vì đương triều, người của Lục gia nhiều nhưng người của Từ gia cũng chẳng ít. Hai vị thần tử Lục gia và Từ Trọng Yến tranh biện, Từ gia cũng không phải không có ai. Mà Lục gia và Từ gia từ trước đến nay đều không vừa mắt nhau, hai nhà bọn họ vừa bắt đầu thì thần tử bên cạnh đều đã vén tay áo vây xem, cảm thấy cái này quá bình thường.

(*): 新贵: quan chức hay quý tộc mới.

Đương nhiên, lần này liên quan tới tội "mưu phản", những thần tử có thể đứng ở đại điện thảo luận thì sau lưng đã tính toán một phen. Vừa nhìn thì trong lòng đã nhanh chóng phân tích án này.

Thần tử Từ gia trầm giọng nói, "Lục gia có mưu phản hay không tạm thời không đề cập đến. Nhưng chuyện Lục gia nhúng tay vào giáp trụ, lúc này phủ trạch của Lục gia còn thư từ với Quảng Bình vương phủ, chứng cứ vô cùng xác thực. Lục gia lén mua binh khí, chắc chắn không vô tội!"

"Xằng bậy!" Người của Lục gia tức giận đến nổi không thèm lựa lời, xấu hổ suýt tí nữa giơ chân. Chuyện mua bán binh khí này thì bên ngoài thì đương nhiên là không cho phép, nhưng người của thế gia vọng tộc ai mà không có ít binh khí, không có ít tử sĩ, không có ít quân đội? Nếu đặt ở tiền triều thì nhà bọn họ tự nuôi tư binh là hoàn toàn hợp pháp!

Bách gia vọng quận, thiên hạ thị tộc.*

(*): Vọng quận (郡望): Chỉ gia tộc danh giá ở một quận. Ý của câu này nói là nhiều gia tộc đều có quận riêng, thiên hạ này cũng là của trăm họ.

Thế gia đã từng huy hoàng cũng không phải là lời nói suông.

Tất nhiên là sau khi tân triều được lập, hoàng đế lên tiếng không cho phép nuôi tư binh. Tiếp theo đó chính là cuộc đấu trí kéo dài hai đời giữa hoàng đế và thế gia . Nội tình của thế gia quả là sâu, giằng co đến bây giờ, tuy nguyên khí tổn thất lớn nhưng hoàng gia cũng phải nhường đường. Hiện tại trong lòng mọi người đều rõ ràng, ngươi không hỏi ta cũng không sửa. Đương nhiên đối với bên ngoài là không nên, nhưng hoàng đế không hỏi thì cũng không có ai tự mình báo với bên trên.

Mà vị hoàng đế này làm việc khoan dung, khác hoàn toàn với thủ đoạn tàn độc của tiên đế. Nhóm thế gia bắt đầu thở gấp, tân lực phối hợp với hoàng đế. Hai bên ai cũng biết, đây là thời kỳ xung đột không thể dừng lại ít nhất trong vòng một trăm năm, ai gấp trước thì người đó thua. Địa vị của đám thế gia không cao ngất ngưởng như hồi tiền triều, nên bọn họ bắt đầu tìm cơ hội khác, Lục gia như thế...

Nhưng nói thật, "mưu phản" thì toàn bộ thần tử trên đại điện đều cho rằng không có khả năng.

Nếu là trận chiến tập thể của thế gia và tân quý, mọi người có thể chọn phe. Nhưng lần này lại là thế gia tự cấu xé thế gia, Từ gia và Lục gia xâu xé nhau...

Có người cười thầm, có người lo lắng, còn có người khá hả hê.

Mà Thái tử Lưu Vọng mặt trầm như nước đã kinh ngạc nhìn về phía vài thần tử của Từ gia trong triều, sắc mặt họ bình tĩnh, không thể nhìn ra được gì. Nhưng khi Thái tử nhìn lại thì ánh mắt của họ tự nhiên dời đi. Lúc này trong lòng Thái tử trầm xuống: Mình vừa hợp tác với Lục gia, vừa hợp tác với Từ gia... Lúc này, Từ gia lại không hiểu ám chỉ của hắn, chính chuyện này đã báo hiệu không bình thường.

Trong lòng Lưu Vọng nảy sinh cảnh giác, thầm nghĩ phải làm thế nào mới có thể đè chuyện tố cáo này xuống...

Chợt nghe hoàng đế trên cao tựa như tùy ý hỏi, "Vậy chuyện thứ hai ngươi tố cáo là gì?"

Đúng vậy, chuyện thứ nhất đã kéo nỏ căng như vậy, còn chuyện thứ hai, Từ Trọng Yến muốn vạch tội gì đây?

Ánh mắt Từ Trọng Yến giương lên, hắn lặng lặng nhìn lại phía Thái tử điện hạ trong điện. Ánh nắng rơi vào mắt, hắn khẽ nheo mắt lại, trên gương mặt trắng nõn anh tuấn nở một nụ cười lạ lùng kỳ quái.

Nụ cười này của hắn ngay lập tức làm cho trong lòng của Thái tử điện hạ gõ chuông báo động.

Chỉ nghe thấy giọng nói không cao của thanh niên truyền khắp đại điện, "Người thứ hai thần muốn tố cáo, chính là Thái tử đương triều." Hắn lấy tấu chương từ trong tay áo ra, sau đó đưa nội thị truyền lên trên, "Thỉnh bệ hạ xem."

Lúc này trong tay hoàng đế đã có vài cuốn sổ xếp*. Vừa có thỉnh công cho Thái tử, lại vừa có tố cáo Thái tử. Mỗi cái đều có chứng cứ đi kèm, không thể giả được. Đương nhiên có giả hay không ông cũng phải điều tra thử. Hoàng đế ngẩng đầu, cười như không cười đặt sổ xếp xuống, âm thanh nhàn nhạt, "Không cần nhìn nữa. Ngươi nói trước đi, ngươi muốn vạch tội gì của Thái tử."

Ông nhìn về phía Thái tử, ngữ điệu thoải mái, "Ngươi xem như tranh luận trên công đường với hắn đi, cho trẫm nghe một chút."

"Vâng." Thái tử cung kính đáp, y quay đầu lại, ánh mắt nhìn Từ Trọng Yến như hận mà không thể giết hắn đi.

Vốn dĩ triều hội này là vì thỉnh công cho y nhưng tình hình lại thành thế này!

Từ gia! Từ gia! Quả nhiên vẫn là một lũ chó săn có nuôi cũng không thân! Y thật sự quá sai lầm!

"Vâng." Từ Trọng Yến giống như khom người ưng thuận, lúc hắn nhìn về phía Thái tử thì bị ánh mắt như ngâm độc kia nhìn chằm chằm, cơ thể thoáng đơ. Nhưng nghĩ đến kế hoạch mà nhà hắn đã quyết định thì hắn lại phóng tầm mắt nhìn một vòng, trên đại điện, không ít người đã rục rịch. Trong lòng của hắn đã quyết, sắp xếp lại lời nói một lần, sau khi nhìn về phía Thái tử điện hạ thì đã trấn định rất nhiều.

Tay cầm hốt của hắn đã đổ mồ hôi, trong nội tâm tất nhiên rất khẩn trương: Đây là cơ hội duy nhất có thể quật ngã Thái tử! Từ gia tuyệt đối không bỏ qua!

Trong nhất thời bầu không khí trong triều càng thêm trang nghiêm và im lặng, chỉ nghe được mỗi giọng nói không nhanh không chậm của Từ Trọng Yến...

Cùng lúc đó, trên con đường chính ở Nghiệp Kinh. Tại một tửu lâu hai tầng làm ăn khấm khá, có một công tử vẻ mặt nhợt nhạt anh tuấn mở cửa sổ ra. Tóc dài cài trâm ngọc, mặc bộ văn sĩ màu ngọc. Da chàng trắng trong, nhã nhặn thanh tú, đứng trước cửa sổ nhìn về hoàng cung vàng son lộng lẫy phía xa xa. Dung mạo thanh tú như thế hấp dẫn không ít ánh mắt của khách nhân nhìn lại. Nhưng vẻ mặt người này quá hững hờ, sau đó lại có tiểu nhị chủ động dẫn khách chừa ra lối đi. Người có thân phận tôn quý nơi Nghiệp Kinh này quá nhiều, rất ít người không có mắt mà đi đắc tội một người không quen biết, ai biết liệu người nọ có phải là quý công tử hay thế tử nào không?

Một ngọn gió từ sau thổi đến, một chiếc lông hồ ly được choàng lên người chàng. Mọi người nhìn lại, họ thấy một vị quý công tử khác đi đến, đứng trước mặt vị công tử bên cửa sổ nở nụ cười, tình ý giữa lông mày vởn quanh. Mặt mọi người cứng đơ, ồn ào giật mình, có hơi đáng tiếc quay mặt đi: Rõ ràng là hai vị công tử phong thần tuấn lãng như thế*... Haiz, người Nghiệp Kinh mà, biết chơi thật.

(*) 丰神俊朗: đẹp trai, giàu có.

"Chú ý ảnh hưởng đi." Từ Thời Cẩm khẽ cười, khi phủ thêm áo khoác lên thì bả vai giật giật, tay đặt trên vai Thẩm đại công tử không thể dời đi được nữa.

Thẩm Dục dáng vẻ vô lại, "Là nàng không nên mặc đồ nam, vừa nãy ta cũng không ép nàng."

Từ Thời Cẩm thở dài, "Ở Nghiệp Kinh ta phải cực kỳ cẩn thận. Không phải nói là đồ nam, nếu có thể dịch dung thì ta càng muốn."

Ánh mắt dịu dàng như nước của nàng lướt một vòng trên mặt Thẩm Dục, nhìntiểu bạch kiểm Thẩm Tiểu Dục bằng ánh mắt vô tội cực kỳ, sau đó tiếc nuối mà chuyển tầm mắt: Thẩm Tiểu Dục xuất thân là Cẩm Y Vệ, cho dù chưa từng làm qua thì cũng chắc chắn rất quen thuộc với thuật dịch dung. Nhưng chàng lại không thích Từ cô nương giả trai, giúp Từ Thời Cẩm dịch dung thì lại càng không thể.

"Thẩm Tiểu Dục, tại sao chàng lại phản cảm cách ăn mặc con trai của ta?" Từ Thời Cẩm hiếu kỳ dò hỏi, đánh giá mình trên dưới. Nhan sắc của nàng cũng trên trung bình, lúc làm cô nương thì là mỹ nhân, lúc giả trai thì càng tuấn tú hơn bình thường, thoạt nhìn rất đẹp.

Thẩm Dục nở nụ cười, tiến đến bên tai nàng, khẽ hạ giọng nói vài chữ.

Sắc mặt Từ cô nương lập tức cứng đờ, sau có hơi thẹn đỏ mặt. Nàng oán trách liếc nhìn chàng, trong ánh mắt ám chỉ dục vọng chiếm hữu của Thẩm Dục khiến tim nàng đập nhanh hai cái. Nàng quay mặt đi, bình tĩnh ngắm nhìn phong cảnh, không muốn thảo luận đề tài này với Thẩm Dục nữa.

Có lẽ nàng đã thật sự kích thích Thẩm Dục rồi.

Chàng càng ngày càng cởi mở với nàng.

Nhưng chàng nói với nàng, "Nam nhân đối với nữ nhân có ít sở thích đặc biệt." thì không phải quá phóng đãng rồi sao... Chàng không sợ nàng tức giận, mắng chàng hạ lưu à?

Tuy nhiên Từ Thời Cẩm không hề tức giận.

Nàng sờ sờ hai gò má nóng bừng của mình, cúi đầu rồi khẽ bật cười, mặc kệ ánh mắt bốn phía dừng trên người họ càng thêm kỳ quái.

Từ Thời Cẩm nói nhỏ, "Giờ này tảo triều phải xong rồi, Thái tử cũng bị giam lại, sắp bắt đầu điều tra rồi... Bước tiếp theo của chúng ta cũng nên bắt đầu..."

Thẩm Dục khẽ gật đầu. Chàng không quan tâm Thái tử lắm, nhưng khi kế hoạch của Tiểu Cẩm sắp thành công, chỉ thiếu một cú hích nhẹ mà thôi, đương nhiên chàng cũng vui vẻ rồi. Chỉ khi kế hoạch của nàng càng thuận lợi, họ mới có tâm trí chú ý đến sức khỏe của nàng hơn. Thẩm Dục hỏi Từ Thời Cẩm, "Ta đi tìm mấy vị đại phu trước kia tọa trấn ở Thẩm gia. Chốc nữa chúng ta đi xem..."



"Sẽ bại lộ thân phận." Từ Thời Cẩm uyển chuyển nói.

Thẩm Dục nắm lấy vai nàng, kiên định nói, "Sẽ không, ta có cách để cho người khác không chú ý tới ta và nàng. Tiểu Cẩm, chuyện này nàng phải nghe ta."

"... Được rồi." Từ Thời Cẩm bất đắc dĩ nói. Trong lòng nàng toàn là chuyện của Thái tử, thời thời khắc khắc đều chờ tin trong cung truyền ra để bất kể lúc nào cũng có thể sửa đổi kế hoạch của mình. Từ khi tiến vào Nghiệp Kinh, máu cả người nàng cứ trào lên, kích động không dừng lại được. Nàng không ngủ vài ngày rồi, nhưng nàng đã hoàn toàn quên mỏi mệt, nàng chỉ thầm nhìn chằm vào hoàng cung...

Nhưng Thẩm Dục chỉ quan tâm tới thân thể của nàng, tìm đủ cớ để mong nàng khám bệnh.

Từ Thời Cẩm cố gắng hết mức điều chỉnh thời gian theo chàng, mặc cho chàng làm. Ngày mai không hay sinh tử, con đường tình cảm cũng mờ mịt vô cùng. Nhưng nàng đã suy nghĩ từ lâu, trước khi con đường bị chặn kín, nàng sẽ không để cho Thẩm Dục phải thương tâm.

Cho dù chuyện cách rất nhiều năm, chàng cũng làm cho nàng khi vừa nghĩ đến sẽ muốn bật cười. Bởi vì có Thẩm Dục nơi đây, sinh mệnh của nàng mới tốt đẹp như thế. Đến khi chàng đi rồi, khi nàng nhớ lại mới có thể trân trọng gấp bội.

Nàng cảm tạ Thẩm Dục đã xuất hiện trong cuộc đời này, yêu nàng và làm nàng yêu.

"Tiểu Cẩm, nàng mau khỏe lên chút nhé." Thẩm Dục thở dài, nắm chặt vai nàng.

...

Lưu Linh ngồi trong phòng.

Nàng đang nói chuyện với nương mình.

Quảng Bình vương phi bước một bước vào thì ngay lập tức rút chân trở về. Bà ta đứng ngoài phòng lắng nghe chốc lát, vẻ mặt hốt hoảng rời khỏi viện.

Hôm nay biệt viện của Lưu Linh cũng rất náo nhiệt.

Không những Quảng Bình vương phi đến mà còn có những người khác cũng đến gặp nàng, muốn nói vài lời với nàng nhưng đều không ngoại lệ mà thất vọng rời đi. Huynh muội Lưu Nhuận Dương và Lưu Tương cũng đứng ở hành lang, mở to mắt đôi mắt vừa thấp thỏm lại mê say nhìn Lưu Linh.

Con nít sạch sẽ nhất trên đời nhưng cũng đen tối nhất. Bọn họ có thể hãm hại Lưu Linh song cũng có thể dùng ánh mắt vô tội nhìn Lưu Linh, thấy đại tỷ tỷ này rất đáng sợ nhưng lại rất đáng thương.

"Đại tỷ, nghe nói hôm qua tỷ chưa ăn cơm, ta kêu phòng bếp làm món tỷ thích ăn nhất này, tỷ muốn nếm thử hay không?" Cách một cánh cửa, Lưu Nhuận Dương lôi kéo muội muội, ở ngoài cửa nhỏ giọng hỏi.

Lưu Linh nhìn họ, bình bình nói, "Ta không thích ăn những thứ này."

"Vậy tỷ thích ăn cái gì?" Lưu Nhuận Dương lại hỏi.

Lưu Linh nhẹ giọng, "Thịt của các ngươi đó. Băm thịt của các ngươi ra, trộn với máu, nghiền với xương, là thứ ta thích ăn nhất."

"...! Ngươi, ngươi điên rồi!" Lưu Nhuận Dương ôm muội muội, sợ hãi lùi về sau.

Lưu Linh cười rộ lên, cười đến lớn tiếng nhưng rồi dừng lại. Nàng dừng cười, biểu cảm lạnh lùng. Người này sâu kín, kéo cả không gian hòa thuận thành như vậy.

Lưu Linh yên lặng ôm cánh tay dựa vào giường ngồi xuống, ánh mắt hai đứa nhỏ lộ ra vẻ mờ mịt, nó mấp máy môi, không dám đi vào nói câu nào. Nhìn thêm một lát rồi đến khi mẫu thân run sợ kêu bọn nó thì mới ngoan ngoãn rời đi.

Lưu Tương hồn bay phách lạc quay đầu lại, đối diện với ánh mắt tối đen của Lưu Linh, đen như thế, lạnh như vậy. Lưu Linh cong khóe môi, nụ cười kỳ quái, đưa tay ra xoa cổ mình còn mắt thì vẫn đang nhìn Lưu Tương.

"A!" Lưu Tương ôm chặt cánh tay ca ca, sợ khóc lên, "Tỷ ấy, tỷ ấy muốn giết muội! Ca ca, chúng ta đi mau! Muội không muốn ở lại chỗ này, ở đây đáng sợ quá!"

"Tương Nhi đừng tự dọa mình!" Lưu Nhuận Dương khích lệ nàng rồi quay đầu nhìn đại tỷ ngồi trong bóng tối, vô thức cũng rùng mình một cái.

Lưu Nhuận Dương hơi ngây ngốc. Những ngày qua cậu vẫn luôn khá hoảng hốt: Chẳng phải họ đã sai rồi sao? Đây là đại tỷ của họ, là người thân của họ... Ngày đó cậu ôm muội muội trong xe ngựa, nghe thấy tiếng kêu thê thảm của đại tỷ, trong lòng cậu rất sợ hãi.

Chẳng phải là họ đã sai rồi sao?

Không nên như thế này...

Lưu Linh vốn không để tâm đến họ, trong đầu nàng đang nghĩ đến chuyện La Phàm đồng ý với mình.

Tối qua La Phàm và Dương Diệp tới thăm nàng, nói cho nàng biết Thẩm Yến còn sống.

Nàng nói muốn gặp Thẩm Yến, sau đó La Phàm đồng ý, rồi ấp úng nói thời gian quá muộn, mai nói sau.

Vậy nên Lưu Linh ngồi trong phòng, sáng không ra ngoài, ngồi đợi đến khi mặt trời lặn. Nàng đã ngồi cả ngày mà vẫn chưa đợi được La Phàm đến.

Trong lòng nàng nghĩ: Có phải y gạt mình không? Căn bản không tìm được Thẩm Yến, Thẩm Yến mất rồi.

Chàng đã mất.

Nàng lẳng lặng nghĩ.

Lúc chạng vạng tối, Lưu Nhuận Bình đến tìm nàng. Lưu Linh hoàn toàn không phản ứng, nhưng Lưu Nhuận Bình lại tự giác ngồi trong phòng, dè dặt nói chuyện với nàng, nói nhăng nói cuội. Đại tỷ của cậu không trả lời lấy một câu, đơn giản thì cậu chỉ cần mặt dày mày dạn nói mà thôi. Lưu Nhuận Bình nói, "Hình như bên phía cha rất vui vẻ, đêm nay bày tiệc ở sảnh ngoài. Ta không muốn đi, ta muốn ở chỗ này nói chuyện với tỷ... Ta biết rõ đại tỷ không muốn nói chuyện với ta, nhưng mà..."

Cậu bỗng nhiên trừng mắt, bởi vì đột nhiên cửa sổ đã đóng chặt bị đẩy ra, một thanh y thiếu niên từ ngoài dễ dàng tiến vào. Lúc y tiến vào thì vốn Lưu Nhuận Bình hoảng sợ kêu to đã bị thiếu niên ấy điểm một cái, nói không ra tiếng nữa. Lưu Nhuận Bình hoảng sợ nhìn đại tỷ, điên cuồng nháy mắt, ám chỉ đại tỷ "chạy mau" vì cậu nhìn thấy thiếu niên kia nhẹ nhàng nhảy vào phòng. Đôi mắt trống vắng tựa nước đọng của Lưu Linh đã có ánh sáng. Lưu Linh từ giường đứng dậy nhìn về phía thiếu niên.

Đầu tiên La Phàm tò mò nhìn thoáng qua Lưu Nhuận Bình, sau mới chắp tay với công chúa, "Công chúa."

"Chúng ta đi nhanh đi." Lưu Linh không muốn chậm trễ một khắc nào.

La Phàm nhíu mày nói, "Hiện tại Quảng Bình vương phủ được trông coi rất nghiêm, một mình ta vào thì không có vấn đề, nhưng khi dẫn theo công chúa, chỉ sợ... Vẫn cần thị vệ của công chúa hỗ trợ."

Khi hắn đang nói chuyện thì nhìn thấy tiểu hài tử kia đang liều mạng nháy mắt. Nghĩ ngợi một lát rồi giải huyệt, sau đó chợt nghe tiểu hài tử đó vội vàng nói, "Ta giúp đại tỷ. Ta nói là ta đánh rơi đồ, tìm người tìm kiếm rồi để cho bọn Dương thị vệ hành động!"

La Phàm kinh ngạc nhìn đứa trẻ này, cậu ta cũng không hỏi bọn họ làm cái gì mà đã gấp gáp gào lên tự mình ra mặt?

Lưu Nhuận Bình càng nghiêm túc nói với Lưu Linh hơn, "Đại tỷ, tỷ với đại ca ca này đi đi. Ta ngồi chỗ này, làm bộ nói chuyện với tỷ, giúp tỷ gạt mấy người giám sát tỷ. Đại tỷ, ta sẽ không làm tỷ bị thương đâu."

"..." Ánh mắt La Phàm nhìn Lưu Nhuận Bình càng thêm kỳ quái: Cả nhà độc ác mà đâu ra một người hiếm thấy vậy? Rốt cuộc là nguyện ý giúp công chúa hay chỉ là diễn trò, làm nội ứng?

Hắn đi về phía Lưu Nhuận Bình, muốn dùng tí thủ đoạn đặc biệt để cho đứa nhóc này nói thật.

Nhưng Lưu Linh ở phía sau hắn lại nói, "Đừng động vào nó, nó sẽ không nói đâu. Chúng ta đi thôi."

Công chúa cứ vậy mà tin tưởng đứa trẻ này như vậy. La Phàm nhìn lại, đôi mắt cậu bé ngậm lệ nóng, kích động ngửa mặt nhìn công chúa, như thể trong lòng cực kỳ cảm động. La Phàm sờ đầu, không biết vừa nãy bọn họ ồn ào vì chuyện gì. Nhưng công chúa tinh thần hăng hái thúc giục hắn, hắn thật sự không kéo dài được nữa, đành phải đợi Lưu Nhuận Bình điều người đi khỏi đó xong, mớikhông tình nguyện dẫn Lưu Linh vượt nóc băng tường, đi ra khỏi vương phủ, nhanh chóng đến địa bàn của Cẩm Y Vệ.

Tà dương buông, trời dần tối.

Trước khi vào ty phủ, nhìn Lưu Linh bước lên bậc thềm, La Phàm hơi do dự, "Công chúa, tình hình của Thẩm đại nhân không tốt lắm, người... chuẩn bị một chút."

Bóng lưng Lưu Linh chợt khựng lại, sườn mặt nàng cứng ngắc nhưng lại bình tĩnh đáp, trầm mà lắng, "Ta biết."

La Phàm đẩy cửa ra. Từ hôm qua đến nay nàng đã đoán được.

Có thể không tốt đến mức nào chứ?

Chỉ cần chàng còn sống thì Lưu Linh đãcảm thấy tốt lắm rồi.

Nàng tiến vào Cẩm Y Vệ ty. Nơi đây chìm trong bóng tối, ngói hiên màu lam, phòng ốc nối dài, như đầu của con quái thú bị vây hãm đang ngủ đông ở ẩn, chờ thời cơ để thức tỉnh trong chớp mắt. Lưu Linh đi rất nhanh, càng đi về phía trước thì nàng càng không nhịn được chạy lên.

La Phàm chầm chậm đi theo phía sau, nhìn Lưu Linh từ phía sau hắn, chạy lướt qua vai hắn rồi chạy lên trước hắn.

Hắn không nói gì.

Bất chợt cảm thấy thứ gì đó man mát rơi xuống trên mắt.

Hắn vươn tay, hứng được một mảng tuyết trắng.

Ngẩng đầu lên nhìn màn trời tựa hố đen, có vài mảnh tuyết trắng tinh tế yếu ớt rơi. Thanh thanh đạm đạm nhưng lại mang theo lạnh lẽo. Mặc tâm người nóng, nhưng mảnh tuyết vẫn làm cho nó hóa lạnh thôi.

La Phàm nhìn một lát mới đuổi theo nhịp bước của Lưu Linh.

"Công chúa, bên này." La Phàm chỉ phương hướng cho nàng.

Đến một tiểu viện, La Phàm dẫn Lưu Linh đi về hướng kia. Thật ra hắn không nói nhưng Lưu Linh vẫn có thể nhìn ra, tất cả đèn dầu âm u của viện đều tập trung tại chỗ này. Một đường đi về phía trước, Cẩm Y Vệ ra vào nhìn thấy La Phàm dẫn một cô nương xinh đẹp tới, dù hơi kinh ngạc nhưng cũng không hỏi nhiều.

La Phàm thấp giọng nói với Lưu Linh, "Khi tin tức ở Lâm Châu bị đứt trong một ngày thì ta lập tức cảm thấy không đúng. Đêm đó nhận được tin tức Cẩm Y Vệ báo, nghe Quảng Bình vương nói Thẩm đại nhân bị thích khách của Di Cổ Quốc giết, ta nghi ngờ trong đó có kỳ lạ nhưng lúc ấy lại không thể nào đắc tội vương phủ. Ta và những đồng liêu khác cùng lên núi tìm kiếm. Sống phải thấy người chết phải thấy xác, cho dù Thẩm đại nhân thật sự chết rồi thì chúng ta cũng phải đưa thi thể của huynh ấy về. Trước khi ta đến Giang Châu, mọi người đã tìm kiếm hai ngày, lật tung từng tấc đất lên để tìm. Trận tuyết ấy quá lớn, thời gian càng dài thì hy vọng càng nhỏ. Ngày hôm qua là ngày thứ tư, chúng ta tìm được người bên vách đá."

"Thẩm đại nhân dựa vào võ công và nội lực, lúc từ vách núi rơi xuống thì đã giảm bớt chút lực. Lúc chúng ta tìm được người thì huynh ấy bị tuyết đông cứng, hơi thở dường như không có. Ngày hôm qua ta đi gặp người, mới nghe được tình hình của Thẩm đại nhân ở chỗ đại phu. Y bị đóng băng, khí lạnh xâm nhập cơ thể, không chỉ như thế mà lúc rơi xuống xung lực quá lớn, nếu như trước đó y không trúng độc thì có thể đỡ một ít. Nhưng hiện tại ngũ tạng của y bị đè ép, phổi ra máu, trên người trúng độc, bởi vì thân thể như vậy nên đại phu cũng không dám chữa trị, sợ y chịu không nổi."

Trong mắt La Phàm mang theo giận dữ, nhưng khi tức giận quá độ lại khổ sở nói ra, "Công chúa, Thẩm đại nhân... Huynh ấy như thế này... Ta muốn, người, người ở bên cạnh huynh ấy. Người ở cùng huynh ấy, có lẽ huynh ấy sẽ tốt hơn một chút."

Lông mi Lưu Linh khẽ run. Nàng chậm rãi ngẩng đầu, đi qua La Phàm đang đứng trước mặt, muốn nhìn bầu trời đổ tuyết vụn trong màn đêm..



Nàng cảm thấy ngực mình đau đớn, nhưng đã quen rồi.

Giọng nàng nhàn nhạt, "Đi thôi."

La Phàm cúi đầu, giấu đi đôi mắt đỏ bừng, "Vốn ta không định nói cho công chúa, muốn đợi Thẩm đại nhân tỉnh lại hay cơ thể đỡ một chút thì sẽ nói. Bên Quảng Bình vương phủ chúng ta cũng đã thương lượng, cũng muốn đợi Thẩm đại nhân tỉnh thì mưu định hậu động*. Nhưng đêm qua nhìn thấy tình hình của công chúa thật sự không tốt, ta chỉ có thể nói ra sớm, để cho công chúa không đến mức tuyệt vọng..."

(*) 谋定后动: Ca dao, nghĩa là lên kế hoạch chính xác chu đáo rồi mới hành động.

"Chàng sẽ tốt lên." Thần sắc Lưu Linh thanh thanh đạm đạm, cắt ngang lời La Phàm đang lải nhải.

La Phàm lau mắt, "Đại phu nói, hiện tại không thể trị, chỉ có thể đợi. Trong cơ thể y nhiều bệnh xấu, vết thương cũ cũng tái phát, không có cách nào..."

"Chàng sẽ tốt lên." Lưu Linh lại cắt ngang.

"..." La Phàm ngơ ngác nhìn Lưu Linh. Sườn mặt cô nương này tĩnh lặng như thế, giọng điệu cũng nhàn nhạt như vậy. Hắn nhìn nàng rồi không nói thêm gì nữa.

Đang nói chuyện thì hai người đã tới trước cửa phòng.

Có hai người đang giữ cửa phòng, thấy họ tới thì gật nhẹ đầu. Lưu Linh nghe được âm thanh phía sau, quay đầu lại thì thấy đám người Dương Diệp cũng đang đi về phía này.

Lưu Linh nghe được La Phàm nói chuyện với Cẩm Y Vệ, "Thẩm đại nhân sao rồi?"

"Không tốt lắm," Ngữ khí của người gác cửa nặng nề, "Giống với lúc ngươi rời đi."

Khi bọn họ đang nói chuyện thì Lưu Linh đẩy cửa ra, gió thổi tà áo nàng nhẹ bay.

Lưu Linh đứng ở cửa, cảm thấy trong phòng cũng không ấm áp hơn là bao. Nàng đứng nơi này, thậm chí rất khó cảm giác được hơi ấm bên trong. Cách một cánh cửa, vậy mà không thể nào ngăn lại hơi lạnh bên ngoài.

"Y bị lạnh, giờ lại đột nhiên bị nóng..." La Phàm giải thích.

"Ai!?" Bên trong truyền đến tiếng hô tràn đầy sức sống, "Các ngươi không cần một ngày phải tới đây tám chục lần, ta nói với ngươi vô dụng..."

"Khuất đại phu, thê tử của Thẩm đại nhân đến rồi." La Phàm đáp.

Trong lòng Lưu Linh thấp thỏm không yên, từng bước một đi vào trong phòng. Từ tăm tối đến sáng ngời, tầm mắt nàng dần biến hóa. Đi qua bình phong thì lại đến cửa nhỏ, khi đi qua ngưỡng cửa thì nàng thậm chí còn bị vấp một cái, suýt ngã xuống. Nàng bỏ qua mọi người và cách bày trí trong phòng, liếc mắt nhìn người nằmtrên giường.

Nàng nhìn thấy chàng, đi qua đó hệt như ngây dại.

Nàng rũ mắt, nhìn nam nhân trẻ tuổi trên giường.

Chàng nằm thẳng, thoạt nhìn yên tĩnh nhưng cũng yếu ớt. Trán chàng quấn băng gạc, Lưu Linh nhìn đại phu thay thuốc tháo băng gạc xuống. Lưu Linh nhìn thấy trên trán chàng có một vết thương vặn vẹo, giống như con rết ngoằn ngoèo. Dưới mắt chàng có có sẹo nhưng cũng bị vết thương mới che đi.

Trước đó chàng đẹp nhường nào, nhưng giờ đây lại nhiều thương tổn đến vậy.

Trở nên khó coi như thế.

Mặt chàng trắng toát,nhắm nghiền hai mắt nằm ở đó, không có chút động tính nào.

Đại phu tránh ra sau đó bị La Phàm lôi ra ngoài. Lưu Linh không quan tâm cửa có đóng lại hay không, những người kia còn ở đó hay không, nàng cúi người sờ hai má chàng,

Lạnh quá.

Lưu Linh nghĩ đến lời La Phàm nói, rằng hiện tại không thể chữa, trên người chàng nhiều vết thương, chỉ đi từng bước một.

Lưu Linh cúi mặt, dán mặt mình lên gương mặt phủ đầy vết thương dữ tợn của chàng. Tai nàng kề vào mũi chàng nhưng vẫn không cảm nhận được hơi thở của chàng.

Trong lòng Lưu Linh hoảng sợ.

Nàng đưa tay mình vào trong áo ngủ bằng gấm, cầm chặt lấy tay chàng. Tay chàng cũng lạnh như vậy, nàng chạm vào nhịn không được rùng mình. Cả người nàng ngồi dưới đất, mặt dựa vào tay chàng. Nàng nghe một hồi mới nghe được tiếng tim đập cực kỳ yếu ớt.

Lưu Linh mới chính thức yên lòng.

Chàng còn sống.

Lưu Linh ngồi dưới đất, tay nàng cầm chặt tay chàng dưới chăn. Ngước mắt lên, bất giác nhìn về phía chàng.

Nàng phát hiện, rõ ràng chàng đang mở mắt ra.

Chàng đang nhìn nàng.

Lưu Linh kinh ngạc ngẩng mặt lên.

Rồi nàng lại cúi xuống, nhẹ giọng, "Chàng bị hủy dung rồi, chàng biết không?"

Chàng không nói gì.

Đôi mắt ấy đen như vậy.

Giống như ngày trước, lại cũng chẳng giống.

Lưu Linh vẫn nói, nụ cười nhợt nhạt suy yếu giống với sắc mặt chàng, "Ta thích nhất là mặt của chàng. Chàng bị hủy dung thì ta sẽ không thích chàng nữa."

Chàng vẫn không nhúc nhích.

Lưu Linh rủ mắt, nói nhỏ, "Tên khốn."

Nước mắt của nàng ào rơi xuống, rơi trên tay nàng đang nắm chặt tay chàng.

Mạch chàng đập thật mạnh, từng nhịp một.

Nàng đứng dậy, vươn người lại gần hôn lên khóe môi chàng.

Nước mắt nàng rơi trên lông mi chàng.

Nàng nói, "Ta ghét chàng."

Chàng và nàng kề vào nhau. Lạnh buốt, khô hanh, miệng nàng khẽ mấp máy.

Lưu Linh nhìn vào ánh mắt của chàng, nàng giơ tay lên vuốt ve mặt chàng. Đầu chàng hơi nghiêng, dựa vào tay nàng. Thần sắc Lưu Linh hoảng hốt, nàng lẩm bẩm gọi chàng, "... Thẩm Yến à."

Thiên ngôn vạn ngữ đến bên miệng lại chẳng thể cất, không có gì để nói cả. Những quá khứ đã qua, không có gì để nói. Những chuyện còn chưa xảy đến, ta có cái gì để nói đây.

Thẩm Yến.

Yến vô hảo yến.

Thiêm tửu hồi đăng trùng khai yến.

(Tiệc hay nơi nao tìm chẳng thấy

Rót rượu, khêu đèn, bày tiệc thêm.)

Nếu như đây là giấc mộng thì có lẽ nàng đã sớm chết rồi. Vào cái ngày chàng rơi xuống núi thì nàng đã chết theo chàng rồi. Nhưng nàng lại không cam lòng, nàng vẫn luôn tưởng tượng. Cho nên có thể hết thảy đều là giả dối, chỉ là Lưu Linh tưởng tượng mà thôi. Nàng thích một người, khi sống quyến luyến, lúc chết tưởng niệm.

Cuộc đời mà, chỉ có một lần như vậy, không vứt bỏ cũng chẳng quay đầu.

Khóe miệng chàng giật giật, Lưu Linh nói, "Bọn họ nói phổi chàng chảy máu, chàng đừng nói... Chàng dùng khẩu hình miệng đi, ta có thể hiểu được."

Nàng vươn người sang, nhìn miệng của chàng.

Chàng nói: Đừng khóc.

Lưu Linh nhìn chàng, nói, "Chàng cười một cái thì ta sẽ không khóc."

Thẩm Yến rũ mắt, khóe miệng nhẹ cong.

Lưu Linh đặt tay lên má chàng, khẽ run rẩy. Nàng cúi người ôm chàng vào ngực.

【Cả đời này của ta, bỏ qua nhiều thứ và cũng vứt bỏ không ít người. Vượt qua đau khổ nhưng rồi cũng không xứng với mọi người. Ta một đường gian nan, đón gió mà đi, ở bên cạnh ta vẫn là bóng tối. Về sau, trong bóng tối có ánh đèn lay động, ấy là bóng hình chàng. Thẩm Yến à, chỉ cần chàng mỉm cười, ta sẽ không khóc nữa. 】

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play