Vị trí của Thẩm
Dục trong lòng Từ Thời Cẩm chưa bao giờ là người yêu. Trong lòng nàng,
Thẩm Dục vẫn chưa thể đạt đến chữ “yêu”. Đến giờ nàng thích Thẩm Dục,
không nỡ xa chàng, chàng muốn gì nàng cũng tìm cách giành lại cho chàng. Đột nhiên có một ngày, nàng phát hiện Thẩm Dục yêu nàng, trong lòng
không khỏi hoảng hốt.
Yêu?
Giữa nàng và Thẩm Dục, có thể nói đến chuyện yêu đương sao?
Có một khoảng thời gian rất dài, tình cảm mà nàng dành cho Thẩm Dục đã xảy ra sự chênh lệch với định nghĩa về tình yêu của nàng. Hai người họ
không có gì để nói với nhau, tính cách của hai người hòa hợp, họ cùng
chia sẻ cho nhau. Trong mấy năm mà Thẩm Dục không chịu gặp nàng, Từ Thời Cẩm đã gặt hái được nhiều thành công trong tình yêu và sự nghiệp, nhưng trong lòng có một hố đen, ngày một lan rộng. Nàng chưa từng chủ động
nhắc đến Thẩm Dục, nàng tỏ ra như thể thế giới của nàng không có một
người mang tên Thẩm Dục. Ngay cả khi giới thiệu Thẩm Yến cho người bạn
tốt chẳng màng đến chuyện gì như A Linh, nàng cũng chưa từng nói Thẩm
Yến là đường đệ của Thẩm Dục. Vì thế trong thời gian dài, Lưu Linh không hề biết nam nhân mà nàng ấy thích, là đường đệ của vị hôn phu cũ của Từ Thời Cẩm.
Đoạn tình cảm chưa thể gọi là sâu sắc này không hề giống tình yêu trong lòng nàng.
Nhưng vào rất nhiều năm sau, khi nàng đi trên đường, bốn bề vắng lặng, Thẩm
Dục ở trên lầu đối diện, nở nụ cười biếng nhác, vẫy tay với nàng... Đợi
đến khi ngọn đèn lụi tàn, nàng quay đầu nhìn lại, cái nhìn xa xăm mà si
mê. Trong biển người mênh mang, chàng là người chói mắt nhất. Từ khoảnh
khắc đó, tòa thành trong lòng nàng đã bắt đầu nứt vỡ.
Mỗi ngày ngồi trong tòa thành bốn bề đóng kín, gió mưa thổi qua, nàng suy
sụp từng chút từng chút một. Dường như chỉ một thoáng bất chợt, tin tức
về Thẩm Dục cuộn kéo về phía nàng. Điều nàng muốn biết, điều nàng không
muốn biết, tất thảy đều bủa vây lấy nàng. Nỗi thất vọng, trách cứ trong
lòng nàng không thể bì kịp với giây phút chàng tựa vào lòng nàng, khẽ
gọi nàng một tiếng “Tiểu Cẩm”, mang theo tình yêu ngập trời của chàng.
Giây phút đó, Từ Thời Cẩm bắt đầu thông suốt, bắt đầu nhớ nhung, bắt đầu hối hận.
Nàng bắt đầu ngộ ra, khoảnh khắc vui vẻ nhất đời nàng, đã định trước không
phải là bước lên đỉnh cao quyền lực, kề vai sát cánh cùng Thái tử, phóng mắt nhìn xuống vạn dặm giang sơn. Khoảnh khắc vui vẻ nhất đời nàng, là
vào thời niên thiếu, nàng cùng Thẩm Dục dạo chơi khắp con ngõ lớn nhỏ ở
Nghiệp Kinh. Họ đã mua được rất nhiều đồ thủ công thất truyền trong dân
gian, cứng cỏi tranh giành với đám tiểu thương, ngồi trong vườn lê nghe
một vở rối bóng “Đại tuyết đi xem náo nhiệt”. Họ ngồi trong đống tuyết
chờ đợi nhân vật trong vở kịch. Nàng kiên nhẫn chờ đợi, chàng ngả lên
vai nàng ngủ li bì, nhưng chỉ cần nàng rùng mình một cái, chàng sẽ lập
tức tỉnh dậy, nắm lấy tay nàng mà hà hơi cho nàng.
Ký ức chậm rãi như một giấc mộng, tỉnh mộng mà người vẫn còn luyến lưu.
Những năm tháng ấy, sự ấm áp mà Thẩm Dục mang lại cho nàng là thứ mà tình yêu của Thái tử không thể nào mang lại cho nàng. Nàng không thể nói ra tình cảm đối với Thẩm Dục, nhưng vào bất cứ lúc nào, Thẩm Dục đều quan trọng hơn tất thảy mọi người. Quan trọng đến nỗi dù tìm kế sinh nhai trong
cung mấy năm, nàng không gặp gỡ chàng, không trò chuyện cùng chàng,
dường như nàng muốn quên đi một người như chàng, nhưng trong lúc vô
thức, nàng vẫn luôn bảo vệ chàng, không để các thế lực quyền thế làm hại đến chàng.
Khi phát hiện ra Thẩm Dục yêu mình, Từ Thời Cẩm đã vô cùng luống cuống, thỉnh thoảng trong
lòng lại có cảm giác hoang đường như chàng đã phản bội nàng.
Có điều yêu hay không yêu, đối với nàng và Thẩm Dục mà nói chẳng thành vấn đề. Nếu sinh mạng của nàng chỉ còn lại mấy ngày, nàng chỉ mong có Thẩm
Dục bầu bạn cùng nàng. Nếu cuộc đời nàng đã định trước là không thể trả
hết tình cảm của một người, ngoài Thẩm Dục ra, tất cả mọi người đều
khiến nàng thấp thỏm bất an. Nếu cả đời phải cùng người nào đó trải qua, sau khi tình yêu đã chết đi, bất cứ người nào cũng khiến nàng sợ hãi vô cùng. Chỉ có Thẩm Dục khiến nàng cảm thấy, dù có ở bên chàng cả đời thì nàng cũng không hề chán ghét chàng.
Dù không rung động đến mức khó lòng khống chế, trái tim không đập loạn
nhịp khiến người ta mê man, nhưng tình yêu lại có đặc tính riêng biệt đó là sống hoặc chết. Giữa Từ Thời Cẩm và Thẩm Dục, cũng giống như vậy,
thậm chí còn sâu đậm hơn tình yêu của người bình thường.
Tình yêu là một thứ đẹp đẽ và chóng vánh, tình cảm mà Từ Thời Cẩm dành cho Thẩm Dục lại là vĩnh viễn bất biến.
Vào đêm tân hôn, Từ Thời Cẩm choàng tỉnh dậy từ cơn ác mộng, tim đập cuồng
loạn, trán mướt mồ hôi. Nàng ngồi ngây ngẩn ở đó, rồi được nam nhân trẻ
tuổi bị đánh thức ôm lấy. Chàng ngáp ngủ, mắt cũng lim dim chưa mở ra
hoàn toàn mà đã ôm nàng vào lòng, nói những lời dỗ dành trong vô thức:
“Tiểu Cẩm, đừng sợ, có ta ở bên nàng...”
Từ Thời Cẩm được chàng ôm vào lòng, trong giọng điệu buồn ngủ nhưng tự
nhiên của chàng, nương theo ánh đèn, nàng ngắm nhìn khuôn mặt khôi ngô
của nam nhân. Mái tóc dài của hai người quấn vào nhau, hàng mi dài rậm
của chàng kéo thành một đường đen tuyền, đôi mắt vẫn nhắm nghiền. Chính
vào trạng thái như vậy, chàng lẩm bẩm “Tiểu Cẩm”, vỗ vào lưng nàng vỗ về nàng.
Đó chỉ là cơn ác mộng mà thôi.
Sau khi giả chết trốn khỏi Nghiệp Kinh, Từ Thời Cẩm thường mơ đến giấc mơ
đó. Quá khứ đầy rẫy nguy cơ khiến nàng khiếp đảm, trong đêm tuyết Thái
tử kéo cung hướng về phía nàng, khiến nàng lạnh lòng.
Nhưng suy cho cùng cũng chỉ là quá khứ mà thôi.
Từ Thời Cẩm đã gả cho Thẩm Dục, họ đồng sàng cộng chẩm. Rõ ràng chàng đã
cực kỳ buồn ngủ, ý thức còn chưa theo kịp thì cơ thể đã tự giác vỗ về
nàng trước tiên. Từ Thời Cẩm cảm thấy, mình khỏe lại là có thể tiếp tục
sống như thế này cả đời với Thẩm Dục.
Từ Thời Cẩm nhấc tay vén lọn tóc đen tuyền trên mặt nam nhân, ghé lại gần
đặt lên môi chàng chiếc hôn khẽ khàng. Từng nhịp mơn man dịu dàng mà bịn rịn, còn có chút tinh nghịch. Ham muốn trong màn đêm mặc sức mà buông
thả, bạo dạn hơn ban ngày rất nhiều. Từ Thời Cẩm hôn chàng, mơn trớn
khóe môi chàng. Ánh đèn ngoài màn trướng hắt lên người nam nhân được
nàng hôn, nhịp thở đều đặn của chàng bắt đầu rối loạn vì bị nàng tác
động đến.
Chàng đáp lại nàng.
Từ Thời Cẩm lui người ra sau.
Dường như ở trong mơ Thẩm Dục đã được ăn miếng bánh ngọt thơm ngon, chàng đã
được nếm thử một miếng nhưng ai đó lại kéo miếng bánh lại. Thẩm Dục bất
mãn sán lại gần, hương thơm của miếng bánh mời gọi chàng. Nhưng chiếc
bánh lại như mọc thêm cánh, bay đi mất, từ đầu đến cuối không để chàng
đuổi kịp.
Thẩm Dục bất chợt mở bừng mắt ra, đập vào mắt là Từ cô nương đang cười nghiêng ngả bên cạnh.
Chàng chớp chớp mắt.
Từ Thời Cẩm duỗi tay chạm vào đôi môi đỏ tươi ánh nước của chàng, nhịn
cười nói: “Cứ như tiểu cẩu vậy, chàng buồn cười thật đấy.”
Nàng có thể đùa giỡn chàng mãi như này mà chẳng biết chán.
Ý thức của Thẩm Dục vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, chàng ngáp một cái,
nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài màn trướng, “Trời đã sáng rồi sao?”
Nến đỏ đã cháy còn một đoạn rất ngắn, nhưng sáp vẫn còn và trời hãy còn chưa sáng.
Từ Thời Cẩm không thể nhịn cười thêm được nữa.
Một lúc sau Thẩm Dục mới phản ứng lại, Từ Thời Cẩm gọi chàng dậy là trêu
đùa chàng, chứ chẳng có chuyện gì cả. Ý thức hoàn toàn tỉnh táo, chàng
buông mắt nhìn cô nương trong lòng, đôi mắt đen tuyền, trầm lặng như
đang nghĩ điều gì đó. Từ Thời Cẩm thôi cười, cảm thấy có phải mình hơi
quá đáng hay không? Rõ ràng Thẩm Dục thích ngủ, còn bị cơn ác mộng của
mình đánh thức, khiến chàng tỉnh dậy cùng nàng.
Từ Thời Cẩm nhìn vào đôi mắt sâu hút của nam nhân, lòng dạ thấp thỏm. Nàng đang định xin lỗi thì trong chăn, tay chàng bỗng vươn về phía nàng,
khuôn mặt tươi cười có phần xấu xa, “Tiểu Cẩm, nàng vẫn còn đau sao? Ta
xoa xoa cho nàng nhé.”
“Không, không cần... A! Thẩm Tiểu Dục!” Từ Thời Cẩm thẹn quá hóa giận, nhưng cơ thể nhanh chóng mềm đi.
Từ Thời Cẩm không thể theo kịp những thủ đoạn trêu ghẹo của Thẩm Dục. Ở
nơi mà người ta không nhìn thấy, bàn tay chàng như có ngọn lửa, nhanh
nhảu chuyển động giữa hai chân nàng, khiến con tim nàng lập tức tăng
nhịp. Nàng túm lấy cánh tay chàng, cắn môi nhưng không thể ngăn cản
những tiếng ngâm nga trong miệng.
Đôi mắt của chàng càng lúc càng tối, đột nhiên cúi người xuống, hôn vào môi nàng.
Hoàn toàn đưa Từ Thời Cẩm từ trong sự thanh thuần trong sáng vào trong cơn
hoan ái lứa đôi quấn quýt. Hai linh hồn thoát xác quấn bện vào nhau, hai cơ thể khăng khít chẳng tách rời. Cọ xát, va chạm, như tiếng suối chảy
róc rách, như đắm mình trong biển lửa. Ngân quang chợt lóe, ngẩng đầu
nhìn mà ngỡ sao sáng ngập trời, vây quanh hai cơ thể triền miên.
Đến khi mọi thứ kết thúc, Từ Thời Cẩm mệt lử nằm trong lòng Thẩm Dục, cũng quên luôn lúc đầu nàng tỉnh dậy vì điều gì.
Thẩm Dục cúi xuống hôn sạch mồ hôi bên thái dương của nàng, hỏi với vẻ quan tâm: “Thế nào, nàng vẫn ổn chứ?”
Cô nương trong lòng đỏ mặt, gò má mướt mồ hôi, đôi mắt đen láy nhưng có
phần trống rỗng. Nàng cuộn người trong lòng chàng, hồi lâu không nhúc
nhích. Thẩm Dục gọi nàng mấy lần nàng mới sực tỉnh, nhìn chàng khen
ngợi: “Cực kỳ ổn.”
Trong mắt Thẩm Dục ánh lên ý cười, hầu kết chuyển động. Vừa rồi chàng đã lo lắng nhầm
rồi, Tiểu Cẩm to gan như vậy, thẹn thùng chỉ là thái độ thi thoảng mới
có, hầu hết thời gian nàng đều cùng chàng hành động.
Từ Thời Cẩm ngồi dậy, nhìn ra bên ngoài rèm.
Thẩm Dục nói: “Trời vẫn chưa sáng mà.”
“Ta biết.” Từ Thời Cẩm vén rèm ra, “Ta nghe thấy tiếng nến nổ tanh tách.”
Thẩm Dục ngồi dậy choàng tay qua vai nàng, cùng nàng nhìn qua hướng đó. Trên giá cắm nến song ngư bơi lượn, ngọn lửa đỏ chập chờn lay động, thoắt
sáng thoắt tối, bấc đèn đã cháy được đoạn dài, sắp sửa cháy hết.
Hai người ngắm nhìn một hồi.
Từ Thời Cẩm nói: “Nghe nói nến đốt vào đêm thành thân nhất định phải cháy
đến sáng, phu thê tân hôn với có thể hòa hợp mỹ mãn, an khang khỏe mạnh
cả đời.
“... Ừm.” Thẩm Dục ù ù cạc cạc.
Từ Thời Cẩm đẩy chàng, “Không nhìn thấy đèn sắp cháy hết rồi sao? Chàng đi cắt bấc đèn đi, như vậy mới có thể cháy lâu thêm một chút.”
Thẩm Dục lấy làm lạ nhìn nàng một cái, ngồi dậy xuống giường.
Thẩm Dục và Từ Thời Cẩm đều xuất thân từ danh môn, trước và sau khi ra
ngoài, dù thích ít người đi cạnh mình thì cũng không thể thiếu sự hầu hạ của hạ nhân. Lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, ở mức độ nhất định nào
đó, nếu nói Thẩm Dục và Từ Thời Cẩm đều biết những thường thức mà dân
gian đều biết, thì chỉ có thể là hiểu biết lơ mơ. Giống như Thẩm Dục,
chàng đã không biết nến đỏ đêm thành thân phải cháy đến sáng, lại còn
không biết cắt bấc đèn có thể làm nến cháy lâu hơn.
Nhưng Từ Thời Cẩm biết điều này.
Vào thời điểm chàng không biết, Từ Thời Cẩm đã quen thuộc với cuộc sống
không có thị nữ hầu hạ, cảm thấy rất bình thường. Ngay cả chuyện này mà
nàng cũng biết, đúng là không thể tin được.
Chính vì như vậy, Thẩm Dục mới cảm nhận một cách sâu sắc, sự ưng ý của Từ
Thời Cẩm với hôn nhân, nỗi khao khát của nàng với tình yêu.
Thứ mà nàng thích nhất trên đời, tay trái là quyền lực, tay phải là tình
yêu. Có được cả hai thứ là tốt nhất, nhưng ngay cả một thứ cũng không có được, nàng sẽ sống một cách u mê. Cho đến cuối cùng nàng cũng nhìn thấy chút hi vọng, nàng sẽ nắm chặt không buông.
Mà đâu chỉ có một ngọn nến chứ? Ngay cả chuyện bản thân nàng có khả năng
hoài thai, có con hay không, nàng cũng đã suy xét trước khi thành thân
rồi.
Nàng thật sự coi trọng mối hôn sự này, coi trọng Thẩm Dục.
Nàng coi trọng hơn những gì mà Thẩm Dục đã nghĩ rất nhiều.
Cho dù nàng chưa từng nói ra.
Càng như vậy, Thẩm Dục càng cảm thấy mình không phải với nàng. Thẩm gia
không đồng ý hôn sự của họ, cũng không có chỉ thị của phụ mẫu, mọi
chuyện đều là chàng và nàng tự mình lo liệu. Mà đợi đến lúc Thẩm gia
chấp nhận lại phải đợi thêm mấy năm nữa. Hôn lễ hoàn mỹ nhất đáng lẽ
phải như những gì Tiểu Cẩm muốn: Đợi đến khi nàng khỏe lại, đợi đến khi
Thẩm gia chấp nhận, có được lời chúc phúc của tất cả mọi người rồi mới
thành thân. Nhưng thành thân vào lúc này, Thẩm Dục không hề hối hận.
Có cha nương thuyết phục, sớm muộn gì gia tộc cũng sẽ gật đầu chấp thuận,
để Tiểu Cẩm có thể được ghi vào gia phả. Nhưng nếu thành thân muộn thêm
mấy năm nữa, Thẩm Dục thật sự sợ vô số điều ngoài ý muốn. Chàng đã bị
những nguy cơ ập đến bất thình lình trong nhân gian này làm rối loạn
trình tự.
Trải qua nhiều năm như
vậy, Thẩm Dục đã nghĩ thông suốt từ lâu. Thời niên thiếu chàng không thể giữ Tiểu Cẩm lại, tất nhiên là cũng có nguyên nhân mà hai người không
nói rõ, nhưng phần lớn là vì lúc đó chàng không thể mang lại cho Tiểu
Cẩm thứ gì cả. Nàng sống trong bóng tối, vừa sợ hãi vừa hoang mang, nàng ra sức muốn nắm chặt thứ gì đó. Thẩm Dục vào thời niên thiếu lại chẳng
thể làm gì. Nàng cũng từng khóc, cũng từng trách chàng, chất vấn chàng
vì sao không thể thay đổi. Chàng nói: Phải, ta vĩnh viễn sẽ không vì
người khác mà thay đổi chính mình.
Vì thế nàng ra đi mà chẳng ngoảnh lại, thậm chí không liên lạc với chàng,
trực tiếp cầu cứu Lưu Linh, cho chàng một đòn mà chàng trở tay không
kịp. Hình như mấy ngày trước đó, hai người còn đang cười đùa, vậy mà mấy ngày sau, cha nương nói cho chàng biết, Tiểu Cẩm muốn tiến cung, từ hôn đi. Chàng đến hỏi nàng vì cớ gì, nàng hoàn toàn không muốn gặp chàng.
Chàng đứng hồi lâu ngoài cửa Từ gia, người ở Từ gia đều bị lay động, cho phép chàng vào cửa nhưng Từ Thời Cẩm vẫn không gặp chàng. Kỳ thực chàng đã biết sợ sẽ đánh mất nàng, bản tính kiêu ngạo của chàng chẳng là gì
khi đứng trước mặt nàng cả. Lúc ấy, dù Tiểu Cẩm có bắt chàng quỳ gối,
chàng cũng làm theo lời nàng. Nhưng trên thực tế khi Tiểu Cẩm gặp lại
chàng, nàng lại nói xin lỗi, nàng phải vào cung, không gả cho chàng nữa.
Mưa rào tầm tã, dù chàng níu kéo thế nào thì nàng vẫn cự tuyệt.
Vào giây phút ấy, dù chàng chỉ cho nàng một tia hi vọng, chắc hẳn Tiểu Cẩm cũng sẽ ở lại.
Thuở thiếu thời, chàng không hiểu và nàng cũng không hiểu.
Trong thời gian mười năm sau, hai người dần trưởng thành, mới hiểu ra sự lầm
lỡ thuở ban đầu. Vốn dĩ có vô vàn cách để cứu vãn, nhưng họ lại lựa chọn con đường tồi tệ nhất. Nàng không giải thích với chàng, khiến chàng hận nàng bao nhiêu năm. Nàng mong muốn chàng thế này, nhưng chàng lại làm
thế kia, khiến nàng âm thầm oán trách.
Niềm hạnh phúc duy nhất của Thẩm Dục chính là, chàng vẫn luôn chờ đợi nàng.
Tiếp tục chờ đợi mới có được mọi thứ vào ngày hôm nay.
Đứng cắt bấc đèn bên giường, Từ Thời Cẩm ngồi trên giường quan sát, thấy
Thẩm Dục cúi đầu, đột nhiên bật cười, dịu dàng mà thâm tình.
Chàng quay sang nhìn nàng, hàng mi rậm lay động, trong mắt có ý cười và đôi
chút xấu hổ. Nghĩ đến mọi chuyện trong quá khứ, chàng thật lòng cảm
thán: “Tiểu Cẩm, chúng ta giống trời sinh một cặp thật đấy.”
“... Tay của chàng sắp bị lửa bén vào rồi kìa! Chàng có thể đừng hớn hở như
thế không, Thẩm Tiểu Dục!” Từ cô nương bỗng ngồi phắt dậy khỏi giường,
lo lắng nhìn bàn tay đang đặt trên ngọn lửa của chàng.
Chàng giật mình một cái, sau đó Từ Thời Cẩm giương mắt nhìn ngọn lửa bùng
lên, thật sự đốt phỏng tay chàng... Nam nhân bị đau rụt tay lại, chiếc
kéo rơi xuống rồi đập vào chân chàng.
“...” Từ Thời Cẩm đỡ trán hết nói nổi.
Trong đêm tân hôn, tân lang thì bỏng tay, tân nương luống cuống giúp chàng
bôi thuốc cầm máu giảm đau. Ngày hôm sau, Thường tiên sinh và Kiều tiên
sinh đến chúc mừng, muốn uống trà của tân lang tân nương. Tân nương Từ
Thời Cẩm nở nụ cười khó diễn tả, gượng gạo cười nói: “E là không được
rồi, Thẩm Tiểu Dục bị phỏng tay rồi.”
“...” Hai vị tiên sinh không hiểu gì sất, chỉ là một đêm thành thân thôi mà, sao lại có thể bị phỏng tay được nhỉ?
Tiếc là có tò mò đến cỡ nào thì Thẩm Dục cũng không chịu nói, đồng thời uy
hiếp không cho Từ Thời Cẩm nói gì, “Tiểu Cẩm, nàng không thể nói cho
người ngoài biết! Nàng mà nói ra, ta sẽ, ta sẽ... bỏ nhà ra đi đấy.”
Nghe chẳng có tự tin chút nào.
Từ Thời Cẩm tươi cười nhìn chàng, gật đầu đồng ý.
Nhìn chung, hôn lễ của họ cũng được coi là tâm đầu ý hợp.
Cuộc sống sau khi thành thân khiến cặp phu thê tân hôn này có thêm rất nhiều thời gian kề cận bên nhau. Tình cảm của họ vào trước kia đã rất tốt
nhưng bây giờ, hai người tựa như cặp sinh đôi, tình cảm càng trở nên tốt đẹp. Không chỉ có mỗi Thẩm Dục bám lấy Từ Thời Cẩm, hai vị đại phu còn
phát hiện, Từ cô nương cũng rất thích ở bên Thẩm Dục, thường xuyên hỏi
han dạo này Thẩm Dục đang bận chuyện gì.
Dạo gần đây Thẩm Dục đang bận viết thư về nhà, thư từ qua lại với phía
Nghiệp Kinh. Tấu sớ thỉnh tội với hoàng thượng, ngay cả chàng cũng không biết mình đã viết bao nhiêu lần. Từ Thời Cẩm chống cằm nhìn chàng bận
rộn nhưng không hề giúp đỡ. Thẩm Dục đang bảo vệ nàng bằng cách của
chàng, dù chàng không thể hứa hẹn được điều gì nhưng ở bên Thẩm Dục, Từ
Thời Cẩm cuối cùng cũng nhìn thấy tương lai tươi sáng.
Họ không phải những người không có mai sau.
Mà điều mà Từ Thời Cẩm thích chính là loại cảm giác này. Thứ nàng chán
ghét là cuộc sống không nhìn thấy hi vọng, chán ghét những mặt tối. Thẩm Tiểu Dục của nàng không phải tên hèn mạt trong miệng người khác, chàng
nghiêm túc làm việc, là người mà nàng rất thích.
Còn Thẩm Dục biết Từ Thời Cẩm rõ là ghét chuyện làm việc trong triều đình.
Mặc dù không biết thê tử của mình đã thừa hiểu thói quen của bệ hạ, hiểu rõ sở thích của rất nhiều quan lại trong kinh thành. Nhưng Thẩm Dục vẫn khăng khăng không cho nàng giúp một việc gì. Dù so với sự tài trí thông tuệ của Từ Thời Cẩm, chàng vẫn có chỗ thiếu sót, nhưng chàng cũng đã
lăn lộn trong giới quan trường bao nhiêu năm, chàng cũng đã thành thạo
mọi mánh lới quy tắc.
Một tháng
sau, hai vị đại phu cùng đôi phu thê trẻ chuyển nhà. Bởi vì chiếu thư bổ nhiệm của Thẩm Dục cuối cùng đã được ban xuống. Bệ hạ cách chức vị trí
của chàng trong bộ Lại, điều chàng đến làm việc trong Cấm Vệ Quân tại
Bình Châu.
“Quả nhiên là Bình Châu.” Từ Thời Cẩm như đang nghĩ đến chuyện gì đó.
“Đúng vậy, Tiểu Cẩm, Thẩm gia cần phải khiêm tốn hơn nữa. Hiện giờ Thẩm Yến
đã lên chức Chỉ huy sứ, quyền thế ngút trời. Nhà chúng ta không thích
hợp có thêm một người có chức vụ cao hơn nữa. Ta bị cách chức khỏi bộ
Lại, bệ hạ không nói nhưng trong lòng nhất định hài lòng với sự thức
thời của ta. Cha ta nói, một là ta không tiện xuất hiện ở Nghiệp Kinh,
hai là ta ở lại Nghiệp Kinh cũng chẳng có ích gì, người làm quan của
Thẩm gia quá nhiều, bị kéo sâu vào vòng xoáy sẽ ảnh hưởng đến Thẩm Yến,
vì thế ta vẫn nên không về kinh thì tốt hơn. Bây giờ ở trên triều, ngoài Thẩm Yến ra, người nhà ta ai có thể rút lui đều rút cả rồi. Ai không
rút được thì vẫn làm qua ngày, chuẩn bị rút lui bất cứ lúc nào. Để giành được lòng vua, đúng là không dễ dàng gì.”
Từ Thời Cẩm gật đầu, “Thẩm gia đã làm đúng, thế gia danh môn bị đàn áp,
sau khi Lục gia gặp chuyện, quan hệ giữa bệ hạ và thế gia càng trở nên
căng thẳng. Trong tình hình như vậy, việc Thẩm gia cần làm chính là rút
lui. Trong triều có một người như Thẩm đại nhân Thẩm Yến, những người
còn lại phải biết bo bo giữ mình, Thẩm gia mới có thể phát triển dài lâu hơn.” Nàng mỉm cười, “Con đường mà Từ gia đang đi vào lúc này cũng
chính là con đường này. Thẩm gia nhà chàng đã tạo ra khởi đầu tốt đẹp.”
Lục gia không còn nữa, Từ gia lập tức trở thành thế gia nổi bật nhất ở
Nghiệp Kinh. Nếu bệ hạ muốn đàn áp, nhất định sẽ bắt đầu từ Từ gia đầu
tiên. May mắn thay Từ gia vẫn luôn noi theo đạo lý trung dung, lại lập
công lớn trong án mưu phản của Thái tử. Đến nay, mối quan hệ giữa Từ gia và bệ hạ đang vào lúc nồng nhiệt, cực kỳ tốt đẹp. Tuy nhiên dựa vào
những sự kiện mà Thẩm Dục nói cho nàng biết, nàng có thể phán đoán rằng
Từ gia tiếp thu bài học của Lục gia, không muốn ra mặt, chỉ có ý định
tiếp tục truyền thừa lâu dài.
Những thế gia danh môn giống như bọn họ, quyền thế quan trọng, thân phận quan trọng nhưng có thể tiếp tục truyền thừa hay không mới là chuyện quan
trọng nhất. Có thể uy chấn tứ phương, cũng có thể ẩn nấp không ló mặt
ra, chỉ cần vĩnh viễn tồn tại thì sẽ có cơ hội bắt đầu lại. Bao nhiêu
gia tộc phất lên từ đời thứ ba, lụi tàn ở đời thứ năm. Thế gia có thể
tiếp tục truyền thừa càng ngày càng ít.
Mà các đại gia tộc ở Nghiệp Kinh gần như đều rung chuyển vào thời điểm mấu chốt này. Lệnh cho mọi người làm việc thận trọng hơn, đồng thời quản
thúc tiểu bối trong nhà không được làm càn.
Thẩm Dục cười ha hả, “Tiểu Cẩm, Bình Châu rất tốt. Đến đó, ta chính là quan
lớn nhất rồi. Bình Châu đại nhân mà gặp ta thì cũng phải dè dặt nịnh
nọt. Bình Châu là cố hương của ta, không ngờ ta vẫn còn cơ hội quay trở
lại Bình Châu. Tiểu Cẩm, nàng cùng ta áo gấm về nhà thôi.”
“Về nhà thì đúng thật, áo gấm ư, hay là thôi đi.” Từ Thời Cẩm cười đùa.
Cho nên, vì chức quan của Thẩm Dục, Thường tiên sinh và Kiều tiên sinh cũng phải đến Bình Châu. Kiều đại nhân dễ tính, Thường đại nhân lại có chút
oán trách, thỉnh thoảng lại than vãn mình đã cao tuổi, vậy mà lại phải
chịu hành hạ cùng đám tiểu bối.
Trên đường lên phía Bắc, Thường đại phu thường mặt nặng mày nhẹ với Thẩm
Dục, chỉ đến khi đối mặt với những lời nhỏ nhẹ dịu dàng của Từ cô nương, ông ấy mới không tiện nổi cáu với cô nương hay cười kia. Lúc mới đầu Từ Thời Cẩm không quản, nhưng Thẩm Dục nhiễm phong hàn, đến kê đơn Thường
tiên sinh cũng không chịu, cuối cùng vẫn là Kiều đại phu kê đơn, Từ Thời Cẩm thấy thế nhíu mày.
Sao nàng có thể để người khác ăn hiếp Thẩm Tiểu Dục?
Trong lúc nghỉ giữa đường, làm thanh niên trai tráng duy nhất, Thẩm Dục đi
tìm một chút củi đốt và đồ ăn. Từ Thời Cẩm đi đến ngồi xuống trước mặt
Thường đại phu, đưa cho ông túi nước.
Khi lão đại phu đang nghỉ ngơi, nàng cười nói: “Thường đại phu cảm thấy,
Thẩm Dục là người như thế nào?” Nàng nhìn chằm chằm vào túi da bò chưa
đầy nước trong tay Thường đại phu.
Ánh mắt của lão tiên sinh chịu ảnh hưởng của nàng, bất giác nhìn vào trong
tay mình. Ông lập tức nhớ ra, đây là túi nước mà Thẩm Dục đổ đầy, khuôn
mặt già nua lập tức đỏ gay.
Nhưng Thường đại phu chính là Thường đại phu, ông cười khẩy một tiếng, tỏ vẻ
hơi bực mình nói bằng giọng điệu hiển nhiên: “Lão phu biết chứ! Cái ăn,
chỗ ở suốt quãng đường là do phu quân của cô nương thu xếp. Cô nương
muốn nhắc lão phu nhận đồ của người thì phải biết điều có phải không?
Nhưng cô nương đừng quên, độc của cô nương là lão phu giải giúp cô đấy!
Cô nương bớt lấy mấy chuyện này ra uy hiếp lão phu đi!”
Từ Thời Cẩm vẫn ung dung cười nói: “Tiên sinh đừng hiểu nhầm tiểu nữ, tiên sinh đã giúp tiểu nữ một việc lớn như thế, Thẩm Dục lo liệu trước sau
cả quãng đường vẫn là chuyện mà chàng ấy phải làm. Dù ta có không hiểu
chuyện đi chăng nữa thì cũng sẽ không lấy chuyện này ra để dọa dẫm tiên
sinh. Tiểu nữ chỉ muốn nói về Thẩm Tiểu Dục với tiên sinh một chút mà
thôi.”
“Hừ... vậy cô nương nói
đi.” Thường tiên sinh biết, mồm mép của Từ Thời Cẩm vô cùng linh hoạt,
nhưng thế thì có làm sao? Từ Thời Cẩm cứ việc nói, còn ông có nghe hay
không là việc của ông.
Từ Thời
Cẩm cười cười, nàng có thể ứng phó với những lão hồ ly trong triều. Còn
kiểu người như Thường tiên sinh, trong mắt Từ Thời Cẩm, quả thực là
người chất phác đến không thể chất phác hơn. Nàng chỉ cần nói một câu là có thể nhắm trúng điểm chí mạng của ông: “Thường tiên sinh có biết Thẩm Dục nhậm chức ở Bình Châu, là chức quan gì không? Là một trong Thập tứ
thiên hộ của Cẩm Y Vệ. Có lẽ tiên sinh không biết, bên trên chàng ấy
ngoài Chỉ huy sứ, phó chỉ huy sứ và Trấn phủ sứ của hai trấn phủ ty Nam – Bắc, thì chàng ấy chính là người có chức vụ cao nhất. Đó là tình hình ở Nghiệp Kinh, còn bây giờ chàng đến Bình Châu, chàng không phải người có chức vụ cao nhất nhưng chắc cchàng sẽ là người có quyền lực lớn nhất ở
Bình Châu.”
Thường tiên sinh
nghẹn họng không nói được câu nào. Là con dân Đại Ngụy, dĩ nhiên ông đã
từng nghe nói về thủ đoạn tàn nhẫn của Cẩm Y Vệ. Nhưng Thẩm Dục sớm tối ở cùng bọn họ, tính cách của nam nhân trẻ tuổi này thực sự ôn hòa biếng
nhác, từ đầu chí cuối ông không thể liên tưởng vị quý công tử này với
những tay đao phủ quả quyết sát phạt kia. Lúc này Từ Thời Cẩm cho ông
thông tin, trong lòng ông không khỏi có chút mất tự nhiên.
Ông chỉ âm thầm cảm thấy ngạc nhiên, ấy vậy mà Từ cô nương lại thích Thẩm
Dục như vậy sao? Trong tình huống thông thường, cánh cô nương trời sinh
không quá nhanh nhạy đối với chức vụ trong triều đình. Dù trượng phu của mình là mệnh quan triều đình, muốn nhờ nàng vẽ biểu đồ chức quan triều
đình cũng hơi khó khăn rồi. Nhưng Từ Thời Cẩm lại nắm rõ như lòng bàn
tay như này, mở miệng là có thể giới thiệu một tràng, có thể thấy nàng
ta cực kỳ am hiểu.
Nhưng sao Từ Thời Cẩm lại am hiểu như vậy?
Nhất định là vì Thẩm Dục làm quan, Từ Thời Cẩm lo lắng cho chàng nên mới đặc biệt đi tìm hiểu.
Nếu không phải là yêu, còn có lời giải thích nào khác?
Thực tế thì, Thường tiên sinh thật sự đã hiểu lầm Từ Thời Cẩm. Tình cảm của
nàng và Thẩm Dục đúng là tốt đẹp, nhưng nàng thật sự không đi tìm hiểu
chuyện liên quan đến triều đình vì Thẩm Dục.
Nhưng thấy sự bất mãn của Thường tiên sinh đã vơi đi phần nào, Từ Thời Cẩm
không biết ông đang cảm thán tình yêu vĩ đại của mình mà chỉ cho là ông
đã biết sợ. Nhưng mục đích của nàng không phải khiến Thường tiên sinh sợ hãi. Vị tiên sinh này chữa bệnh cho nàng, sao nàng có thể khiến ông ấy
hoảng sợ cho được? Từ Thời Cẩm dẫn ông sang chủ đề khác: “Thường tiên
sinh, tiên sinh biết Cẩm Y Vệ làm việc gì đúng không? Trong tay bọn họ
thường có một số phạm nhân, sẽ vào phòng hành hình, vô vàn kiểu bức
cung, thủ đoạn tàn nhẫn. Trong những thủ đoạn này có cả thủ đoạn không
bị hạn chế, đó chính là thử độc.”
“... A!” Thường tiên sinh như bị linh cảm tập kích, kích động đứng bật dậy.
Từ Thời Cẩm nói, trong tay Thẩm Dục có một số phạm nhân, để cho ông thử
độc sao? Tốt quá rồi! Bình sinh điều khiến ông tiếc nuối nhất chính là
công cuộc nghiên cứu độc thuật của mình không có cách nào làm thực
nghiệm trên người.
Từ Thời Cẩm đã mở ra cánh cửa thế giới mới cho ông!
Vì thế sau khi Thẩm Dục quay lại, lập tức nhận ra Thường đại phu cư xử với mình cực kỳ ôn hòa, ân cần lẫn niềm nở. Chàng vừa ném một con thỏ xuống đất, nếu là bình thường thì Thường tiên sinh chắc chắn sẽ quát chàng
làm ẩu. Nhưng lúc này lại cười tươi như hoa, cơ thể cũng trở nên nhanh
nhẹn, “Thẩm công tử, công tử đã bận nửa ngày, chắc mệt rồi nhỉ? Ngồi
nghỉ đi, lão phu này cũng từng vào Nam ra Bắc, con thỏ này hả, cứ giao
cho ta đi!”
Thẩm Dục ù ù cạc cạc
bị lão đại phu ấn ngồi xuống, ông xoay người đi được mấy bước lại vòng
lại, nở nụ cười niềm nở hỏi chàng: “Thẩm công tử, công tử nhậm chức ở
Bình Châu, có phải là người có quyền lực lớn nhất không?”
“À, phải.”
“Trong Cẩm Y Vệ của các người, có phòng hành hình đúng không?”
“... Đúng.”
“Trong phòng hành hình, có phải có thể lấy người sống ra để chuốc độc ép cung không?”
“... Ngay cả chuyện này tiên sinh cũng biết à.” Thẩm Dục tỏ vẻ ngạc nhiên.
Thường tiên sinh cảm thấy hài lòng, Từ cô nương đúng là biết đối nhân xử thế,
ban đầu ông được cô nương đó dỗ ngon dỗ ngọt, nhưng bây giờ vừa hỏi Thẩm Dục lại phát hiện Từ Thời Cẩm không hề lừa mình. Thường tiên sinh thực
sự quá vui vẻ, đối xử càng thân thiết với Thẩm Dục hơn. Ông ngân nga
điệu hát dân gian, nhanh nhẹn xách thỏ đi nướng, như thể ông đã nhìn
thấy viễn cảnh tươi đẹp cả một đám người thuốc vẫy tay với ông ấy vậy.
“Tiểu Cẩm!” Thẩm Dục quay đầu lại, nhìn thấy Từ cô nương đang chống má cười
tủm tỉm, chàng hiểu ra, vừa nhìn thấy nụ cười này là biết nhất định nàng đã làm chuyện xấu. Chàng kéo nàng qua, tỏ ra hung dữ: “Nói, có phải
nàng lừa Thường tiên sinh chuyện gì rồi không? Ta còn tưởng ông ấy đã
phải lòng ta rồi cơ đấy!”
Từ Thời Cẩm ghé vào tai chàng, kể lại sự việc trước đó rồi cắn môi nén cười.
Thẩm Dục nghẹn họng, “Phòng hành hình là thủ đoạn của Bắc Trấn phủ ty, ta
nhìn thấy cũng thấy buồn nôn, chẳng mấy khi đến đó. Nơi ta nhậm chức là
Nam Trấn phủ ty, vốn không có phòng hành hình. Thế mà nàng dám lừa
Thường tiên sinh! Nàng không sợ sau khi ông ấy biết được chân tướng sẽ
trả đũa sao?”
“Đúng là lạ thật,
ta nào có nói chàng phụ trách việc ở phòng hành hình chứ? Ta có nói rõ
ràng là muốn có người thuốc thì có thể xin giúp đỡ từ chỗ chàng sao? Ta
chỉ nói với Thường tiên sinh về chức vụ của chàng, chàng nghĩ nhiều về
lời của ta quá mà thôi.” Từ Thời Cẩm nói, lại chớp chớp mắt, “Yên tâm
đi, ông ấy sẽ không tức giận đâu, ta sẽ có cách.”
Thẩm Dục choàng tay qua vai nàng, trong lòng lại cảm thán một lần nữa, một
nhân vật như Tiểu Cầm, chỉ dùng chút thủ đoạn vặt vãnh trêu đùa Thường
tiên sinh, đúng là dao trâu mổ gà.
Nhưng Từ Thời Cẩm thích làm những chuyện này, thấy nàng vui vẻ, chàng cũng chẳng bận tâm nữa.
Sau khi đến Bình Châu, Thẩm Dục vừa mới nhậm chức nên khó tránh khỏi bận
bịu. Sau khi hai vị tiên sinh thích ứng với khí hậu ở Bình Châu, bắt đầu tiếp tục lấy độc trị độc cho Từ Thời Cẩm. Tuy Thẩm Dục không thể ở bên
Từ Thời Cẩm mỗi ngày nhưng vì biết có chàng ở đây, trong lòng có nơi gửi gắm, không còn cảm giác lửng lơ không có chỗ đặt chân giống như lúc ban đầu nữa, quá trình điều trị của Từ Thời Cẩm rất thuận lợi.
Cuộc sống tầm thường, đơn giản này cứ thế trôi qua từng ngày.
Thẩm Dục rất hài lòng với cuộc sống như thế này, vì mấy tháng nay, độc tính
trong người Từ Thời Cẩm đã suy yếu rất nhiều. Được bồi bổ các loại
thuốc, cơ thể của nàng cũng không còn yếu ớt như trước nữa, đã có thể
làm được một số việc đơn giản. Điều khiến Từ Thời Cẩm vui vẻ là, có một
ngày nàng đang uống thuốc trong phòng, nghe thấy thị nữ thấp giọng nói
với nàng: “Thiếu phu nhân, dạo này thiếu gia đi sớm về khuya, bận rộn
một cách bất thường. Nô tỳ nghe nói, dạo này Cẩm Y Vệ ty rất nhàn nhã,
không bận rộn như vậy.”
Mặc dù
không được Thẩm gia chấp nhận nhưng Từ Thời Cẩm vẫn tự sống dưới danh
nghĩa người của Thẩm gia, không cho người khác gọi mình là “Phu nhân” mà là “Thiếu phu nhân”. Ở Thẩm gia đã có danh xưng phu nhân, chính là cấp
bậc của mẫu thân Thẩm Dục. Nàng vẫn chưa đủ khả năng để nhận danh xưng
này.
Từ Thời Cẩm tiếp tục uống thuốc, ngó lơ thị nữ.
Thị nữ thấy nàng không bận tâm, càng cuống hơn, “Nô tỳ nghe tên tiểu tư của thiếu gia nói, thiếu gia đã đến thanh lâu! Đã đi mấy ngày liền rồi!”
Từ Thời Cẩm để bát thuốc xuống, ngập ngừng giây lát, ngón tay khẽ gõ lên
bàn hai cái. Nàng chậm rãi cười nói: “Chắc là nguyên nhân công vụ thôi.”
Thị nữ kia cuống đến phát khóc đến nơi, chưa từng thấy thiếu phu nhân nhà
ai lại tỏ ra điềm tĩnh với chuyện phu quân của mình đến thanh lâu như
này. Thiếu phu nhân nhà khác mà nghe thấy, hẳn là đều phải nghi ngờ, tức giận đúng không?
Thị nữ nói:
“Không phải công vụ! Tiểu tư kia nói, chỉ có mình thiếu gia đi, không
thấy Cẩm Y Vệ khác đi theo. Lúc thiếu gia đi, còn thay sang thường phục, rõ ràng không muốn để người khác nhận ra. Nếu không phải nô tình mối
quan hệ tốt với tiểu tư kia...”
“Nếu không phải chuyện công vụ, hẳn là có nguyên nhân khác. Được rồi, ngươi
không cần giúp ta nghe ngóng những chuyện như này nữa. Thẩm Tiểu Dục sẽ
không phản bội ta đâu.” Từ Thời Cẩm tỏ ra ung dung, mỉm cười, “Nếu như
chàng ấy có nữ nhân khác, sẽ nói thẳng với ta. Tình cảm của chúng ta rất tốt, người không hiểu rõ.”
Thị
nữ này rất thích vị thiếu phu nhân đoan trang lại nhã nhặn, nghe nói
thiếu gia xuất thân từ đại gia tộc, thiếu phu nhân lại là người không có bối cảnh. Đám thị nữ đi theo phu nhân đều có chút bất an. Dù gì trong
đại gia tộc, tật xấu của quý công tử đầy ra đấy. Nếu thiếu phu nhân
không có bối cảnh, sau lưng không có gia tộc ủng hộ thì rất khõ đứng
vững trong đại gia tộc.
Đám thị
nữ này đều là hạ nhân của Thẩm gia. Vì tính đặc thù của chức vụ trong
Cẩm Y Vệ của Thẩm Dục, dù gia tộc có giận chàng nhưng vẫn sợ xảy ra vấn
đề gì đó, vì thế vẫn điều mấy người trong Thẩm gia đến Bình Châu, trực
tiếp giao cho phu thê Thẩm Dục sử dụng. Đám thị nữ này đều lớn lên ở
Thẩm gia khi còn ở Bình Châu, người họ từng gặp đều là những nhân sĩ
danh môn quý tộc. Trước khi chưa gặp mặt, họ nghe nói thiếu phu nhân và
thiếu gia là tự định chung thân, trong lòng cũng có chút khinh thường.
Nhưng vừa gặp thiếu phu nhân, khí chất trên người nàng... đám người thấp bé như họ, ai muốn đắc tội?
Nhưng từ đầu chí cuối thiếu phu nhân không thừa nhận nàng xuất thân từ đại gia tộc.
Lúc nào cũng khiến đám thị nữ cuống hết cả lên, suốt ngày lải nhải bên tai
Từ Thời Cẩm rằng Thẩm Dục giấu nàng đến thanh lâu ra làm sao. Tiểu tư
tận mắt nhìn thấy chàng chọn thẻ bài của một cô nương, nói nói cười cười với một cô nương. Cô nương đó vừa nhìn thấy chàng là rơi lệ, còn bày tỏ tình cảm của mình... vừa nhìn là biết đây không phải chuyện bình
thường.
Từ Thời Cẩm rất muốn thở
dài, mấy lần định đề nghị Thẩm Dục quản người bên cạnh cho tốt. Cũng
không thể vì có giao tình với đám thị nữ là có thể nói bất cứ điều gì
đúng không?
Chẳng qua, nàng cũng
rất muốn chờ xem Thẩm Tiểu Dục đang làm chuyện gì, đến thanh lâu, chơi
nữ nhân... nàng thực sự tò mò lắm rồi.
Hôm nay, Thẩm Tiểu Dục về phủ sớm hơn trước đây, trực tiếp đến tìm nàng.
Trước khi chàng bước vào cửa phòng, thị nữ của Từ Thời Cẩm lại hoảng
hốt, cuống quýt mách lẻo với nàng: “Thiếu phu nhân, chuyện lớn rồi!
Thiếu gia không chỉ đến thanh lâu chơi nữ nhân mà còn chuộc thân cho ả
ta, dẫn về nhà! E là ngài ấy muốn nạp thiếp! Thiếu phu nhân, người,
người tuyệt đối đừng tức giận...”
Từ Thời Cẩm không tức giận, thị nữ kia sửng sốt vô cùng.
Đưa nữ nhân về nhà?
“Tiểu Cẩm!” Thẩm Dục vừa về phủ liền tươi cười gọi nàng, thấy nàng đã uống
thuốc xong, cúi đầu hôn vào môi nàng một cái, “Tiểu Cẩm, ta tặng nàng
một món quà lớn, nàng thử đoán xem là gì?”
“Là nữ nhân.” Từ Thời Cẩm chậm rãi trả lời.
“...” Thẩm Dục ngây người một lát, sau đó hiểu ra, chậm chạp quay đầu lại,
ánh mắt u ám bắn về phía tên tiểu tư đang đợi bên ngoài. Chàng không
ngốc, Từ Thời Cẩm vừa nhắc đến, chàng lập tức hiểu ra vấn đề nằm ở đâu.
Thở dài một tiếng, chàng cười nói: “Không ngờ ta lại phạm phải sai lầm
sơ đẳng này.”
Có điều, món quà mà chàng tặng Từ Thời Cẩm quả thực là nữ nhân.
Chàng vỗ tay, sau khi cửa mở ra, một cô nương trẻ tuổi duyên dáng bước ra từ
sau lưng Thẩm Dục. Nàng ta nhìn Từ Thời Cẩm một cách tha thiết, vô vàn
cảm xúc hiện lên trong đôi mắt, rồi bất chợt nước mắt lặng lẽ chảy
xuống, hoan hỉ thỉnh an với Từ Thời Cẩm.
Sắc mặt Từ Thời Cẩm hơi thay đổi, mắt cũng rớm lệ.
“Cô nương, Noãn Hương khó khăn lắm mới gặp lại cô nương!” Cô nương kia phủ phục trước mặt Từ Thời Cẩm.
Từ Thời Cẩm vội vàng đến đỡ nàng ta dậy.
Hai người cầm tay nhau, Noãn Hương khóc nức nở, “Năm ấy cô nương vào ngục,
sau đó người ta đều nói cô nương đã chết. Em bị đưa đến hầu hạ đại cô
nương... Cô nương, em rất nhớ người! Vì sao người không quay về Từ gia,
không đến tìm em?”
Từ Thời Cẩm ôm lấy nàng ta, nhẹ nhàng an ủi: “Được rồi, đừng khóc.”
Lúc đó ngay cả bản thân nàng cũng khó bảo toàn, lấy đâu ra năng lực quan
tâm đến thị nữ của mình? Hơn nữa sau này nàng lưu lạc nhân gian, Noãn
Hương ở Từ gia sẽ tốt hơn là cùng nàng dãi nắng dầm sương. Một người đã
chết như nàng, thực sự không nên có mong ước xa vời. Những lúc thị nữ
hầu hạ nàng, nàng lại nhớ đến Noãn Hương, hoảng hốt trong lòng.
Không ngờ, Thẩm Dục lại đưa Noãn Hương về lại bên nàng.
Đợi đến khi Noãn Hương được người ta dẫn đi rửa mặt, Thẩm Dục bĩu môi một
cái rồi mới nói cho nàng: “Sau khi nàng ‘chết’, Thái tử muốn đưa Noãn
Hương đi nhưng bị Từ gia từ chối. Có điều Noãn Hương đã đi theo nàng quá lâu, Thái tử không muốn giữ nàng ta lại, sợ nàng ta nói cho Từ gia một
số điều không nên biết. Từ gia đành đưa nàng ta sang hầu hạ đại tỷ của
nàng, đương nhiên không hoàn toàn vì nàng, mà có cân nhắc đến chuyện Từ
gia muốn chấn chỉnh lại thế lực. Chỉ là đại tỷ của nàng được đại bá
chiều hư, vừa nghĩ đến Noãn Hương từng hầu cận nàng, nàng ta liền tỏ ra
hung dữ với Noãn Hương. Về sau còn tìm cơ hội bán Noãn Hương vào thanh
lâu... Noãn Hương cũng khá là đáng thương, qua tay bao nhiêu người mới
đến thanh lâu. May là nàng ta có chút thông minh, lúc ta bàn chuyện công vụ, nàng ta vô ý nhìn thấy ta nên nghĩ cách liên lạc với ta, muốn ta
cứu nàng ta một mạng.”
Từ Thời Cẩm cụp mắt xuống, thở dài, “Ta đã hại em ấy.”
Nàng chỉ nghĩ Từ gia sẽ ra sức bảo vệ Noãn Hương nhưng lại quên mất đại tỷ
của nàng là một người nông cạn, đại bá chiều hư nữ nhi, lại hại Noãn
Hương ra nông nỗi này,
Thẩm Dục an ủi nàng: “Được rồi, Noãn Hương quay về rồi, vẫn là thị nữ của nàng đấy thôi.”
Từ Thời Cẩm trầm mặc suy nghĩ một hồi cũng từ từ thông suốt. Thôi bỏ đi,
những chuyện này đều là số mệnh, không thể nào thay đổi. Nếu là chuyện
đã xảy ra, thì chỉ có thể dùng quãng đời còn lại để bù đắp thôi.
Vì việc này, ước nguyện trong đời của Từ Thời Cẩm lại thêm phần viên mãn.
Nàng cùng Thẩm Dục sống ở Bình Châu bốn năm, thỉnh thoảng Thẩm Dục lại đi đi về về giữa Nghiệp Kinh và Bình Châu, Từ Thời Cẩm chưa từng về cùng
chàng lần nào, chuyện này cũng được xem là nỗi tiếc nuối không to cũng
không nhỏ. Trong thời gian đó, Từ gia cũng từng gửi thư qua, hỏi nàng có bằng lòng sống dưới thân phận của cô nương khác trong Từ gia hay không. Nàng nhất định phải có một thân phận, Thẩm gia mới chấp nhận nàng.
Từ Thời Cẩm bàn bạc cùng Thẩm Dục, cảm thấy nàng đã làm “Tiểu Cẩm” bao
nhiêu năm rồi, hai người đều thích nàng là Tiểu Cẩm, không muốn nàng đổi sang thân phận khác.
Từ gia nói, vậy ngươi sẽ mãi mãi không thể quay về Nghiệp Kinh nữa, không được nhập vào gia phả Thẩm gia.
Từ Thời Cẩm nghĩ bụng, nàng và Thẩm Dục sống ở Bình Châu rất tốt, cách xa
những tranh chấp ở Nghiệp Kinh. Mà nàng cũng biết, cuối cùng vào một
ngày nào đó nàng sẽ được Thẩm gia chấp nhận.
Ngày hôm ấy, đối với Từ Thời Cẩm và Thẩm Dục mà nói, đúng là một ngày kinh hỷ.
Thường tiên sinh và Kiều tiên sinh tuyên bố, độc dược trong người Từ Thời Cẩm
cuối cùng đã biến mất sau năm năm trị liệu. Nàng có thể sinh hoạt như
người bình thường, không cần chịu đựng các kiểu đau đớn, hay thuốc đắng
nữa.
Tin tốt lần lượt kéo đến.
Thường tiên sinh vừa đắc ý tuyên bố độc trên người Từ Thời Cẩm đã hết, Kiều
tiên sinh bắt mạch cho Từ Thời Cẩm, sờ đi sờ lại, mới ngẩng đầu lên
khẳng định: “Tiểu Cẩm, cô nương mang thai rồi.”
Đó là chuyện kinh hỷ đến nhường nào!
Ngày hôm đó, khi Thẩm Dục về phủ, mang theo khí lạnh khắp người, tìm được
thê tử của chàng trong phòng bếp nhỏ ở hậu viện. Chàng tựa vào cửa, nhìn nàng làm cơm một cách thành thạo. Mùi cá thơm bay ra từ trong căn phòng nhỏ. Thê tử của chàng xuất thân đại gia tộc, cảnh tượng nàng xắn tay áo nấu cơm ngon canh ngọt cho người khác rất hiếm thấy.
Thẩm Dục: “Ôi chao!”
Nàng quay sang nhìn thấy chàng, trong mắt có ý cười.
Chàng lại cảm thán một tiếng nữa: “Ôi chao!”
Chàng đi đến, ôm Từ Thời Cẩm vào trong lòng, cười nói: “Cây vạn tuế nở hoa rồi sao?”
Từ Thời Cẩm đánh vào cái tay không đứng đắn của chàng, gật đầu, “Cũng coi
là thế. Có một tin tốt và một tin tốt hơn, chàng muốn nghe tin nào?”
“Vừa hay, ta cũng muốn nói cho nàng một tin tốt.” Thẩm Dục nói.
Chàng không đợi được mà tuyên bố: “Tiểu Cẩm, bệ hạ thoái vị, tôn làm Thái
thượng hoàng, giao lại hoàng vị cho Tam hoàng tử! Ngày mai hạ chỉ, thiên hạ đại xá!”
“A!” Từ Thời Cẩm kinh ngạc.
Đây đúng là một tin tức tốt lành, nhất là... đi cùng với tin tốt của nàng.
Nàng ghé vào tai Thẩm Dục, nói cho chàng tin tốt của mình. Thẩm Dục lập tức
ngây người vì kinh ngạc, rồi lại vui mừng đến mức không biết phải làm
sao. Chỉ ôm chầm lấy nàng, hết hôn rồi lại hôn, khiến nàng ngứa ngáy.
Trong lúc đang gần gũi thân mật, Thẩm Dục đột nhiên ngẩng đầu lên, nói:
“Tiểu Cẩm, chúng ta quay về Nghiệp Kinh đi.”
“...”
“Nàng đã gả cho ta năm năm, cũng phải gặp cha mẹ chồng rồi.”
“...” Từ Thời Cẩm mím môi, khẽ khàng gật đầu trong ánh mắt chờ mong của Thẩm Dục.
Phải.
Bệ hạ thoái vị, thiên hạ đại xá, món nợ cũ của nàng có thể được lật sang trang rồi.
Mặc dù nàng vẫn không thể quá rêu rao, nhưng thân phận Từ Thời Cẩm Từ gia
có thể được trả lại cho nàng rồi. Nàng có thể quay về Từ gia, sau đó có
thể nhập gia phả Thẩm gia, có được sự chấp nhận của trưởng bối Thẩm gia. Mặc dù nàng nói không bận tâm, nhưng trong lòng sao nàng có thể thật sự không bận tâm chứ?
Cho dù có
phải cùng Thẩm Dục ở lại Bình Châu cả đời, suốt đời không được sinh sống ở Nghiệp Kinh đi chăng nữa, nàng cũng muốn bản thân mình có được sự
chấp thuận của trưởng bối Thẩm gia.
Nhất là phụ mẫu của Thẩm Dục.
Thẩm Dục ôm nàng, trấn an nàng: “Đừng sợ, ta đã nói với cha nương rất nhiều
lần, họ đã chấp nhận nàng rồi, thật đấy. Vả lại, nàng cũng mang thai con của ta rồi! Chuyện nương của ta lo lắng nhất chính là ta tuyệt hậu
đấy.”
Nép vào trong lòng Thẩm Dục, Từ Thời Cẩm khẽ gật đầu, nở nụ cười nhàn nhạt.
Thời điểm này đã gần đến cuối năm, quan phủ đã bắt đầu chuẩn bị đóng cửa,
Thẩm Dục dứt khoát xin nghỉ, dự định đưa thê tử về Nghiệp Kinh đón năm
mới. Chàng nhanh chóng thu xếp xong xuôi công việc trong tay mình, còn
Từ Thời Cẩm lại rề rà, mất mấy ngày vẫn chưa xong. Nàng thu dọn nội
trạch, chuẩn bị quà biếu cho trưởng bối Thẩm gia, chọn đi chọn lại, chọn rồi lại vứt, vứt rồi lại chọn.
Thẩm Dục nghẹn họng.
“Có phải nàng chưa từng gặp họ bao giờ đâu, rốt cuộc nàng đang chọn gì thế?” Chàng tò mò hỏi.
Từ Thời Cẩm ngồi bên giường, nhìn thị nữ gói ghém bao quần áo, lắc đầu, “Chàng không hiểu đâu.”
“... Tiểu Cẩm, không lẽ nàng không dám quay về gặp họ?” Thẩm Dục nheo mắt nhìn Từ Thời Cẩm.
Từ Thời Cẩm ngây ra một lát, vẻ lơ đãng trong giây lát của nàng khiến Thẩm Dục xác định được, quả thực nàng đang lo sợ. Cận hương tình khiếp*,
chính là nói đến trạng thái hiện tại của nàng. Nếu còn cho nàng thêm hai ngày để suy nghĩ, e rằng nàng sẽ viện một đống lí do với chàng, nói là
hay là nàng vẫn không quay về Nghiệp Kinh thì hơn.
*Cận hương tình khiếp: Chỉ tâm trạng của người xa quê đã lâu, khi quay về cố hương lại cảm thấy lo lắng, hồi hộp.
Thẩm Dục lập tức quyết đoán thật nhanh, không cho Từ Thời Cẩm cơ hội để hối
hận, nhanh nhanh chóng chóng tiếp nhận công việc của nàng, ngày hôm sau
lập tức kéo nàng lên đường.
Từ cô nương luôn nở nụ cười tao nhã bao năm cũng bị chàng bức ép suýt phát
điên lên, “Không được! Ta vẫn chưa chuẩn bị xong quà cáp, còn chưa may
xong y phục cho cha nương chàng nữa... ta chưa đi được!”
Đáp lại nàng là Thẩm Dục cưỡng chế bế nàng lên xe ngựa, Từ Thời Cẩm hiếm
khi nào lại hoảng sợ thế này, túm chặt cửa xe không chịu buông tay,
nhưng vẫn bị trượng phu tàn nhẫn của mình gỡ tay ra.
Xe ngựa thong thả bôn ba, cuối cùng cũng lên đường quay về Nghiệp Kinh.
Từ Thời Cẩm vô cùng rầu rĩ.
Nàng hỏi Thẩm Dục: “Nếu tộc trưởng gia gia cầm quải trượng đánh ta thì phải làm thế nào?”
“Nàng cứ ưỡn bụng ra, nói mình đã có thai, ông ấy nhất định không thể xuống tay được.”
“Thẩm gia không cho ta vào cửa thì phải làm sao?”
“Sẽ không đâu, có cha nương ta ở đó, họ muốn gặp nàng.”
“Lỡ như bá phụ bá mẫu không ở đó thì sao?”
“Vậy thì chúng ta sẽ ở bên phía đối diện Thẩm gia, đợi đến ngày Thẩm gia mở
cửa. Họ muốn thể diện nên nàng yên tâm đi. Nàng ở bên phía đối diện hai
ngày, Thẩm gia sẽ không thể không cho nàng vào cửa.”
“Còn có cánh đệ đệ muội muội của chàng... Bao nhiêu năm rồi ta chưa gặp lại bọn họ, có lẽ họ đều quên mất ta rồi...”
“Tiểu Cẩm, nàng đúng là hồ đồ. Nàng vẫn không thể quang minh chính đại gặp
tất cả mọi người ở Thẩm gia sao, đông người thì lắm chuyện, bị người ta
phát hiện ra thì phải làm sao? Trong thời gian đón năm mới, nàng chỉ có
thể nhận được sự chấp thuận của trưởng bối, ở cùng cha nương của ta mà
thôi.” Thẩm Dục vuốt má nàng, hiếm khi thấy dáng vẻ này của nàng, “Hóa
ra nàng cũng có lúc biết căng thẳng.”
Chàng ôm nàng vào lòng, dịu dàng vỗ về nàng, “Yên tâm đi, sẽ không có chuyện
gì đâu. Ta đã nói với cha nương ta rất nhiều lần rồi, ta không thể không có nàng. Ta đã chờ nàng bao nhiêu năm như vậy, tìm nàng bao nhiêu năm
như vậy, lại đi cùng nàng bao nhiêu năm như vậy...”
Từ Thời Cẩm nhìn chàng, “Chàng đừng nói nữa, nếu chàng còn nói nữa, ta lo bá phụ bá mẫu sẽ đánh ta mất.”
Thẩm Dục cười ha ha, hôn mạnh vào má nàng một cái. Chàng thu lại nụ cười ngả ngớn trên mặt, nói với vẻ nghiêm túc: “Tiểu Cẩm, đừng sợ, dù có thế nào ta cũng ở bên nàng. Nếu họ mắng nàng, ta sẽ chịu mắng cùng nàng. Nếu họ đánh nàng, ta sẽ chịu đánh cùng nàng, chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua.”
Chàng lại khuyên giải tiếp: “Nàng không cần phải lo lắng như thế này. Từ nhỏ
nàng đã sống ở nhà ta, kỳ thực trưởng bối nhà ta rất thích nàng. Nàng
thông minh lanh lợi, cha nương ta cũng thích nàng. Hơn nữa, nàng đã quên mất An Hòa công chúa rồi sao? Công chúa là bạn tốt của nàng, muội ấy
cũng là thê tử của Thẩm Yến. Có muội ấy nói đỡ, làm sao nhà ta có thể
không chấp nhận nàng?”
“A Linh?”
Từ Thời Cẩm nhếch môi nói: “Chàng cho rằng A Linh có thể lấy lòng được
những thúc thúc bá bá thẩm thẩm tẩu tẩu kia sao? Ta đoán, ngay cả cha
nương của Thẩm đại nhân nàng ấy còn chưa xử được ấy chứ.”
Thẩm Dục ghì trán vào trán nàng, cười nói: “Thế thì nàng lầm rồi. Chưa nói
đến mối quan hệ của công chúa và những trưởng bối khác, riêng quan hệ
của muội ấy với nhị bá nhị thẩm lại rất tốt. Lần trước ta về nhà, chính
tai ta nghe thấy nhị thẩm khen ngợi công chúa ngoan ngoãn hiểu chuyện
đấy.”
Từ Thời Cẩm sửng sốt.
Ngoan ngoãn hiểu chuyện?
Đúng là tính từ trái ngược hoàn toàn với A Linh.
Trong lòng nàng có nỗi phiền muộn, lại cười phá lên. Nàng vén rèm lên, nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Bao nhiêu năm rồi... từ khi nàng rời khỏi Nghiệp Kinh cho đến bây giờ, cũng đã gần mười năm. Những gian truân lận đận gần hai mươi năm, toàn xảy ra với nàng. Rất nhiều người đã thay đổi, rất nhiều cảnh tượng đã khác đi
khi nàng rời đi. Nghiệp Kinh vừa xa lạ vừa thân thuộc, nàng đã sinh ra ở đó, lớn lên ở đó. Dù quãng đời còn lại nàng không thể sống ở nơi đó,
nàng vẫn mong muốn nhận được sự chấp thuận.
Mười năm ấy à, năm tháng trôi qua thật nhanh, bất thình lình khiến người ta
chẳng kịp chuẩn bị. Chớp mắt, nàng có thể quay về Nghiệp Kinh.
Được sự trấn an của Thẩm Dục, tâm trạng của nàng dần bình tĩnh trở lại. Đúng thế, những người mà nàng sợ, đều nhìn nàng lớn lên từ nhỏ, đều là người thân của Thẩm Tiểu Dục. Họ yêu thương Thẩm Tiểu Dục, cũng sẽ yêu thương nàng. Nàng thông minh như vậy, nhất định sẽ giành được sự tha thứ của
họ, khiến họ chấp nhận mình và Thẩm Tiểu Dục.
Cùng lắm thì giở trò vô lại như Thẩm Tiểu Dục, nàng còn có thể lấy đứa trẻ ra để uy hiếp cơ mà.
Chưa đến một tháng sau, trước khi năm cũ kết thúc, Từ Thời Cẩm và Thẩm Dục
đã đứng trước cổng thành Nghiệp Kinh. Khi Từ Thời Cẩm lấy giấy thông
hành với thân phận cô nương Từ gia ra, lính gác cổng không có phản ứng
gì quá lớn, lập tức cho nàng đi qua. Đến lúc này Từ Thời Cẩm cuối cùng
cũng hiểu ra, mọi thứ đều đã qua cả rồi.
Chỉ cần nàng không làm chuyện dại dột, chạy đến trước mặt bệ hạ, thét vang
rằng nàng là Từ Thời Cẩm, nàng đã trở về rồi. Khắp Nghiệp Kinh này đều
đang lẳng lặng, bao dung, chấp nhận sự trở về của nàng.
Vùng đất nàng đã sinh ra và dung dưỡng nàng này, từng là nơi mà nàng rời bỏ
mà chẳng hề lưu luyến. Khi nàng quay trở về một lần nữa, dù vô cùng xa
lạ nhưng lại vô cùng thân thuộc.
Từ Thời Cẩm không muốn ngồi xe ngựa, nàng muốn cùng Thẩm Dục chậm rãi đi
trên đường. Nhìn ngắm sự thay đổi trong mười năm qua của Nghiệp Kinh,
ngắm nhìn vùng đất mà họ lớn lên từ nhỏ, bây giờ đã thay đổi ra làm sao.
Tất nhiên tòa thành lớn thế này, nếu thật sự muốn trông cậy hoàn toàn vào đôi chân, có đi hết một ngày một đêm cũng chẳng xong.
Có điều Từ Thời Cẩm đã cảm thấy hài lòng. Đặt chân lên mảnh đất của Nghiệp Kinh, những tình cảm đã chết lặng trong lòng nàng đang hồi sinh lại
từng chút một. Thời gian thật sự có thể chữa lành mọi vết thương. Đã
mười năm rồi, chẳng ai ở Nghiệp Kinh nhắc đến vụ mưu phản của Thái tử.
Qua mười năm nữa, có lẽ rất nhiều người sẽ không biết đến sự kiện mưu
phản của Thái tử.
Từ Thời Cẩm mong chờ ngày ấy xảy đến.
Nhưng khi xe ngựa càng lúc càng đến gần khu Đông nơi người quyền quý ở, Từ
Thời Cẩm lại bắt đầu vô duyên vô cớ căng thẳng. Nàng nói với Thẩm Dục:
“Hay là chúng ta cứ quay về Từ gia trước đi. Để đến ngày mai, ngày mai,
có trưởng bối của ta đi cùng, rồi chúng ta đến nhà chàng bái phỏng, có
được không?”
Thẩm Dục trả lời một cách rất vô tình: “Không được, ta đã gửi thư cho cha nương ta, nói là
hôm nay chúng ta sẽ về đến nơi. Chắc là nàng cũng không muốn để họ đợi
nàng thêm một ngày nữa đúng không?”
Từ Thời Cẩm cực kỳ thảng thốt, “Chàng gửi thư lúc nào vậy? Chàng không nói cho ta!”
Thẩm Dục trêu chọc nàng, “Nếu ta nói cho nàng biết thì nàng còn cho ta gửi
thư không?” Chàng khoác cổ Từ Thời Cẩm, kéo nàng vào trong lòng mình,
cười tủm tỉm, “Được rồi Tiểu Cẩm, nàng đừng từ chối nữa, giờ chẳng còn
cách nào cứu vãn được nữa, theo ta về gặp cha nương ta đi.”
Chàng vừa dứt lời, xe ngựa cũng dừng lại.
Thẩm Dục nhảy xuống xe trước, khi chàng đỡ Từ Thời Cẩm xuống, chàng có thể cảm nhận rõ đôi chân bủn rủn của nàng.
Đứng trước cửa Thẩm gia một hồi, hai người mới đi vào. Từ Thời Cẩm cụp mắt,
ban đầu nàng còn cho rằng biết nàng vào cửa, trước cửa sẽ có màn làm khó gì đó. Hoặc có thể là nghe nói nàng sắp đến, trường bối Thẩm gia đã
phân phó từ sớm, không cho phép mở cửa.
Nhưng những chuyện đó đều không xảy ra.
Tiểu tư gác cổng nhìn thấy phu thê Thẩm Dục, liền ngoan ngoãn thỉnh an, đón
họ vào cửa. Đi một mạch đến biệt viện lớn, bắt gặp rất nhiều thị nữ và
tiểu tư, ai nấy cũng lo làm việc của mình, chẳng ai chỉ động bước lên
hỏi han. Những chuyện vô cùng không chân thực này, lại xảy ra một cách
chân thực.
Thẩm Dục nắm tay Từ
Thời Cẩm, cảm nhận được lòng bàn tay nàng đã toát mồ hôi. Đến trước cửa
viện, Thẩm Dục cố tình dừng bước, nhắc nàng: “Đến rồi.”
Từ Thời Cẩm gật đầu.
Thẩm Dục lại nhắc nàng: “Nương của ta đang chờ nàng đấy.”
Từ Thời Cẩm gật đầu.
Thẩm Dục hắng giọng, “Cha của ta cũng xin nghỉ ở nhà, chỉ để chờ nàng quay về.”
“...” Sắc mặt của Từ Thời Cẩm thoắt cái tái mét, giương đôi mắt vô tội lên
nhìn Thẩm Dục. Nhưng nàng nhanh chóng trấn tĩnh lại, gật đầu, “Không
sao, ta vẫn ổn.”
Nhìn vào cửa
viện, nàng khẽ mỉm cười, “Ta cũng rất nhớ bá phụ bá mẫu, cũng đã nhiều
năm ta không gặp họ rồi... ta nhớ mọi thứ ở nơi đây.”
Từ Thời Cẩm và Thẩm Dục cùng đi vào viện tử.
Viện môn bị dây mây leo kín, hồi nhỏ nàng và Thẩm Dục từng trèo qua cánh cổng này.
Hòn giả sơn và hồ nước nhỏ vẫn mang dáng vẻ trước đây, hồi nhỏ nàng đã lừa nhốt Thẩm Dục vào trong hòn giả sơn.
Bên kia là dãy thư phòng, hồi nhỏ nàng và Thẩm Dục đọc sách ở đó, về sau lại trông chừng Thẩm Dục học hành.
Trên phiến đá xanh dẫn về phía trước có một chỗ bị lõm xuống. Đó là do hồi
nhỏ Thẩm Dục học hành không tốt, bị bá phụ đánh. Bá phụ hất tay một cái
là cả người Thẩm Dục và áo giáp ngã lăn ra đất. Lúc đó nàng nhìn thấy
chàng thiếu niên vỡ đầu chảy máu, hoàn toàn sợ điếng người, sau đó mang
đôi mắt rưng rưng lén lút làm bài tập giúp Thẩm Dục.
Nơi đó...
Nơi này...
Tất thảy, đến nơi nào cũng có thể tìm được ký ức quen thuộc.
Thẩm gia càng giống nhà của nàng hơn Từ gia.
Sau khi thị nữ vào bẩm báo, Từ Thời Cẩm và Tiểu Cẩm cùng đi vào đại sảnh.
Vừa ngước mắt là nàng nhìn thấy Thẩm phụ và Thẩm mẫu ngay.
Hai người họ cũng nhìn thấy nàng.
Hai bên sững người nhìn nhau.
Bao nhiêu năm đã trôi qua.
Thẩm phu nhân đứng lên, tiến một bước về phía nàng.
Từ Thời Cẩm chậm chạp đi qua, vừa khom lưng liền được Thẩm phu nhân kéo
lại. Bà nhìn nàng từ trên xuống dưới một lượt, lệ nóng rơi xuống, “...
Tiểu Cẩm... con, con vẫn khỏe chứ?”
Ngay tức khắc, nước mắt của Từ Thời Cẩm rơi như mưa đổ.
Thẩm phu nhân đã gọi nàng là “Tiểu Cẩm”, không phải thân phận là thê tử của Thẩm Dục, mà là chính bản thân nàng, Từ Thời Cẩm.
Thẩm phu nhân đã từng oán trách nàng, từng giận nàng, cũng từng thương xót
nàng, từng yêu thương nàng... Yêu và hận đan xen, bao nhiêu năm chia
cách lại lần nữa trùng phùng, dường như chỉ chớp mắt đã quên mất những
oán niệm bao năm qua. Chỉ nhìn cô nương này, nhìn nha đầu ấy từ đứa trẻ, từ thiếu nữ, từ cô nương, thoắt cái đã chín chắn lên nhiều như vậy, đã có thể làm thê tử người ta, làm mẫu thân người ta rồi.
Tháng năm tại giây phút này, lại thê lương và mong manh đến vậy.
Thẩm phu nhân nghẹn ngào, “Biết bao nhiêu năm, đứa trẻ dại dột này... con chưa từng muốn quay về, gặp chúng ta sao?”
“Bá phụ, bá mẫu.” Từ Thời Cẩm lệ rơi lã chã, được Thẩm phu nhân ôm vào
lòng. Nàng nức nở, “Con muốn quay về chứ, con vẫn luôn muốn quay về...”
Trong làn nước mắt rưng rưng, dường như nàng nhìn thấy bá phụ quay mặt đi,
dùng tay áo lau mắt, ông nghẹn ngào nói: “Trở về là tốt rồi... trở về là tốt rồi...”
Nước mắt của Từ Thời Cẩm càng tuôn rơi nhiều hơn.
Những băn khoăn, lo âu, sợ hãi, chính là vì nàng sợ đối mặt với phụ mẫu của
Thẩm Dục, sợ họ trách nàng. Nhưng so với trách cứ, họ càng lo lắng cho
nàng hơn. Bao nhiêu năm không gặp, nha đầu có cuộc đời long đong lận đận này, có nhà mà chẳng thể trở về, nếu không phải Thẩm Dục dành cho nha
đầu này tình cảm ấm áp này, một mình nó phải làm sao đây?
Nha đầu này, họ đã nhìn nó trưởng thành, nhìn nó rời đi, nhìn nó một đi không trở lại.
Nhưng cũng là nha đầu này, cuối cùng cũng trở về rồi.
Người ở trong phòng đều lặng lẽ rơi lệ.
Thẩm Dục đứng bên cạnh, mỉm cười nhìn cử chỉ của phụ mẫu và Từ Thời Cẩm.
Chàng biết, dẫn Tiểu Cẩm về nhà là việc nên làm. Ngoài miệng oán trách
nhưng trong lòng lại nhớ mong, chính là như thế này.
Năm nay, sau bao năm đón tết ở Thẩm gia, đây là năm đầu tiên Từ Thời Cẩm đón năm mới ở Nghiệp Kinh.
Thẩm gia không thể để nàng gặp gỡ hết tất cả mọi người, nhưng đang vào lúc
đón năm mới, dưới sự giúp đỡ của phụ mẫu Thẩm Dục, Từ Thời Cẩm đều được
gặp gỡ, kính trà và xin lỗi từng vị trưởng bối. Hầu hết mọi người đều
bùi ngùi, chẳng ai làm khó Từ Thời Cẩm. Vì dẫu sao cũng đã nhiều năm như vậy, chuyện cần quên, cần xóa nhòa đều đã nguôi ngoai rồi.
Chỉ có ở chỗ tộc trưởng, họ mới gặp phải chút khó khăn, nhưng được sự bao
che của Thẩm phu nhân và cũng nể tình cái thai trong bụng Từ Thời Cẩm,
tộc trưởng gia gia uống trà nàng dâng, chậm rãi nói: “Dục Nhi, đón năm
mới xong, chưa cần vội về Bình Châu. Vào lúc khai tông miếu, con phải ở
lại.” Ngừng một lát, “Thê tử của con, cũng phải ở lại.”
Từ Thời Cẩm và Thẩm Dục đưa mắt nhìn nhau. Mặc dù tộc trưởng gia gia không nhìn nàng nhưng nàng đã cảm nhận được sự khoan dung của ông ấy, mỉm
cười cùng Thẩm Dục nói cảm tạ.
Nàng đã nhận được sự chấp nhận của Thẩm gia, có thể được nhập vào gia phả.
Nàng đã gặp gỡ trưởng bối, còn cánh tiểu bối thì Từ Thời Cẩm lại chưa gặp.
Trưởng bối Thẩm gia đều cho rằng, đám tiểu bối vẫn cần phải làm tập
luyện thêm, dẫu sao Từ Thời Cẩm vẫn chưa thích hợp để xuất hiện ở nơi
quá công khai. Chẳng may có người nhận ra nàng, cáo trạng lên Thái
thượng hoàng, thế thì gay go.
Thế là Tết năm nay, Từ Thời Cẩm ở lì trong viện tử của Thẩm Dục, không đi lại quá nhiều.
Nhưng điều đáng mừng là, nàng đã gặp được bạn tốt cũ A Linh của nàng. A Linh
vốn không sống ở Thẩm gia, nghe nói nàng đã quay về nên đặc biệt chuyển
về nhà, sống cùng với nàng. Từ Thời Cẩm vô cùng kinh ngạc nhưng nhanh
chóng chấp nhận. Như những gì Thẩm Dục đã nói, A Linh đã thay đổi rất
nhiều. Trước đây A Linh sẽ không vì nàng mà chuyển đến nơi mà mình không thân thuộc để bầu bạn cùng nàng. Nhưng bây giờ, A Linh đã nhiệt tình
hơn rất nhiều, khi nói chuyện với nàng cũng không tỏ ra lạnh nhạt xa
cách nữa.
Trong tiết Đại tuyết, Từ Thời Cẩm đẩy cửa sổ ra, hơi ngẩn ngơ.
Nàng và A Linh đều đã tìm được thứ mình muốn. Vì thế họ không còn bất an,
oán hận và muốn hủy diệt mọi thứ như thời niên thiếu nữa.
Họ bước ra khỏi vực sâu, đi về phía mặt trời, bước về tương lai tươi sáng
vô vàn. Thứ ánh sáng ấy từng khiến họ nghi ngờ lo sợ. Nhưng bây giờ,
cuối cùng họ cũng có thể ôm lấy chúng.
Trong lúc ngẩn người, một nắm tuyết đập vào má nàng.
Nàng nhìn qua, ở trong viện có hai đứa trẻ đang đắp người tuyết, Thẩm Dục
ngồi xổm bên cạnh, tươi cười, đột nhiên vo viên một nắm tuyết, ném về
phía nàng.
Chàng cười, “Nàng ngồi nghệt mặt ở trong phòng làm gì? Ra ngoài chơi đi chứ.”
Bông tuyết bay ngập trời, Từ Thời Cẩm lẳng lặng nhìn chàng, gật đầu, mỉm
cười. Nàng xoay người, bước ra cửa. Càng đi càng nhanh, càng đi càng
không khống chế được sự hoan hỷ trong cõi lòng.
Thật là tốt!
Mọi thứ đều đã trở nên tốt đẹp!
Thật là tốt!
Trên thế gian này, còn có gì vui hơn những thứ này?
Thẩm Dục đứng chờ nàng ở ngưỡng cửa, nhướng mày nói: “Tất nhiên là có rồi, chính là ta đó.”
Nàng hơi ngẩn ra, rồi cùng cười với chàng.
Bông tuyết rơi xuống khuôn mặt của họ, rơi xuống đôi tay đang đan vào nhau.
Chỉ chớp mắt, đã kết tụ thành vĩnh hằng.
Nguyện có thời gian nhìn lại quá khứ, dùng tình sâu bên nhau đến bạc đầu.
Cuối cùng, đã đợi được rồi.
Thật là tốt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT