Sau khoảng thời gian thành thân, phu thê Thẩm Yến từ Giang Châu trở lại Nghiệp Kinh trước khi Lưu Linh mang thai.
Khoảng thời gian này, bởi vì triều chính Nghiệp Kinh thay đổi nên tình hình có hơi phức tạp. Nhưng những chuyện này dường như không ảnh hưởng lớn đến
Thẩm Yến và Lưu Linh. Dẫu sao Thẩm Yến cũng xem việc chữa thương là quan trọng nhất, nếu muốn làm cái gì thì điều kiện của cơ thể cũng không cho phép. Đôi phu thê dạo gần đây rất xui xẻo, cơ thể chồng không tốt,
trạng thái tinh thần của vợ cũng không ổn định. Mỗi ngày đều ngẩn ngơ
nghỉ ngơi ở trong phủ, không thể nào bước ra cửa.
Trên người Lưu Linh có chút nợ cũ. Bởi vì biến cố ở Giang Châu, hỏa hoạn
trong Quảng Bình Vương phủ, đệ đệ vào kinh nên nàng cần cho bệ hạ một
câu trả lời. Thẩm Yến thay nàng chuẩn bị phúc cảo*, nàng vào cung xin
lỗi bệ hạ, ngoan ngoãn nhận sai. Cũng may vốn hoàng đế đã ngầm thừa nhận chuyện của Quảng Bình Vương phủ, hơn nữa hành động này của Lưu Linh
cũng đã lấy thái độ điên cuồng nhất tỏ rõ mình đã ân đoạn nghĩa tuyệt
với cha mình, bệ hạ lại muốn dọn dẹp Quảng Bình Vương phủ, quả thật cũng định bụng yên lòng mà vòng qua Lưu Linh.
(*) Phúc cảo: Bài viết đã nghĩ sẵn trong đầu nhưng chưa viết ra.
Nhưng còn tiểu đệ Lưu Nhuận Bình của Lưu Linh, hoàng đế trầm ngâm một lát, hỏi nàng, "Ngươi muốn nuôi đệ đệ ngươi không?"
Ánh mắt Lưu Linh hơi trống rỗng, yên lặng lắc đầu một cái. Nàng không muốn.
Nàng tự tay giết chết cha mẹ anh chị của Lưu Nhuận Bình trong tình huống Lưu Nhuận Bình biết được. Những người đó thẹn với Lưu Linh nàng, nhưng lại
không có lỗi với Lưu Nhuận Bình.
Sau khi
nhà tan cửa nát, Lưu Linh đối mặt với Lưu Nhuận Bình thế nào đây? Cậu
không còn cái gì cả, còn nàng thì vẫn còn có nhà. Ngày sau sống chung,
Lưu Linh không lo lắng Lưu Nhuận Bình sinh ra oán hận với nàng, nhưng
lại không muốn mỗi ngày Lưu Nhuận Bình phải dùng tâm trạng phức tạp đối
mặt với mình. Cậu chẳng qua chỉ là một đứa trẻ, mà Lưu Linh lại là một
người có tư cách nhất biết được mọi việc thay đổi có ảnh hưởng lớn như
thế nào với một đứa trẻ.
Bệ hạ ngay lập
tức gật đầu, chuẩn bị đón Lưu Nhuận Bình vào cung. Sau đó trấn an Lưu
Linh, có thể vào cung gặp tiểu đệ bất cứ lúc nào. Chờ Lưu Nhuận Bình lớn lên một chút, nếu nghĩ thông suốt thì cũng có thể đi thăm nàng. Chuyện
kế tiếp của Quảng Bình Vương phủ cứ như vậy đi thôi.
Lưu Linh cảm tạ bệ hạ, ông không phải là người không vui vẻ thì sẽ chém
giết tàn độc. Dưới tình huống bình thường, nếu có thể cho cơ hội thì bệ
hạ cũng sẽ cho. Chỉ cần ngày sau Lưu Nhuận Bình ngoan ngoãn, không nghĩ
tới chuyện báo thù, không mong phục hưng Quảng Bình Vương phủ thì bệ hạ
sẽ đối xử tử tế với đứa nhỏ này.
Tâm
trạng Lưu Linh suy sụp rời chỗ bệ hạ đi về hậu cung bái kiến quý phi
nương nương, thỉnh quý phi nương nương chiếu cố Lưu Nhuận Bình vài ngày
sống trong cung.
Nàng đến cung của quý
phi, lúc đi vào bái kiến thì vô cùng ngạc nhiên gặp được bà bà, mẹ của
Thẩm Yến. Thẩm mẫu đang cười khanh khách nói vài tin đồn thú vị trong
kinh với quý phi, khi được thông báo thì bà đứng dậy quay đầu lại, nhìn
thấy dung mạo diễm lệ của công chúa thì giống như kinh ngạc. Lưu Linh
nhìn thấy bà bà của mình thì bắt đầu khẩn trương, thu lại vẻ mặt kiêu
ngạo cao quý, cười đơ với Thẩm mẫu, cúi người làm lễ* thì bị Thẩm mẫu
kéo lại. Suy cho cùng là công chúa, bên cạnh còn có quý phi nương nương
đang nhìn, Thẩm mẫu làm sao dám để nàng làm lễ.
(*) 见礼: Chỉ nghi thức chào hỏi.
Quý phi nương nương cười nói, "Không cần làm lễ, đều là người một nhà, không cần khách khí như vậy."
Thẩm mẫu người khan hai tiếng.
Lưu Linh cũng cười gượng theo hai tiếng.
Vốn quý phi nương nương cho rằng Thẩm phu nhân là bà bà của A Linh, A Linh
tới gặp mình thì Thẩm phu nhân ngồi một bên cũng không sao. Nhưng mới
nói mấy câu thôi, nhìn hai người xấu hổ xa lạ thì quý phi nương nương
ngay lập tức ngạc nhiên phát hiện: Vậy mà A Linh không thân với bà bà.
Không chỉ không quen mà A Linh còn sợ Thẩm phu nhân nữa. Tầm mắt của hai người này dường như toàn trốn tránh nhau thôi.
Suy cho cùng là người xuất thân danh môn, coi như xa lạ mà vẫn cứng rắn
chống đỡ, thật sự là khách sáo cả nửa ngày rồi. Nhưng càng khách sáo thì bầu không khí trong điện càng lạnh, lạnh đến nỗi chủ nhân cũng sắp chịu không nổi.
Quan hệ của hai người này đều kém, vậy nên mới có hiệu quả "tuyệt vời" như vậy.
Quý phi nương nương thở dài.
Nàng thầm nghĩ, từ nhỏ A Linh đã mất mẹ, không có người dạy nàng, nàng lại
bị bệnh nhiều năm như vậy, đạo lý đối nhân xử thế trước nay đều tự mình
hiểu. Nhưng theo biểu hiện của A Linh thì nàng hướng về Thẩm Yến nhiều
hơn so với hoàng gia. Nếu đã như thế thì quan hệ giữa A Linh và Thẩm gia không thể xa cách như vậy được. Suy cho cùng đã lập gia đình, có một số việc nam nhân không tiện làm đều cần nữ nhân ra mặt.
Mấy năm qua quý phi nương nương ở chung với Lưu Linh cũng không tệ. Nếu như Thẩm Yến đại nhân đang là một người được coi trọng dưới mí mắt bệ hạ,
mà bệ hạ xưa nay lại yêu thương A Linh, vậy thì mình thảo luận chỉ điểm
tiểu cô nương này một vài vấn đề cũng không sao.
Vì vậy trong ngày hôm đó, sau khi Lưu Linh từ hậu cung trở về thì ngay lập tức đi vào phòng ngủ tìm Thẩm Yến. Nàng vào nhà, kéo cửa ra, màu sắc ảm đạm trong nhà bị nắng mai chiếu vào. Ánh mắt đầu tiên của Lưu Linh dành cho người thanh niên dựa vào cửa sổ nhỏ trước giường đang rũ mắt pha
trà. Lửa nhỏ lập lòe, khói nước mênh mông, tối đen trôi mất. Chàng mặc
trung y, áo xanh khoác lỏng, ngồi một mình thì có biết bao thản nhiên
thoải mái. Mặt mũi thanh niên chìm trong sương khói nhìn không rõ ràng,
nhưng lại có ý vị kinh hồn đoạt phách, làm cho cả người chàng phát ra
ánh sáng, rất đẹp.
Lưu Linh đỏ mặt, nhìn đến ngây người.
Quá, quá, quá quyến rũ!
Âm thanh lành lạnh của thanh niên lướt qua tai nàng, "Đóng cửa lại."
"... A." Lúc này Lưu Linh mới nhớ tới đóng cửa, ngăn cản tầm mắt bên ngoài
của mọi người. Nàng lại nhìn Thẩm Yến, "Đóng cửa lại bởi vì phong thái
của chàng không được cho người khác nhìn thấy hả? Thẩm đại nhân, chàng
thật là biết quan tâm ta."
"Kêu nàng đóng cửa lại là bởi vì ta lạnh," thanh niên rốt cuộc cũng ngẩng đầu, cười
như không cười nhìn nàng, "Cả ngày nàng suy nghĩ cái gì trong đầu vậy?
Lung tung."
Trong lòng Lưu Linh trợn mắt, thầm nghĩ không phải bởi vì chàng đẹp thì ta không thèm nhìn đâu. Nàng
đi đến ngồi sau Thẩm Yến, oán giận nói, "Chàng mỗi ngày đều đâm chọt ta, căn bản trong mắt không có ta!"
"Nàng
nói trong mắt không có nàng, vậy ta mỗi ngày nói chuyện với không khí
à?" Âm thanh Thẩm Yến hờ hững, trước khi thê tử nhíu mày phản bác thì
chàng đã pha thêm một ly trà, duỗi tay ra đưa cho Lưu Linh, chặn lại vẻ
mặt chuẩn bị hung dữ của nàng.
"..." Lưu
Linh nhịn. Người ta rót trà cho nàng, quan tâm nàng như vậy, nàng cũng
không thể ném chén trà đi rồi đối nghịch với Thẩm Yến chứ?
Cúi đầu uống mấy ngụm trà, Lưu Linh cân nhắc rồi lại cân nhắc, xin ý kiến
của Thẩm Yến, "Thẩm Yến, ta muốn bắt đầu từ ngày mai sẽ cố gắng tạo mối
quan hệ tốt với cha mẹ chàng. Ta và cha mẹ chàng có mối quan hệ tốt thì
lúc chàng không ở trong kinh cũng có thể yên tâm."
Thẩm Yến nghiêng đầu, liếc nhìn nàng một cái, cười một tiếng rồi từ chối cho ý kiến.
Lưu Linh lạnh mặt, "Làm sao, chàng không tin tưởng ta à?"
"Không phải," Thẩm Yến nói, "Kỳ thật nàng và họ không cần tạo quan hệ tốt. Sống yên ổn không có việc gì thì ta sẽ bớt lo."
Lưu Linh đặt chum trà xuống, tay đặt trên vai chàng rồi kề tai nói nhỏ,
chàng không nhúc nhích, lắng nghe nàng đang nói nghiêm túc, "Nhưng nếu
ta và người nhà chàng có mối quan hệ hòa thuận, đối với chàng thì càng
tốt, không phải sao?"
Thẩm Yến trầm ngâm, không lên tiếng.
Lưu Linh thúc giục chàng rất lâu thì chàng mới chậm rãi nói.
"Nếu nàng thích thì cứ làm đi."
Vẫn không cho nàng câu trả lời rõ ràng như cũ.
Lưu Linh cũng biết, hoặc là Thẩm Yến không thèm để ý, hoặc là Thẩm Yến
không tin tưởng năng lực của nàng, hoặc là... Nghĩ tốt đẹp một chút, có
lẽ là Thẩm Yến lo lắng nàng chịu oan ức ở bên Thẩm gia?
Chỉ cần Thẩm Yến không phản đối thì Lưu Linh có thể quyết tâm.
Nàng tự mình suy nghĩ một chút. Hiện tại người tốt nhất để kết giao chắc là
nương của Thẩm Yến. Nhưng mà trước kia thành thân, bởi vì nguyên nhân
Thẩm Yến nên nàng và Thẩm phu nhân cãi nhau hai lần. Lần đầu tiên là do
Thẩm phu nhân tức giận, lần thứ hai là làm Thẩm phu nhân bị dọa sợ... Dù sao mỗi lần đều trải qua không hề vui vẻ gì.
Nhưng nàng lại gả cho Thẩm Yến thành công!
Vừa nghĩ như thế Lưu Linh ngay lập tức hiểu rõ đánh giá của mẹ Thẩm Yến đối với mình: Cọp giấy.
Lưu Linh hơi suy sụp, chẳng qua là nàng muốn đi nịnh bợ Thẩm phu nhân nên
sẽ không chạy đến mắng Thẩm phu nhân chứ? Nàng muốn vui vẻ chứ không
phải sợ hãi đâu.
Lưu Linh cân nhắc cả đêm, cảm thấy dường như vẫn là ôn nhu hiền huệ tương đối đáng tin.
Ngày hôm sau Lưu Linh chỉnh trang một phen, chuẩn bị đi đến phủ của Thẩm
gia. Thẩm Yến ngồi bên cạnh, im lặng nhìn nàng đổi tới đổi lui xiêm y,
kiểu tóc hay trang sức cũng thay đổi rất nhiều lần. Chàng im lặng không
lên tiếng, cúi đầu đọc sách, khi ngẩng đầu lên nhìn một cái thì Lưu Linh cũng chưa xong.
Thời gian tuyệt vời bị Lưu Linh miễn cưỡng kéo dài đến trưa.
Cuối cùng Lưu Linh cũng quyết định ra cửa.
Tầm mắt của Thẩm Yến vẫn đặt lên sách, cũng không ngẩng đầu lên mà hỏi nàng, "Cần ta đi cùng nàng không?"
"Không cần," Lưu Linh quay đầu nhìn trượng phu mình một cái, "Hiện tại chàng
gầy như vậy, cơ thể cũng không tốt. Nếu đi cùng với ta thì nương chàng
sẽ nghi ngờ ta ngược đãi chàng đấy."
"..." Thẩm Yến không cảm xúc ngẩng đầu, nhìn về phía nàng.
Lưu Linh nhìn thẳng vào mắt chàng một cái sau đó nhắm mắt lại. Cuối cùng
thị nữ chỉ huy cũng chuẩn bị xong lễ vật đến thăm. Trước khi mở cửa ra,
nàng báo cho Thẩm Yến, "Ta đi đây."
Không trả lời.
Lưu Linh không cam lòng, "Thẩm Yến, Thẩm đại nhân, Thẩm mỹ nhân. Ta phải
một mình ra ngoài, chàng không có lời nào muốn nói với sao?"
Thẩm Yến khách khí nói, "Chú ý an toàn."
"..." Cách có ba con phố mà thôi, trước sau đều có ngựa xe quay quanh, nàng cần phải chú ý an toàn cái gì?
Lưu Linh không nhận được lời ngon tiếng ngọt tạm biệt, đành phải nhàm chán đi ra khỏi nhà.
Thẩm Yến nhìn bóng dáng của thê tử, lật một trang sách, cười nhẹ một tiếng.
Tiểu A Linh đáng yêu, giữa trưa ngốc nghếch đến thăm nương chàng. Đây là
khẩn trương cỡ nào. Được rồi, chàng rửa mắt mong chờ, xem tiểu thê tử
của chàng mang đến cho chàng kinh hỉ gì.
Quả thật chàng chưa bao giờ trông mong vào việc Lưu Linh và người nhà chàng hòa thuận ở chung. Khi trong lòng chàng quyết định cưới Lưu Linh thì
chàng đã có suy nghĩ này rồi. Tính tình của Lưu Linh như thế nào chàng
đều biết rõ hơn bất cứ ai.
Nhưng cô nương này lại nguyện ý vì chàng buông xuống cái giá của mình, đi lấy lòng
người nhà của chàng, vậy thì sao Thẩm Yến phải đả kích sự tích cực của
nàng chứ? Chàng có thể tâng bốc Lưu Linh, cưng chiều nàng thành một đứa
ngốc cả đời, nhưng rồi chàng cũng có thể dạy cho Lưu Linh trưởng thành,
buông tay ra, để cho nàng có suy nghĩ của riêng mình.
Để cho nàng thử một chút đi.
Nếu như nàng làm hỏng thì mình sẽ thu dọn cho nàng, không có gì ghê gớm cả. Người nhà của chàng sẽ không để ý, tiểu thê tử của chàng cũng rất vui
vẻ, rất tốt.
Chờ đến khi ra cửa thì Lưu
Linh lập tức vứt Thẩm Yến ra sau đầu, suy nghĩ làm thế nào để lấy lòng
bà bà. Nàng dùng thời gian cả đêm đặc biệt chuẩn bị lễ vật. Nhưng khi
đưa cho Thẩm Yến xem thì Thẩm Yến tùy tiện vung bút, xóa hơn phân nửa
của nàng. Trước khi Lưu Linh tức giận thì chàng mới nói, "Nàng là đi
thăm bà bà, không phải đi thăm người lạ. Nàng đưa lễ vật chất thành núi
như vậy thì Thẩm gia sẽ nghĩ nàng như thế nào?"
Cũng, cũng đúng.
Chỉ là không thể cầm lễ vật tới nói chuyện phiếm thì nàng và Thẩm phu nhân có cái gì để nói chứ?
Lưu Linh vẫn luôn đau đầu vấn đề này.
Thẩm Yến nói nương của chàng là tiêu chuẩn được danh môn quý tộc yêu thích,
tâm Lưu Linh lập tức lạnh hơn phân nửa. Thi từ ca phú, pha trà ngắm hoa, đánh bài chơi cờ... Những thứ này Lưu Linh đã học nhưng không tinh
thông cái nào cả, mà trượng phu của nàng cũng không hứng thú với mấy thứ này. Hàng năm Lưu Linh đều chữa bệnh nên không thể vòng đi vòng lại ở
trong quý môn*, tất cả những kỹ năng mà nàng học luôn dừng lại ở giai
đoạn sơ cấp, nhiều năm như vậy cũng không tiến bộ.
(*) 贵门: Giới quý tộc
Tối hôm qua còn đặc biệt học bù lại khá nhiều, nhưng nghĩ đến thì thấy tác dụng cũng không lớn lắm.
"Nương, con vội tới thỉnh an người." Bất kể như thế nào, nhìn thấy Thẩm phu
nhân thì nên có lễ nghĩa, Lưu Linh vẫn chưa quên mất.
Thẩm phu nhân vừa mới cơm nước xong, chuẩn bị nghỉ ngơi chốc lát thì được
công chúa tới thỉnh an lúc giữa trưa làm cho ứng phó không kịp. Bà hoàn
toàn không biết được Lưu Linh đây là từ đâu tới, từ sau khi Lưu Linh gả
cho nhi tử thì ngày thường đều ở trong phủ, đều là ở cùng với Thẩm Yến.
Như vậy thật ra Thẩm phu nhân rất thỏa mãn, suy cho cùng Lưu Linh cũng
là công chúa, người ta không đến cũng sao. Nhìn mặt mũi của Thẩm Yến,
Lưu Linh còn nguyện ý buông bỏ thân phận công chúa, làm con dâu của Thẩm gia, vậy nên Thẩm phu nhân có gì không hài lòng chứ?
Dù sao nhi tử bà thành thân hay không thành thân cũng không có gì khác
nhau. Ngay từ đầu Thẩm phu nhân để ý đến chết nhưng bây giờ cũng đã bình tĩnh tiếp nhận. Nhưng ai mà ngờ đến khi bà tiếp nhận hiện trạng thì Lưu Linh lại qua đây lấy lòng bà.
Thẩm phu
nhân và Lưu Linh lúng túng ngồi với nhau cả buổi trưa, hai người đều
uống một ly lại một ly trà, vắt hết óc ra tìm đề tài. Nhưng trong lòng
đối phương đều có chút khúc mắc, hơn nữa sở thích hứng thú đều không
hợp, hai người thật sự không thể nói chuyện được đến cùng. Thẩm phu nhân nói bát quái nhà nào đó ở Nghiệp Kinh, Lưu Linh cười gượng một tiếng,
chưa từng nghe đến. Lưu Linh nói phong tình Giang Nam, Thẩm phu nhân lại than phiền Thẩm Yến không chịu ở Nghiệp Kinh.
Nói tới nói lui, giao điểm duy nhất của hai người chính là Thẩm Yến.
Lưu Linh cũng coi như là một người da mặt rất dày, nhưng khi làm trò trước
mặt Thẩm phu nhân, khen ngợi nhi tử của Thẩm phu nhân thì cũng rất nhanh khen người kia thành tiên... Khi Thẩm phu nhân gượng cười xòa thì mặt
nàng cũng bị đốt thành ráng đỏ.
Mà Thẩm
phu nhân chính là mỗi khi Lưu Linh nói "Chàng oai hùng bất phàm" "Chàng
đối nhân rất tốt" thì cũng phối hợp đôi lời "Nào có nào có" "Công chúa
khách khí"...
Chạng vạng tối, Thẩm phụ
hồi phủ, thị nữ tới báo cho phu nhân. Thẩm phu nhân lập tức thở phào,
rất giống như gặp được cứu tinh vậy. Bà vui sướng đứng dậy, hỏi Lưu
Linh, "Công chúa có muốn ở lại dùng bữa tối không?"
"...Nương khách khí, không cần đâu ạ. Thẩm Yến ở trong phủ chờ con, con về đây."
Lưu Linh uể oải rời đi. Ngay cả Thẩm phu nhân nàng cũng không giải quyết được, vậy phụ thân của Thẩm Yến phải làm sao bây giờ? Hơn nữa nào có
đạo lý Thẩm Yến không ở đây mà nàng lại cùng công bà* ăn cơm chứ?
(*) Ba mẹ chồng.
Lưu Linh trở về ôm Thẩm Yến khóc kể lể một trận.
Thẩm Yến nhịn cười, sờ sờ đầu nàng tỏ vẻ an ủi.
Nhưng tính cách của Lưu Linh cũng không chịu thua. Ngày hôm sau nàng cũng
không khẩn trương như hôm qua nữa, sáng sớm tinh mơ khi Thẩm Yến thức
dậy ăn sáng thì đã phát hiện Lưu Linh rời phủ từ lâu rồi. Chàng chậc một tiếng, nghĩ nàng rất thông minh, đi đến Thẩm phủ ăn chực bữa sáng, kéo
gần quan hệ mẹ con, ngược lại khởi đầu cũng không tồi.
Đối với việc công chúa lại tới cửa lần nữa thì Thẩm phu nhân vẫn kinh ngạc
như cũ, nhưng có kinh nghiệm của ngày hôm qua thì bà cũng hơi tiếp nhận
được rồi. Nghe nói công chúa chưa ăn sáng, bà còn mời nàng ăn chung với
mình.
Ngồi trên bàn, ăn điểm tâm sáng rồi giương mắt qua quan sát thói quen dùng bữa của Thẩm phu nhân. Lưu Linh
rất là tuyệt vọng, không hổ là mẫu thân có thể sinh ra Thẩm Yến kén ăn
như vậy, khẩu vị của Thẩm phu nhân cũng rất kén chọn... Ngay cả khi ăn
cơm thì nàng cũng không tìm được điểm giống nhau.
Điểm duy nhất giống nhau vẫn là Thẩm Yến.
Lưu Linh cực kỳ bất đắc dĩ, trong lòng nói xin lỗi trượng phu, mượn cái
danh kén ăn của Thẩm Yến để cùng thảo luận với Thẩm phu nhân một chút.
Thẩm phu nhân đẩy nhẹ đĩa rau cần trước mặt ra, nghe vậy thì đồng ý, "Không
sai, Yến nhi quả thật rất kén ăn! Ta với phụ thân nó chưa từng chú ý
nhiều tới thức ăn như vậy, nhưng mà nó lại cứ khăng khăng chú ý kinh
khủng. Cái này cũng không ăn, cái kia cũng không động... Dấm thơm vậy
đấy! Chúng ta ai cũng rất thích, nhưng nó lại không hề chạm vào, từ nhỏ
đã cách xa rồi. Ta và cha nó cảm thấy rất kỳ quái, nó hoàn toàn không
chạm vào một giọt mà tại sao lại ghét như vậy? Nghĩ chắc là do nó chưa
quen thôi, chờ quen rồi thì tốt! Cho nên có hôm dùng cơm trưa chúng ta
bắt nó chấm một chút dấm, nghĩ rằng sẽ từ từ luyện cho nó, kết quả nó ói cả trưa! Thật sự dọa ta rồi!"
Lửa trong
lòng Lưu Linh lập tức nổi lên, tức giận vỗ bàn, chén dĩa trên bàn cũng
chấn động thật mạnh, Thẩm phu nhân cũng theo đó hết hồn, "Tại sao các
người có thể buộc chàng chạm vào thứ chàng không thích?! Các người đây
chính là ngược đãi chàng!" Từ khi gặp được Thẩm Yến thì nàng đã không nỡ để chàng ăn những gì chàng không thích rồi, kết quả là cha mẹ chàng từ
khi còn nhỏ đã ép buộc chàng như thế... Dạ dày chàng không tốt, chắc
chắn là do cha mẹ chàng không chăm sóc chàng kỹ!
"..." Lưu Linh tức giận xong thì ngay lập tức ngây người. Nàng tới đây là để
lấy lòng Thẩm phu nhân, không phải đến để dạy dỗ Thẩm phu nhân đâu.
Hôm nay lấy lòng nhất định thất bại.
Lưu Linh ôm mặt, trong lòng rơi lệ. Trở về ôm Thẩm Yến khóc lóc kể lể buổi
gặp gỡ đáng thương ở Thẩm phủ của nàng, lần này Thẩm Yến không nhịn cười được mà đã đem nàng thành hạt dẻ cười* mất.
(*) Niềm vui.
Ngày thứ ba, Lưu Linh chấn chỉnh lại chờ phân phó.
Mấy ngày kiên trì cũng làm cho việc ở chung của Lưu Linh và Thẩm phu nhân
càng ngày càng có cảm giác. Hôm nay, có tiểu bối tới thăm Thẩm phu nhân, đều là một nhóm cô nương như hoa như ngọc. Thẩm phu nhân ngay lập tức
dẫn Lưu Linh đi tiếp đãi nhóm tiểu cô nương này. Khi đương nói đến
chuyện nữ công, mỗi cô nương đều phát biểu ý kiến riêng, Thẩm phu nhân
cũng đón ý nói theo vài câu. Một cô nương thấy công chúa không nói lời
nào thì ngay lập tức suy nghĩ kéo Lưu Linh gia nhập chủ đề, "Công chúa
có am hiểu nữ công không?"
Lưu Linh nhìn Thẩm phu nhân bên cạnh rất có hứng thú với chuyện nữ công, cắn răng, "Cũng tạm."
"A? A Linh am hiểu nữ công à?" Mấy ngày nay ở chung, ước chừng Thẩm phu
nhân cũng phát giác đến chuyện Lưu Linh đang nghĩ cách để hòa giải mối
quan hệ lúng túng đôi bên, trong lòng đã hơi mềm một tí, cảm thấy công
chúa như vậy thật là không dễ dàng. Nhưng rồi bà cũng phát hiện ra Lưu
Linh am hiểu vài thứ của cô nương gia, nhưng cũng không hiểu sâu lắm.
Thẩm phu nhân cũng đau đầu chẳng biết tìm đề tài chung với Lưu Linh như
thế nào, nghe nàng rốt cuộc cũng có cái tốt, Thẩm phu nhân ngay lập tức
làm thấy hứng thú, "A Linh giỏi thêu cái gì?"
Lưu Linh cái gì cũng không am hiểu.
Nhưng các vị cô nương khác lại có. Làm con dâu của Thẩm phu nhân, đã mở miệng ra thì phải tiếp lời Thẩm phu nhân. Lưu Linh hơi do dự đáp, "Hàng thêu
Tô Châu"
Chúng nữ sáng mắt. Trong nghề
thêu, hàng thêu Tô Châu thủ pháp tinh tế, yêu cầu tương đối cao, khá tốn thời gian. Lưu Linh nói ra cái này thì đã nói lên tài nghệ của nàng
thật sự rất tốt.
Đêm đó Lưu Linh trở về phủ, mặt không biểu cảm ôm lấy Thẩm Yến, vẻ mặt tuyệt vọng không chịu buông tay.
Thẩm Yến bị vẻ mặt tâm như tro tàn của nàng dọa sợ, vỗ vỗ gương mặt nhỏ rồi
ôm nàng vào trong ngực, "Sao vậy? Nương ta tức giận với nàng?"
Lưu Linh lắc đầu, ngước mắt lên, trong mắt ngập nước sắp khóc đến nơi, "Hai tháng sau là thọ thần của cha chàng, chàng biết không?"
"... Ừ."
"..." Lưu Linh lại càng bi tòng trung lai*. "Ta mơ hồ, lại còn nói lúc thọ
thần cha chàng, tặng cho ông ấy một bức bình phong! Hơn nữa còn dùng
hàng thêu Tô Châu thêu hai mặt!"
(*) 悲从中来: Đau buồn từ trong tim.
"..." Thẩm Yến quá rõ trình độ này của Lưu Linh.
Lúc trước khi làm quần áo và túi tiền cho chàng thì nàng còn dây dưa cả nửa năm, nửa cái mạng cũng sắp không còn. Trình độ thành quả cũng chẳng cao là bao. Kết quả nàng lại đột nhiên khiêu chiến độ khó cao như vậy, muốn thêu hẳn bình phong... Nàng bệnh cỡ nào vậy chứ.
Thẩm Yến đẩy nàng ra, đứng dậy. Lưu Linh bị chàng kéo đến quỳ xuống một bên, nhìn chàng mặc quần áo, bất chấp khổ sở nghi hoặc hỏi, "Chàng muốn ra
ngoài à?"
"Đi Thẩm phủ." Thẩm Yến kéo nàng, "Nói với nương ta nàng không am hiểu thêu thùa, đơn giản chỉ là làm liều rồi hẹn. Vậy thôi."
"Không! Ta không đi!" Lưu Linh né tránh.
"Lưu Linh!" Chàng kéo cánh tay nàng ra bên ngoài.
Lưu Linh ôm chặt chăn, liều mạng không buông tay, liều mạng đối nghịch với Thẩm Yến.
Thẩm Yến quả thật bị nàng làm cho tức cười.
Mặt chàng trầm xuống, "Chuyện nàng không giỏi, tại sao phải đồng ý?"
"... Thật ra cũng chỉ mất một chút thời gian mà thôi, ta không thể không hoàn thành được đâu."
"Nàng cũng biết phí thời gian? Nàng cũng thật nhàn hạ thoải mái."
"Nhưng đó là cha mẹ chàng mà." Lưu Linh nói.
Thẩm Yến im lặng một chút, rũ mắt.
Lưu Linh chậm rãi đi qua, ôm lấy vai chàng, nhỏ giọng nói, "Thẩm Yến, ta muốn vì chàng làm chút gì đó. Chàng đừng tức giận."
Thẩm Yến nhìn nàng nửa ngày, "Lúc khóc nhè thì đừng tới tìm ta, ta sẽ không giúp nàng đâu."
Lưu Linh tiến tới hôn lên mặt chàng một cái.
Chàng không cảm xúc.
Lại hôn mắt chàng một cái nữa.
Chàng vẫn là không cảm xúc.
Nàng định hôn miệng chàng nhưng Thẩm Yến rốt cuộc cũng cười, giơ tay ra cản nàng lại, "Được rồi, đừng có giống chó con liếm ta."
Vì thế, Lưu Linh bắt đầu kiếp sống thêu thùa thống khổ. Trong phủ đặc biệt vì nàng mời vài vị tú nương đến hướng dẫn, chỉ bởi vì nàng phải đưa nó
cho công công*, Lưu Linh từ đầu tới cuối cũng không cho người khác giúp
đỡ. Bức bình phong lớn như vậy, yêu cầu từng miếng từng miếng nhỏ làm
nên. Từ vẽ đến thêu đều là một mình Lưu Linh chuẩn bị rồi hoàn thành.
(*) 公公: ba chồng
Lúc nàng nghiêm túc thì cũng rất nghiêm túc.
Nhưng khi cảm thấy mình đáng thương thì cũng thật đáng thương.
Thẩm Yến ra lệnh cho nàng chỉ có thể thêu vào ban ngày, buổi tối không cho
phép nàng thêu. Lúc tối khi Lưu Linh trở về phòng, ngồi trên giường đưa
đầu ngón tay bị kim đâm của mình ra nhìn để tranh thủ kéo sự thông cảm
trước mặt Thẩm Yến.
Thẩm Yến ngồi ở mép
giường, bôi thuốc cho mười đầu ngón tay đáng thương của nàng, thờ ơ nói, "Vậy thì cứ theo nương ta nói, nàng chơi không được nhiệm vụ độ khó cao như vậy đâu, đừng làm nữa."
Lưu Linh hừ một tiếng, không chấp nhận kiến nghị tiu nghỉu như vậy của chàng.
Đèn tắt, tay ngọc thon dài của Lưu Linh nằm trong tay Thẩm Yến, nàng nằm
nghiêng trong ngực chàng, nhìn chàng bôi thuốc cho mình. Mi thanh niên
dài như cánh ve, mắt đen như quạ, gò má thanh tú. Trong lòng Lưu Linh
hơi ngứa, ngón tay giật giật, Thẩm Yến liếc nàng một cái cảnh cáo. Lưu
Linh bất chợt nổi lên ý tưởng, kiến nghị với Thẩm Yến, "Thẩm đại nhân,
có phải võ công của chàng cực kỳ giỏi không?"
"Tốt hơn nàng."
Lưu Linh tập mãi thành quen việc chàng chế giễu mình, dĩ nhiên không coi là thật, "Vậy chàng có nghe nói qua một loại võ công, chính là dùng kim
thêu làm vũ khí. Rào rạt phóng kim ra ngoài, vừa giết người vừa thêu
thùa, người chết đầy đất, thêu hoa cực đẹp."
"..." Thẩm Yến nhướng mày khẽ cười. Sau khi bôi thuốc cho ngón tay nàng xong
thì đứng dậy đi cất hòm thuốc, bị Lưu Linh kéo lại không cho đi.
Chàng cười, "Nàng đừng có nằm mơ, ta chưa từng nghe qua võ công nàng miêu tả. Võ công của ta là giết người, không phải thêu thùa. Ta thật sự không có nghiên cứu."
Hứng thú của Lưu Linh vẫn
không giảm, "Vậy chàng có thể làm được không? Chính là một người đứng ở
xa xa, tay cầm một cái kim, điều khiển mấy chục sợi chỉ, đưa tay lên
xuống, dùng thêu thùa như một loại võ công ấy!"
Thẩm Yến hiểu rõ, "Nàng muốn ta giúp nàng thêu? Không phải nàng không cần người khác giúp đỡ à?"
"Sao chàng lại giống người khác được! Người khác thêu thì nào phải thiếp
thêu? Nhưng chàng là phu quân của thiếp, phu quân giúp thê tử thêu tương đương với thê tử tự mình thêu đó." Da mặt Lưu Linh rất dày, nghiêm mặt
giải thích.
Thẩm Yến gật đầu, kiên nhẫn
nghe nàng nói xong, sau đó nói. "Nghĩ rất đẹp, nhưng ta thật sự không có võ công nàng nói. Xem ra nếu nàng muốn hoàn thành tác phẩm thêu thùa
của mình thì trước hết phải đổi phu quân đã, phu quân hiện tại của nàng
không làm được."
"Thiếp không nỡ đổi phu quân." Lưu Linh ngẩng gương gương mặt nhỏ nhắn chừng một bàn tay lên.
Thẩm Yến đồng tình vỗ vỗ gương mặt nhỏ của nàng, "Vậy nàng chịu đi."
"..."
Lưu Linh không biết làm sao, xin giúp đỡ không có kết quả chỉ có thể đau
lòng cho đầu ngón tay mình rồi bí bách đi ngủ. Thẩm Yến trở về, đứng ở
mép giường nhìn nàng một hồi mới thổi nến rồi lên giường.
Nửa đêm Lưu Linh vô tình thức giấc, phát hiện ra không có người ôm mình thì nàng kinh sợ ngồi dậy, sờ bên cạnh một cái, Thẩm Yến cũng không ở đây.
Lưu Linh cảm thấy rất kỳ quái, gọi chàng hai tiếng cũng không có đáp
lại. Nàng suy nghĩ rồi phủ thêm áo ngoài xuống giường, mò mẫm thắp đèn
rồi ra bên ngoài tìm. Thật ra thì đi không tới hai bước, phòng cách vách đèn dầu mờ tối, trong đêm đen vạn dặm rét muốt sáng như hải đăng. Lưu
Linh đẩy cửa đi vào, gặp được Thẩm Yến.
Chàng đứng trước khung thêu ban ngày nàng bày ra, mấy cây kim luồng chỉ qua
lại trong tay chàng, tiến độ cũng không nhanh, một tay chàng cầm kim
chỉ, một tay đỡ cằm, thanh niên làm trạng thái trầm tư.
Lưu Linh vào cửa, ngạc nhiên nhìn chàng. Chàng quay đầu lại nhìn nàng một cái, "Đóng cửa."
Lưu Linh đóng cửa lại, tay cầm đế đèn nhẹ run, đi đến phía sau chàng. Phần
ban ngày nàng chưa hoàn thành giờ đây đã nhích về phía trước một chút.
Mà kim đúng là ở trong tay phu quân nói với nàng "Ta sẽ không giúp
nàng". Đặt đèn xuống, Lưu Linh đi tới ôm lấy eo trượng phu từ phía sau.
Trên đời này có loại ngôn ngữ nào có thể diễn tả Thẩm Yến tốt với nàng ra
sao ư? Trên miệng chàng luôn nói "Không" nhưng đêm đến lại lén đi giúp
nàng.
Lưu Linh rầu rĩ nói, "Không phải chàng nói chàng không giúp thiếp à? Sao lại không nói cho thiếp biết?"
Cảm nhận được cơ thể ấm áp phía sau lưng, còn có nước mắt của nàng như chực chờ rơi xuống, Thẩm Yến chế nhạo, "Không phải ta chờ ngày điều kỳ diệu
đến rồi mới cho cho nàng sao?"
Lưu Linh ôm chàng chặt hơn nữa.
Thẩm Yến cười, "Đừng như vậy, giống như sinh ly tử biệt thế."
Dĩ nhiên không phải sinh ly tử biệt.
Đây chẳng qua chút chuyện nhỏ trong cuộc sống mà thôi.
Nhưng Thẩm Yến tốt với nàng quá, từng chút từng chút, chính là ghép nhặt từng chuyện nhỏ lại, khiến cho nàng càng ngày chàng thích chàng. Nàng cũng
muốn đối xử tốt với Thẩm Yến!
Lưu Linh
rơi lệ ngay trong chớp mắt, đột nhiên có hoài bão cao cả, "Chờ đến khi
bức tác phẩm thêu này hoàn thành xong thì thiếp sẽ thêu cho chàng một
cái."
Thẩm Yến nói, "Nàng đừng dọa ta. Ta còn muốn nghỉ ngơi hơn hai ngày, không muốn giúp nàng thêu thùa đâu."
Lưu Linh đỏ mặt, đánh vào sau lưng chàng một cái, chàng lại trêu nàng rồi.
Nếu đưa cho Thẩm Yến thì nàng chắc chắn không cần sự giúp đỡ của Thẩm
Yến đâu, chàng nói giống như nàng vô năng vậy.
Quả thật khi so với Thẩm mỹ nhân đa tài đa nghệ thì Lưu Linh thật sự kém
một chút, đành phải bồi thường Thẩm Yến ở chỗ khác nhiều một tí.
Tóm lại là dưới sự giúp đỡ của Thẩm Yến, hai tháng sau ở ngày thọ thần của
Thẩm phụ, Thẩm mẫu rất vui vẻ nhận hạ lễ của phu thê Thẩm Yến. Bức tranh thêu một người trên núi tùng hạc, nguy nga hùng vĩ, hàm ý rất tốt. Thẩm phu nhân hiền từ nhìn Lưu Linh: Tức phụ* này, thật sự rất tốt.
(*) Con dâu
Thẩm phu nhân cười híp mắt, "A Linh chăm chỉ như vậy, ta có chút ghen tị
đấy. Tháng sau là thọ thần của ta nhưng không kịp nhận lễ vật của A Linh rồi.
Lưu Linh giả mù mưa sa nói, "Quá đáng tiếc. Nếu sớm biết thì con đã thêu một bức cho nương rồi."
Thẩm phu nhân lập tức tiếp lời, "Bây giờ thêu cũng không muộn."
"..." Lưu Linh há hốc mồm.
Nàng quay đầu lại nhìn Thẩm Yến, Thẩm Yến uống một ngụm trà, nhàn nhạt nói,
"Nhìn ta làm gì? Tiếp đi, nếu nàng thích thì thêu nhiều lên."
Lưu Linh quay đầu lại từ chối Thẩm phu nhân, "Tháng này con có việc vào cung, sợ rằng..."
Thẩm phu nhân tiếc nuối, "Vậy thì quá đáng tiếc."
Chờ đến khi hai người tách ra với Thẩm phu nhân, đi theo Thẩm Yến về hậu
viện, ngón tay sở trường của Lưu Linh chọc eo chàng, khẽ hỏi, "Nếu ta
nhận thì chàng có thể không đánh ta không?"
Thẩm Yến nói, "Không biết." Khi nàng sắp vui mừng thì chàng rũ mắt nhìn
nàng, "Ta phải cân nhắc làm thế nào để hưu công chúa mà không chọc hoàng gia nổi giận."
"... Thẩm Yến, chàng thật đáng ghét!" Lưu Linh oán hận đá chàng một cước, không nói chuyện với chàng nữa.
Nhưng đúng là dựa vào bức bình phong này là quan hệ của Lưu Linh và Thẩm phu
nhân tiến bộ vượt bậc. Thẩm phu nhân lúc ra ngoài cũng vui vẻ dẫn Lưu
Linh theo. Khi đến nhà làm khách thì bà cũng chỉ tức phụ một ít chuyện.
Trước khi Lưu Linh không có mẹ dạy, nhưng nay nàng lại thu được lợi
không nhỏ ở chỗ Thẩm phu nhân. Nàng thật sự hâm mộ Thẩm Yến, từ nhỏ đã
có mẫu thân tốt tính như vậy.
Không riêng gì mẫu thân, Lưu Linh cảm thấy mỗi gia trưởng Thẩm gia đều rất dễ nói
chuyện, không hề giống cha bọn họ lúc nào cũng đặt lợi ít lên làm đầu,
doanh doanh cấp cấp*, tranh cãi vô lý. Dưới sự chỉ dẫn của Thẩm phu
nhân, Lưu Linh gặp được rất nhiều trưởng bối của Thẩm gia. Họ đối xử với nàng rất lịch sự, cũng không có bởi vì chuyện lúc trước mà mặt nặng mày nhẹ với nàng.
(*) 营营汲汲: chỉ một người ham danh lợi.
Thật ra thì phần lớn các thế gia phát triển lớn mạnh đều là cái dạng này,
chỉ xem ngươi dùng loại thái độ nào để đối đãi mà thôi.
Chẳng qua là Lưu Linh không quá thích ở trong cái vòng đó nói chuyện phong
tục bát quái, nhà ai xảy ra chuyện gì, tính cách cô nương nhà ai thế nào thì mọi người đều sẽ tán gẫu đôi chút. Hơn nữa ngươi tới ta đi, đối
chọi tương đối gay gắt. Kiểu phong cách nội trạch nội đấu thật sự làm
cho Lưu Linh có hơi ăn không tiêu.
Thẩm Yến kiến nghị nàng, "Bệnh của nàng chính là yêu cầu tiếp xúc với nhiều người. Nàng tự làm đi."
Lưu Linh cảm thấy mỗi ngày mỗi đi thỉnh an Thẩm phu nhân một lần, sau đó đi đi lại lại trong đám người kia, may thay nàng là công chúa nên có đi
hay không cũng không sao cả, bằng không thì mỗi ngày phải làm những
chuyện này Lưu Linh sẽ phát điên mất. Lưu Linh thật sự cảm tạ thân phận
của mình và Thẩm Yến, nhờ vào tính đặc thù của thân phận hai người nên
bọn họ mới có thể dời ra ngoài xây viện của riêng mình, bằng không thì
mỗi ngày ở chung với đại gia đình, Lưu Linh nhất định sẽ như bây giờ,
cảm thấy mọi người ai cũng rất tốt.
Lưu
Linh tham gia xã giao, mặc kệ vô tình hay cố ý này đều biết qua không ít chuyện danh môn. Có qua có lại, cuộc sống của nàng cũng làm mọi người
cảm thấy hứng thú, Lưu Linh cũng tùy ý nói mấy câu. Nàng biết phương
thức ở chung giữa mình và Thẩm Yến rất đặc biệt, rất nhiều người sẽ
không hiểu được, nàng cũng không có hứng thú chiêu cáo thiên hạ chuyện
tình cảm của mình.
Nhưng trong vòng thật ra lại rất muốn biết cuộc sống phu thê của Lưu Linh và Thẩm Yến.
Dẫu sau hai người trước khi thành thân đều là mỹ nhân làm người chú ý. Lưu
Linh đính hôn với Lục gia lại không thể nào ra ngoài, cũng không nhắc
nữa; nhưng Thẩm đại nhân... Ừm, dù sao cũng có rất nhiều người có ý nghĩ với chàng, rất nhiều.
Hiện giờ dựng lỗ tai lên nghe Lưu Linh nói chuyện, tâm sự của các nhà cũng chỉ có mỗi người đó biết.
Một phụ nhân trẻ tuổi ngồi cũng một chỗ với Lưu Linh, giật mình hỏi, "Người và Thẩm đại nhân chưa từng cãi nhau à?"
"... A, có cãi nhau."
Phụ nhân cảm thấy rất hứng thú, "Vậy Thẩm đại nhân khi tức giận là dáng vẻ
gì? Y sẽ động thủ với người sao?" Trong lòng phụ nhân còn sợ hãi, "Thẩm
đại nhân nhậm chức Cẩm y vệ, nghe nói người của Cẩm y vệ rất dữ. Người ở gần Bắc Trấn Phủ ty ban đêm thường nghe tiếng người ở bên trong khóc
lóc xin tha. Trước khi xuất giá ta cũng có gặp qua Thẩm đại nhân vài
lần, lần nào y cũng lạnh mặt, nhìn một cái sẽ làm cho người khác sợ
hãi..."
Lưu Linh bật cười, "Chàng mới không đánh ta đâu." Nhưng suy nghĩ một chút, "Chàng giống như chưa từng tức giận với ta."
Lưu Linh sống chung với Thẩm Yến nhiều năm, lần duy nhất Thẩm Yến nổi giận
động sát tâm với nàng chính là lần nàng từ chối cưới chàng. Nhưng cũng
chỉ vậy thôi, chàng cũng không đối xử với nàng như thế nào cả. Còn mấy
lúc còn lại Thẩm Yến cũng không thật sự nổi giận, tính cách của chàng
chính là kiềm chế ở một mức độ làm cho nàng biết chàng mất hứng, nhưng
chàng cũng sẽ không phát tiết với nàng.
Không riêng gì nàng, từ trước tới nay Lưu Linh cũng chưa từng thấy qua Thẩm
Yến chân chính nổi giận với ai cả. Có lẽ chàng ở lúc nàng không biết
cũng đã từng mất khống chế cảm xúc, nhưng Lưu Linh lại chưa từng thấy
qua.
Phụ nhân giật mình, nhỏ giọng truyền thụ kinh nghiệm của mình cho Lưu Linh, "Như vậy không tốt lắm đâu nhỉ?
Nào có nam nhân nào không tức giận? Người không thể làm cho y chân chính nổi giận, cuộc sống phu thê của hai người đẹp đến nổi có chút không
thật đấy."
Lưu Linh cau mày, mặt lạnh xuống, nàng không cảm thấy vậy.
Phụ nhân rất tốt bụng, kể cho Lưu Linh chút bát quái, phần lớn là tình cảm
tốt nhưng không thể để cho một bên luôn kiềm chế, hai bên luôn chịu đựng được, vợ chồng mà, dù sao cũng phải thoải mái hơn người ngoài.
Thẩm phu nhân đi tới nghe được chủ đề của các nàng thì cảm thấy rất hứng
thú, hơn nữa còn đồng tình với phụ nhân, cũng đưa ra không ít ví dụ.
Lưu Linh: "..." Nương có biết người ta xúi giục con chọc giận nhi tử của
người không? Nhi tử của người đánh con thì làm sao bây giờ?
Lưu Linh mang đầu óc được truyền thụ kinh nghiệm ở chung của phu thê về phủ, mơ màng, quả thật hoài nghi nhân sinh.
Chẳng lẽ nàng thật sự muốn thử chọc giận Thẩm Yến một lần à?
Trở về phòng, Lưu Linh ngồi xuống uống ly trà, khi buông chén trà xuống thì nàng mới phát hiện trong phòng có người. Nàng ngồi dưới cửa sổ, nhìn
thanh niên nằm sấp trên giường, nhắm mắt ngủ say.
Lưu Linh tới, kéo màn trướng ra nhìn chàng nửa ngày, hàng mi dài của chàng nhẹ rung, rõ ràng là chưa ngủ, "Chàng sao vậy?"
Ánh trời chiều ảm đạm chiếu vào, rơi xuống trước giường. Lưu Linh ngồi ở
trước giường, vì phu quân của mình đấm bóp phần eo cứng đờ cho chàng.
Cúi đầu hỏi chàng còn đau chỗ nào, chỗ nào không thoải mái. Nàng để
chàng nằm trong ngực mình, cẩn thận chăm sóc chàng.
Lưu Linh rũ mắt nhìn chàng, trong đầu nghĩ: Chọc giận chàng? Ta không hề
muốn chàng tức giận chút nào, ta chỉ muốn làm chàng vui vẻ thôi. Mỗi
ngày ở cùng chàng, mỗi thời mỗi khắc, chàng đều có thể thoải mái như
vậy. Ta muốn chàng nằm trong ngực ta như thế, vĩnh viễn không rời khỏi
ta.
Kinh nghiệm ở chung cho phu thê?
Coi như những thứ kia rất có đạo lý, nhưng nàng cũng không cần.
Cánh tay luôn dùng sức, trán chàng bất chợt đổ mồ hôi. Lưu Linh cúi người
xuống, một tay gạt đi tóc mai rơi trên má Thẩm Yến, ôn tồn nói với
chàng, "Thẩm Yến, chàng phải dưỡng cơ thể mình cho tốt, phải chăm sóc
mình thật tốt. Thiếp sẽ không ngăn cản chàng nhậm chức ở Cẩm y vệ, sẽ
không ngăn cản chàng đến Nghiệp Kinh làm nhiệm vụ. Nhưng thiếp muốn
chàng sống lâu trăm tuổi, ở bên cạnh thiếp."
Người thanh niên trong ngực mở mắt ra, nhìn về phía nàng.
Chàng nói, "Ta nhậm chức ở Cẩm y vệ nhiều năm, vào sinh ra tử, tiêu hao quá
mức không phải một hai lần. Nếu ta già rồi, eo đau chân đau cả người đều đau, trên người ta đều là bệnh thì làm sao bây giờ?"
"Thì thiếp nuôi chàng." Lưu Linh không chút do dự, "Đến lúc đó chúng ta sẽ
dọn đến nơi thích hợp cho chàng dưỡng thương, thiếp chăm sóc chàng."
Thẩm Yến ngẩn ngơ, chậm rãi cười một cái. Chàng không nói gì nữa mà nhắm mắt lại lần nữa, ngủ trên đùi nàng, nhẹ nhàng ôm lấy nàng.
Bên ngoài có tiếng xào xạc, vỗ vang vào cửa sổ. Hơi gió lạnh từ ngoài cửa
sổ thổi vào, hương thơm tươi mát. Tiếng ve lẩn mất, sắc trời sập tối,
chỉ có ánh sáng dịu dàng nhàn nhạt.
Lưu Linh nghiêng đầu nhìn, hồi lâu, "Mưa rồi."
"Ừ."
Lưu Linh nói, "Chàng buồn ngủ à?"
"Ừ."
"Thiếp ngủ chung với chàng."
"Được."
Thẩm Yến nhích qua ngủ ở bên kia, Lưu Linh đưa lưng về phía chàng cởi giày
cởi vớ. Chốc lát sau thì một cơ thể mang hơi lạnh chui vào trong chăn,
từ phía sau dán vào Thẩm Yến. Thẩm Yến ngừng một lát rồi xoay người, ôm
nàng vào ngực. Tóc dài hai người quấn quanh, cùng nhau nhắm mắt.
Ngoài cửa sổ mưa tí tách rơi, sương mù mênh mông một màng. Màn trướng trong
phòng kéo xuống, cả phòng yên tĩnh. Trước giường đặt hai đôi giày, sau
giường là một đôi nam nữ, ôm nhau, ngủ thật an yên.
Ở trong mưa họ có một giấc mộng, giấc mộng họ vẫn luôn bên nhau. Mưa càng rơi càng lớn, như thể không dừng được, yêu lấy linh hồn nhau rồi dựa
nhau càng cần, chẳng thể nào tách ra nữa.