Bên trong hộp đêm lớn nhất tinh tế được thắp sáng bằng ánh đèn nhiều màu sắc, trên sàn nhảy là biển người đông đúc, tiếng nhạc chói tai, là thời điểm náo nhiệt nhất trong đêm.
Trong đám người ồn ào, một thanh niên xinh đẹp thanh tú ngồi trên ghế sofa, trên tay cầm ly rượu nhẹ nhàng đung đưa, cần cổ lộ ra ngoài cổ áo bị ánh đèn chiếu đến oánh nhuận, gương mặt trắng nõn đẹp đẽ tinh xảo, đôi mắt xinh đẹp hơi rủ xuống, có thể nhìn thấy rõ ràng từng chiếc lông mi, lông mày cậu khẽ nhíu, lộ ra vẻ không vui.
Lí Phi ôm một Beta mới dụ dỗ được trong lòng, bưng ly rượu ngồi xuống bên cạnh thiếu niên, cười hỏi: "Thang thiếu, hôm nay sao lại có thời gian tới đây?"
Hắn là chủ của hộp đêm này, cũng là bạn bè quen biết nhiều năm của Thang Tứ Viên.
Thang Tứ Viên hơi ngẩng đầu nhìn hắn, nói: "Tôi sợ rằng nếu tôi không đến ủng hộ cho cậu, hộp đêm của cậu sẽ sớm đóng cửa mất."
Lí Phi cười lớn, nói với người pha chế: "Nhanh đưa cho Thang thiếu mấy chai rượu ngon đi, chọn những chai thật đắt tiền ấy."
Thang Tứ Viên thuận theo hắn, hai người trêu chọc nhau vài câu, đang nói chuyện, một tên đàn ông hơi mập đi tới, dừng lại trước mặt Thang Tứ Viên, trên tay cầm một ly rượu.
Lí Phi không nhịn được cười khi nhìn thấy cảnh này, Thang Tứ Viên rất xinh đẹp, mỗi lần tới nơi này đều thu hút ong bướm, luôn có một số tên không thức thời tiếp cận rồi tự chuốc lấy nhục nhã.
Tên đàn ông kia cúi đầu nở một nụ cười tự cho là đẹp trai, nhìn khuôn mặt mê người của Thang Tứ Viên rồi nói: "Anh là Vương Đại, cậu có thể gọi anh là anh Vương, tiểu mỹ nhân, anh có thể mời cậu một chén rượu không?"
Hắn ta hỏi rất lịch sự, trong mắt lại tràn đầy dục vọng không che giấu được, ánh mắt hắn nhìn Thang Tứ Viên giống như nóng lòng muốn lột sạch Thang Tứ Viên vậy.
Thang Tứ Viên ngẩng đầu trầm mặc, không chút tiếng động nhìn hắn, trong mắt đều là ánh nhìn lạnh lẽo. Vương Đại bị cậu nhìn, trong lòng nổi lên trận lửa nóng, yết hầu không kiềm được nhấp nhô, nuốt nước bọt.
Đôi mắt hẹp dài của Thang Tứ Viên hơi nheo lại, đôi môi đỏ mọng khẽ hé mở, lạnh lùng phun ra một chữ, "Cút!"
Vương Đại bị từ chối có chút mất mặt, nhưng Thang Tứ Viên thực sự mê người quá mức, hắn không nỡ để vụt mất một báu vật như vậy, thế là lại tiến tới, không cam lòng, nói: "Những thứ khác anh Vương đều không có, chỉ có nhiều tiền, chỉ cần cậu đồng ý theo anh một khoảng thời gian, cậu muốn bao nhiêu tiền? Anh đều có thể cho cậu."
Lí Phi nghe xong, không nhịn được vỗ chân cười ha hả: "Thang thiếu, anh ta muốn bao nuôi cậu!"
Ánh mắt Thang Tứ Viên thâm trầm, nhìn về phía Vương Đại, im lặng một lúc, khóe miệng bỗng cong lên lãnh lẽo, tiến đến bên tai Vương Đại nhỏ giọng hỏi: "Anh biết Yến Tần Dã không?"
"Yến Tần Dã? Đương nhiên là biết, tại sao lại đột nhiên nhắc đến hắn?" Vương Đại không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc, đương nhiên hắn biết nhân vật nổi tiếng như Yến Tần Dã.
Yến Tần Dã là luật sư có tiếng, mấy năm nay danh tiếng của anh ở tinh tế vang xa, thủ đoạn cứng rắn dứt khoát của anh càng làm cho anh trở thành một luật sư lớn nhất tinh tế. Nghe nói chỉ cần anh đồng ý, không có vụ kiện nào mà anh không thắng, từ sau khi anh tốt nghiệp, chỉ qua thời gian mấy năm ngắn ngủi liền có được vị thế ngày hôm nay, điều đó cho thấy khả năng của anh xuất chúng như thế nào.
Thang Tứ Viên dùng thanh âm chỉ hai người có thể nghe được khẽ nói: "Tôi đang bao dưỡng anh ta, anh dám chắc có thể bao dưỡng được cả hai chúng tôi chứ?"
"...Cậu đang nói đùa sao?" Vương Đại kinh ngạc nhìn cậu.
Thang Tứ Viên cũng không trả lời, chỉ cười nhạt.
Trên mặt Vương Đại lộ ra vẻ sợ hãi, mặc dù hắn không tin tưởng lời nói của Thang Tứ Viên, nhưng thấy Thang Tứ Viên dám lấy Yến Tần Dã ra để đùa cợt như vậy, cũng biết Thang Tứ Viên không phải nhân vật đơn giản, vội vàng chán nản rời đi.
Lí Phi ở bên cạnh nhìn thấy vậy không khỏi cười lớn, hướng về bóng lưng của Vương Đại giơ ngón giữa.
Sau khi Vương Đại rời đi, Thang Tứ Viên lại trở về bộ dáng lãnh đạm, chỉ là bị Vương Đại quấy rầy, cho nên sắc mặt còn tệ hơn so với lúc nãy.
Mặc dù Lí Phi không nghe thấy cụ thể những gì Thang Tứ Viên nói với tên đàn ông kia, nhưng nhìn bộ dạng hoảng hốt của hắn, hắn cho rằng Thang Tứ Viên lại mang Yến Tần Dã ra hù dọa tên đàn ông kia, không khỏi mỉm cười hỏi: "Thang thiếu, sao hôm nay cậu lại tự mình đến hộp đêm? Không phải Tần Dã đã nói không có anh ta đi cùng, thì không để một mình cậu đến đây sao?"
Thang Tứ Viên khẽ nhấp một ngụm rượu, cúi đầu hừ một tiếng, Yến Tần Dã chẳng qua chỉ là bạn giường mà cậu bao dưỡng từ cao trung mà thôi, có tư cách gì quản cậu, Yến Tần Dã không cho phép, chẳng lẽ cậu không thể tự mình đến sao?
Huống chi, đã vài ngày cậu không có nhìn thấy Yến Tần Dã .
Sắc mặt cậu có chút khó coi cùng u ám, cầm bình rượu trên bàn rót vào trong ly sau đó bưng ly rượu, nâng ly với Lí Phi, ngẩng đầu uống cạn rượu.
Lí Phi nhìn Thang Tứ Viên uống vui vẻ như vậy, cũng sảng khoái uống cạn rượu trong ly, uống xong liền đặt cái ly rỗng xuống bàn, vỗ nhẹ vào mông Beta, để hắn rời đi một lát.
Beta không nghe theo, cọ cọ Lí Phi không chịu rời đi, ánh mắt lại không nhịn được chạy về phía Thang Tứ Viên, cho đến khi Lí Phi cho hắn một nụ hôn, hắn mới bằng lòng lắc mông rời khỏi chỗ ngồi.
Sau khi hắn rời đi, Lí Phi tự mình rót đầy ly rượu cho Thang Tứ Viên: "Nói đến Yến Tần Dã, tôi có nghe nói về một số chuyện liên quan tới chuyện của anh ta, không biết có đúng không?"
Thang Tứ Viên hơi nhướng mắt: "Chuyện gì?"
Lí Phi nói: "Tôi nghe nói anh ta khiến Lí Đông Cường rớt đài, lúc này Lí Đông Cường đáng ra nên bị giam ở ngục giam thủ đô."
Vẻ mặt Thang Tứ Viên cứng lại, cái tên Lí Đông Cường này nhiều năm rồi cậu chưa nghe lại, nhưng vẫn khắc sâu ấn tượng như cũ.
Hóa ra gần đây Yến Tần Dã đang bận bịu đối phó với Lí Đông Cường, vậy thì khó trách Yến Tần Dã gần đây đi sớm về muộn, cả ngày không thấy bóng người, bận rộn đến độ ngay cả cậu triệu Yến Tần Dã về nhà sớm "thị tẩm", Yến Tần Dã cũng không có thời gian. Phiền muộn trong lòng Thang Tứ Viên khẽ tiêu tan, rượu trong miệng cũng trở nên dễ uống hơn chút.
"Cậu không biết sao?" Lí Phi nhìn dáng vẻ không biết của cậu hơi kinh ngạc, những năm gần đây mặc dù hắn không biết quan hệ chân chính của Thang Tứ Viên cùng Yến Tần Dã, nhưng Thang Tứ Viên cùng Yến Tần Dã ở chung một chỗ, so với hắn Thang Tứ Viên dù sao cũng nên nắm bắt tin tức nhanh nhẹn hơn mới đúng.
Thang Tứ Viên khẽ "Ừm" một tiếng, cũng không có giải thích thêm
Lí Phi hơi xúc động nói: "Thật không nghĩ tới Yến Tần Dã có thể đạt được như ngày hôm nay, tôi nhớ được lúc anh ta đang đi học, là thời điểm nhà anh ta vừa rớt đài, trưa đến ngay cả mì tôm anh ta cũng không được ăn, mỗi buổi sáng đều chỉ ăn chút bánh bao (*), nhìn quá là tội."
(*) Loại bánh bao không có nhân luôn :((
Thang Tứ Viên giống như Lí Phi, cũng nhớ tới Yến Tần Dã lúc còn đi học, không khỏi có chút tỉnh táo hơn, cậu im lặng một lúc rồi đột nhiên lên tiếng: "Anh ấy luôn là một người như vậy, có mục tiêu, đồng thời sẽ vì mục tiêu mà cố gắng từng ngày."
Tiếng nhạc xung quanh quá lớn, tiếng Thang Tứ Viên lại quá nhỏ, Lí Phi không có nghe thấy, không khỏi dựa gần vào cậu: "Cậu nói cái gì?"
Trên người hắn nồng nặc mùi rượu, Thang Tứ Viên hơi cúi người né về phía sau: "Tôi nói là uống rượu đi."
Lí Phi lập tức vui lên, cầm ly rượu cụng với Thang Tứ Viên, vui vẻ nói: "Khó được một ngày Thang thiếu hăng hái như vậy, hôm nay chúng ta không say không về."
Hai người uống hết một ly này lại đến ly khác, Thang Tứ Viên không có say, nhưng cả người trở nên uể oải, một tay cậu đỡ đầu, lưng tựa vào ghế sô pha, hai má dần dần ửng đỏ, đôi môi đỏ mọng càng thêm lộng lẫy, tầm nhìn của cậu trở nên mông lung, cặp mắt đào hoa ướt át giống như có thể chảy ra nước.
Vương Đại đứng nhìn từ xa, trong mắt để lộ chút tham lam, hắn vừa mới bị Thang Tứ Viên dùng Yến Tần Dã dọa, đợi hiện tại tỉnh táo lại, mới phản ứng được, Yến Tần Dã là nhân vật như nào, làm sao có thể bị một Omega bao nuôi?
Vừa rồi hắn nghĩ Thang Tứ Viên nói như vậy ắt phải có quan hệ gì với Yến Tần Dã, cho nên bị hù dọa, hiện tại suy nghĩ kỹ một chút, Thang Tứ Viên nói khoa trương như vậy, nhất định là đang lừa hắn mà thôi. Ngay cả một lý do có thể khiến người ta tin tưởng Thang Tứ Viên còn chẳng muốn nghĩ, quả thực coi hắn là đồ đần mà đùa bỡn, không khỏi tức giận, nhìn ánh mắt Thang Tứ Viên dần trở nên mờ mịt, hắn ngửa đầu uống một chai bia, lửa trong người không những không tắt đi mà ngược lại, ngọn lửa trong cơ thể càng bùng cháy dữ dội.
Hắn nhìn Thang Tứ Viên, đôi mắt hơi híp lại, chắc chắn hắn phải đoạt tên thiếu gia nhỏ không biết trời cao đất dày này tới tay!
Sau ba vòng uống rượu, Lí Phi đã uống đến mức nói lung tung, khoác bả vai Thang Tứ Viên nói chuyện đẩu đâu, lúc thì bàn về thiên văn địa lý, lúc thì nói về gần đây con mèo của hắn sắp sinh, thế nhưng hắn còn không biết cha mèo con là ai, không biết là con mèo hoang nào làm lớn bụng mèo nhà hắn, còn không chịu trách nhiệm chạy mất, chỉ để lại con mèo lớn bụng, về sau còn phải làm mèo con mồ côi, nói với cậu cảm thấy chú mèo con không rõ cha đẻ của mình quá đáng thương, thậm chí còn bắt đầu khóc.
Thang Tứ Viên nghe đến nhức hết cả đầu, vẫy tay gọi Beta vừa nãy qua: "Nhanh đưa ông chủ Lí của mấy người đi nghỉ ngơi."
Beta mỉm cười nhìn Thang Tứ Viên, nhìn gương mặt xinh đẹp kia của cậu, quan tâm hỏi han: "Thang thiếu cũng uống say, có muốn tôi đưa cậu đi nghỉ ngơi trước hay không?"
"Không cần." Thang Tứ Viên cũng không ngẩng đầu lên.
Beta kia cảm thấy mất mặt, nhăn nhăn nhó nhó dìu Lí Phi đi.
Bên tai Thang Tứ Viên cuối cùng cũng yên tĩnh, cậu cầm ly rượu lên, vừa nhấp một ngụm, một người liền ngồi xuống vị trí của Lí Phi, lông mày cậu cau lại, quay đầu liền thấy tên đàn ông phiền phức vừa rồi.
Trên mặt Vương Đại lộ ra nụ cười ác ý, càng tiến lại gần, hắn đặt tay lên vai Thang Tứ Viên, hơi rượu không ngừng phun lên người Thang Tứ Viên: "Tiểu mỹ nhân, vừa rồi cậu gạt anh."
Thang Tứ Viên bị hắn làm cho buồn nôn, suýt thì phun ra, lạnh lùng quay đầu nhìn về phía hắn, giơ tay muốn bẻ gãy cái tay thúi đang đặt trên vai mình.
Còn không đợi Thang Tứ Viên có hành động, một bàn tay rắn chắc mạnh mẽ từ phía sau đưa tới, kéo cái tay của Vương Đại ra.
Vương Đại nắm cổ tay mình, đau đớn rên rỉ, đau đến suýt chút nữa bật khóc, vừa xoa cổ tay vừa chửi loạn.
Thang Tứ Viên bực mình nhìn hắn, quay đầu liền nhìn thấy một người đàn ông đứng ở phía sau, người đàn ông mặc một bộ âu phục phẳng phiu, khí chất trầm ổn lạnh lẽo, hẳn là vừa tan tầm liền chạy tới. Cổ áo sơ mi hơi rộng mở, lộ ra chút ngang ngạnh, khuôn mặt mang theo lãnh lẽo, ngũ quan tinh xảo, mặt mày sắc bén, đôi môi đẹp đẽ khẽ nhếch, lộ ra thần sắc không mấy vui vẻ.
Đau đớn trên cổ tay Vương Đại rốt cục cũng dịu đi, tức giận ngẩng đầu lên mở miệng mắng, khi nhìn rõ mặt người đàn ông, lời chưa kịp ra khỏi miệng đã quay ngoắt: "Yến... Yến Tần Dã?"
Hắn nhìn cẩn thận lại, cuối cùng xác nhận được người đàn ông trước mặt chính là Yến Tần Dã, người mà hắn đã từng nhìn thấy trên tạp chí, hắn không khỏi mở to mắt khiếp sợ, nghĩ đến những gì Thang Tứ Viên vừa nói, sắc mặt trở nên khó coi, chả lẽ bọn họ thật sự biết nhau?
Thang Tứ Viên nhìn Yến Tần Dã, nhẹ giọng hỏi: "Anh làm gì ở đây?"
Yến Tần Dã đặt cái ly trong tay cậu xuống bàn, dùng cổ tay kéo cậu dậy, trầm giọng nói: "Đưa em về nhà."
Vương Đại hoàn hồn từ trong khiếp sợ, nhìn tiểu mỹ nhân sắp tới tay còn bị mang đi, không khỏi đau lòng, thế nhưng hắn không dám trêu chọc Yến Tần Dã, chỉ là không cam tâm chỉ vào Thang Tứ Viên nói với Yến Tần Dã nói: "Cậu ta vừa mới nói là cậu ta bao dưỡng anh!"
Hắn tin tưởng không ai nguyện ý bị nói như vậy, đặc biệt là một người đàn ông công thành danh toại như Yến Tần Dã, cho dù quan hệ của anh với Thang Tứ Viên là quan hệ như thế nào, nghe thấy Thang Tứ Viên thóa mạ anh như thế này, chắc chắn anh sẽ tức giận.
Hắn chờ đợi Yến Tần Dã nổi giận, lại không ngờ tới, Yến Tần Dã nghe thấy chẳng những không có giận, ngược lại còn cong khóe miệng, dáng vẻ không quan tâm, lạnh lùng nói: "Lời em ấy nói là thật, tôi bị em ấy bao dưỡng."
Vương Đại khiếp sợ tại chỗ, không nhúc nhích hồi lâu, chờ hắn lấy lại tinh thần, chung quanh cũng sớm đã không còn bóng dáng Thang Tứ Viên cùng Yến Tần Dã.