Thang Tam Viên nhìn vẻ mặt anh không giống giả bộ, thở phào nhẹ nhõm, đáy mắt có chút ướt át dần trở nên rõ ràng, cậu dừng lại một chút rồi hỏi: "Vậy em thích Từ Giang Bạch sao?"

"Đương nhiên là không" Cố Ngạn trả lời không chút do dự.

Ánh mắt Thang Tam Viên dần khôi phục lại tinh thần: "Vậy miếng ngọc bích trên cổ em làm sao lại giống với ngọc bích trên cổ cậu ta?"

Cố Ngạn nghe vậy liền kéo miếng ngọc bích trên cổ mình xuống, xoa xoa một chút rồi nói: "Đây là do mẹ để lại cho em, năm đó bà cùng mẹ của Từ Giang Bạch cùng nhìn trúng khối ngọc bích, hai người dùng khối ngọc bích đó mài cho em cùng Từ Giang Bạch mỗi người một mặt dây chuyền."

Anh ngẩng đầu hỏi: "Từ Giang Bạch nói với anh thế nào?"

Thang Tam Viên mấp máy khóe môi, lặp lại một lần những lời nói của Từ Giang Bạch ngày hôm đó.

Sau khi Cố Ngạn nghe thấy, sắc mặt chìm xuống, anh ôm Thang Tam Viên vào lòng, nhìn ánh nước còn chưa vơi trong mắt Thang Tam Viên, nhẹ giọng hỏi: "Anh ghen sao?"

Thang Tam Viên không muốn thừa nhận, nhưng vẫn không nhịn được khẽ gật đầu, trong lòng của cậu đầy chua xót cùng khó chịu.

Cố Ngạn giãn lông mày, lộ ra nụ cười, xoa xoa mái tóc mềm mại của Thang Tam Viên, nhỏ giọng giải thích: "Năm đó hai bên ba mẹ quả thật có ý nghĩ muốn cho hai người chúng em đính hôn, em lúc đó mặc dù còn nhỏ tuổi, nhưng vẫn từ chối. Em biết em căn bản không có khả năng thích anh ta, lúc đấy may mắn ông nội cũng cảm thấy không nên can thiệp nhiều vào tình cảm của con cháu, cho nên ủng hộ ý nghĩ của em. Em cùng Từ Giang Bạch chưa từng đính hôn, Từ Giang Bạch lừa anh đấy."

Trong lòng Thang Tam Viên trở nên nhẹ nhõm, nhẹ "ừm" một tiếng, trong ngực Cố Ngạn đều là mùi hương dễ chịu, mộc mạc lại ấm áp, thân thể cứng nhắc của Thang Tam Viên dần thả lỏng, dựa vào trong ngực anh, bực bội bất an trong lòng cuối cùng cũng tìm được nơi giải tỏa.

Cố Ngạn nói tiếp: "Sở dĩ ông nội ghét anh ta là vì bố mẹ em và Từ gia bị tai nạn xe cộ cũng bởi vì anh ta."

Thang Tam Viên sửng sốt một chút, ngửa đầu nhìn anh.

Cố Ngạn cúi đầu xuống nhẹ nhàng hôn một cái lên trán của cậu, khuôn mặt có chút buồn bã: "Ngày xảy ra tai nạn xe cộ ấy, Từ gia cùng ba mẹ em đang cùng ăn cơm, Từ Giang Bạch lớn hơn em mấy tuổi, lúc đấy đang học trung học. Lúc đầu tính cách của anh ta coi như trung trực, sau khi lên cấp ba tính cách lại biến đổi rất lớn, qua lại với một đám bạn chẳng ra gì. Ngày ấy, anh ta bỗng nhiên gọi điện thoại cho mẹ nói xằng nói bậy, ba mẹ hai nhà lo lắng cho anh ta, cho nên lái xe đi mấy hộp đêm anh ta thường đi kia tìm anh ta, bố mẹ anh ta tìm thấy anh ta trước, cho nên báo ba mẹ em đi tới, thế nhưng không biết Từ Giang Bạch dùng cái gì ở hộp đêm mà khiến tinh thần bất ổn, đoạt tay lái xe, cho nên mới dẫn đến tai nạn xe cộ, đúng lúc đụng vào xe ba mẹ em."

Thang Tam Viên nghe được chau mày, không khỏi có chút thổn thức, cái này do Từ Giang Bạch làm bậy, khó trách ông Cố sẽ không muốn gặp cậu ta.

Thế nhưng nhớ tới thái độ ngày đó của Cố Ngạn đối với cậu ta, Thang Tam Viên không khỏi nghiêng đầu, mím môi, nói: " Ngày đó vừa nghe nói anh ta bị bẩn quần áo, em liền lập tức đi ra ngoài tìm anh ta..."

Đây mới là thứ Thang Tam Viên để ý nhất, Từ Giang Bạch nói thế nào không quan trọng, quan trọng là thái độ Cố Ngạn đối với cậu ta.

Bởi vì Thang Tam Viên nghiêng mặt, cho nên Cố Ngạn có thể trông thấy vành tai trắng nõn mềm mại của cậu, Cố Ngạn không nhịn được tới gần, dán lên tai của cậu, hô hấp ấm áp phả vào tai của cậu: "Em cùng Từ Giang Bạch quen biết từ nhỏ, có mấy phần tình nghĩa lúc nhỏ, nhưng ngày ấy em ra ngoài tìm hắn, là bởi vì ông nội."

Anh dừng lại một chút, rồi nói: "Ông nội cùng ông của Từ Giang Bạch năm đó là bạn cùng chung hoạn nạn, ông nội Từ đã cứu mạng của ông nội, ông nội là người mạnh miệng mềm lòng, mặc dù một mực không muốn gặp Từ Giang Bạch, nhưng mà vẫn luôn vụng trộm giúp đỡ việc làm ăn của Từ Giang Bạch. Nếu như không có hỗ trợ của ông nội, cái việc làm ăn của anh ta sớm đã không làm tiếp được, ngày ấy ông nội không nói ra ngoài miệng, em lại biết là ông mềm lòng. Em không muốn ông nội tức giận, vì vậy em ra ngoài và đưa Từ Giang Bạch vào."

"Hóa ra là như vậy." Thang Tam Viên chớp mắt, vì khó chịu của chính mình mấy ngày nay mà cảm thấy có chút xấu hổ.

Cố Ngạn xoa xoa phần tóc sau đầu cậu, không nhịn được cúi đầu hôn vành tai của cậu, khàn giọng: "Lần sau có chuyện gì trực tiếp đi hỏi em, không nên suy nghĩ bậy bạ."

Thang Tam Viên khẽ gật đầu, nhỏ giọng nói: "Anh lo lắng sẽ quấy rầy việc tập nhảy của em."

Cố Ngạn ra vẻ nghiêm túc nói: "Anh không để ý tới em mới là chậm trễ việc tập nhảy của em, mấy ngày qua em vẫn luôn nghĩ về anh, tâm phiền ý loạn, không cách nào tập trung tinh thần, đành phải sớm về nước tới tìm anh."

Thang Tam Viên "A" một tiếng, áy náy chớp mắt, lo lắng hỏi: "Vậy làm sao bây giờ? Hiện tại anh ra nước ngoài cùng em, còn kịp không?"

Cố Ngạn cười, đưa tay bóp má Thang Tam Viên, khóe miệng anh cong lên, cười nói: "Còn may là chồng anh thông minh, những vũ đạo kia đã học xong toàn bộ rồi."

"Vậy là tốt rồi. . ." Thang Tam Viên thở dài một hơi, chỉ lo vui vẻ, không quan tâm phản bác lại xưng hô của Cố Ngạn, cậu giơ tay lên vô tội xoa xoa bên mặt bị bóp đến đỏ, không nghĩ tới xoa hai lần, Cố Ngạn lại bóp vào má còn lại, cậu nâng đôi mắt ngấn nước tủi thân liếc nhìn Cố Ngạn.

Cố Ngạn mặt lạnh hôn môi cậu, thấp giọng hỏi: "Vừa rồi diễn cảnh giường chiếu rất vui vẻ sao."

Thang Tam Viên còn chưa kịp nói chuyện, đôi môi nóng bỏng của Cố Ngạn đã thuận theo cái cổ trắng như tuyết chuyển qua bên trên tuyến thể của cậu, môi Cố Ngạn nhẹ nhàng mài trên tuyến thể của cậu, mang đến từng cơn tê dại.

Thang Tam Viên biết Cố Ngạn muốn làm gì, mặc dù có chút sợ, lại thuận theo chờ đợi trong ngực anh, không có phản đối, cũng không có từ chối.

Cố Ngạn nhẹ nhàng mút mấy lần bên trên tuyến thể của cậu, sau đó liếm lắp rồi khẽ cắn.

Đầu tiên Thang Tam Viên cảm giác phần gáy truyền đến một cơn đau nhói, sau đó tin tức tố của Cố Ngạn lan tràn trong cơ thể của cậu, từng lỗ chân lông đều thư thái, thoải mái đến vô cùng.

Cố Ngạn cho cậu một cái đánh dấu tạm thời, sau đó lấy miếng ngọc bích đeo lên cổ cậu: "Miếng ngọc này là vật trân quý nhất của em, còn anh là người mà em trân quý nhất."

Chân Thang Tam Viên như nhũn ra, trên da vẫn còn xúc cảm từ cái hôn của Cố Ngạn, toàn thân bất giác khẽ run rẩy, cậu sờ miếng ngọc trên cổ, trên mặt nở nụ cười, ghé vào tai Cố Ngạn nói: "Cảnh giường chiếu vừa rồi không phải anh diễn."

Cố Ngạn nghi hoặc một chút, Thang Tam Viên tiến đến bên tai anh nói một lần chuyện vừa rồi, anh không khỏi bật cười, ôm Thang Tam Viên đang run chân vào trong ngực, cho cậu một nụ hôn ngọt ngào lại dịu dàng.

Giữa trưa, hai người cùng nhau về Cố gia ăn cơm, ông Cố đương nhiên vui vẻ, so với bình thường ăn nhiều hơn một bát cơm.

Khi Cố Ngạn đưa Thang Tam Viên về nhà, anh gặp lại Từ Giang Bạch vẫn chưa từ bỏ ý định như cũ ở cửa Cố gia.

Từ Giang Bạch nhìn hai người sánh bước bên nhau, dường như không có chút rạn nứt mà ngược lại, tình cảm càng thêm ngọt ngào, không khỏi tối tăm mặt mũi tức giận nhìn Thang Tam Viên.

Cố Ngạn đứng trước mặt Thang Tam Viên, nhíu mày lạnh lùng nhìn hắn: "Từ Giang Bạch, tốt nhất anh đừng lại nói lung tung cái gì, nếu không anh đừng trách tôi không niệm tình quan hệ hai nhà trước kia."

Từ Giang Bạch tựa hồ rất e ngại Cố Ngạn, trong nháy mắt, hai gò má trở nên cực kỳ tái nhợt, trên mặt lộ ra một tia thống khổ, giọng nói mang theo chỉ trích: "Cậu rõ ràng không yêu cậu ta, tại sao lại ở cùng một chỗ với cậu ta? Tôi thích cậu nhiều năm như vậy, cậu không thể nhìn tôi một cái sao?"

Thang Tam Viên đi từ sau lưng Cố Ngạn, không chút sợ hãi nào nhìn về phía Từ Giang Bạch, nắm tay Cố Ngạn thật chặt không thả, giống một con thỏ bảo vệ thức ăn của mình.

Cố Ngạn không khỏi mỉm cười xoa đầu cậu, cũng nắm chặt tay cậu.

Từ Giang Bạch giễu cợt Thang Tam Viên, giọng điệu u ám: "Lần trước đúng là tôi lừa gạt cậu, mặc dù Cố Ngạn không thích tôi, nhưng trong lòng vẫn luôn có một người. Nếu cậu không tin, cậu có thể tự mình hỏi."

Cố Ngạn nhìn Từ Giang Bạch với ánh mắt lạnh lùng: "Làm sao anh biết tôi có người mà mình thích?"

Sắc mặt Từ Giang Bạch có chút khó coi: "Tôi cũng là tình cờ phát hiện, tôi không biết người cậu thích là ai, nhưng tôi biết cậu thích người kia rất lâu, bên cạnh phòng ngủ có một gian phòng đặc biệt chỉ đặt những món đồ liên quan đến người kia, trước kia tôi muốn đi vào, quản gia không để cho tôi vào. Tôi chỉ biết người kia thích thỏ, cho nên cậu cũng nuôi rất nhiều thỏ bên trong nhà cổ."

Thang Tam Viên nghe xong lời cuối cùng của hắn, hai má đỏ bừng từng chút một, rốt cục hiểu ra chuyện gì.

Từ Giang Bạch nhíu mày nhìn Thang Tam Viên, đặc biệt khó hiểu nói: "Tôi nói anh Ngạn (*) có người thích, cậu đỏ mặt cái gì" Chẳng lẽ sắc mặt cậu ta không phải nên trắng bệch đến không có huyết sắc sao? Thang Tam Viên tốt nhất có thể phất tay áo rời đi, triệt để ầm ĩ chia tay Cố Ngạn càng tốt.

(*)Chuyện là Từ Giang Bạch lớn tuổi hơn Cố Ngạn, nhưng không hiểu sao tác giả lại để Từ Giang Bạch là 'Ngạn ca', cho nên có chút nhầm về xưng hô mấy chương trước, beta nghĩ là do Từ Giang Bạch nói vậy như muốn "làm nũng" và thêm thân mật ý, nên chúng tui để nguyên như tác giả hen ;<

Cố Ngạn khẽ cười, giống như cười mà không phải cười nhìn hắn: "Người tôi thích nhiều năm là anh Tiểu Tam, anh ở đây làm lộ chuyện thầm mến của tôi với anh ấy, anh ấy đương nhiên là xấu hổ đến đỏ cả mặt rồi."

Cố Ngạn nói xong, trong mắt chứa cảnh cáo nhìn chằm chằm vào hắn một lúc lâu, ôm bả vai Thang Tam Viên xoay người rời đi.

Từ Giang Bạch sững sờ tại chỗ như hóa thạch, nghi ngờ lỗ tai của mình.

Qua lúc lâu, hắn mới không nhịn được chửi rủa một tiếng, sau đó hùng hùng hổ hổ rời đi.

Cố Ngạn nắm tay Thang Tam Viên đi thẳng tới trước cửa một gian phòng, sau đó đẩy cửa ra đi vào.

Đầu tiên Thang Tam Viên nhìn thấy một tấm áp phích lớn, phía trên là khuôn mặt nở nụ cười rạng rỡ của cậu, sau đó cậu nhìn thấy các loại tạp chí, phim, thậm chí album đầu tay có liên quan đến cậu.

Hóa ra đây là nguyên nhân Cố Ngạn hiểu rõ cậu như vậy.

Cố Ngạn ôm lấy cậu từ phía sau, nhìn mọi thứ trong phòng rồi nhẹ nhàng nói: "Lần đầu tiên em nhìn thấy anh là trên phim trường. Lúc đó, ba mẹ em vừa qua đời, em lâm vào mê mang. Từ nhỏ em đã thích âm nhạc, cấp 2 liền bắt đầu học sáng tác, thế nhưng đoạn thời gian kia em lại đột nhiên mất đi linh cảm, cảm thấy tất cả đều không còn thú vị, tựa như loại khát vọng này sẽ không còn tỏa sáng nữa. Em không có động lực để tiến tới, mỗi ngày được chăng hay chớ, không biết mình cố gắng vì cái gì."

Thanh âm của anh dừng một chút, trầm mặc một lát lại nói: "Cho đến khi em nhìn thấy anh, chú Lý bạn ba em biết đoạn thời gian kia tâm tình em không tốt, cho nên mời em đến trường quay chơi, ông là đạo diễn bộ phim kia, em rảnh rỗi không có chuyện gì liền tới, ở nơi đó em gặp anh, đó là bộ phim truyền hình đầu tiên anh quay, bởi vì anh là một ca sĩ nổi tiếng, cho nên thời điểm chuyển hình mọi người cũng có chút nghi ngờ. Tên nam chính bộ phim kia vẫn luôn âm thầm chèn ép anh, mượn thời điểm quay phim mà cố ý giày vò, em nhìn phần diễn kia, anh bởi vì nam chính vẫn luôn NG, cho nên trên nền đất tuyết nhảy xuống nước lần này đến lần khác, rõ ràng cóng đến xanh cả mặt, nhưng vẫn kiên trì như cũ. Lúc đấy em nhìn anh bỗng nhiên liền tỉnh ngộ, bảo bối, là anh một lần nữa khiến em tìm thấy cảm giác muốn kiên trì cố gắng."

Cố Ngạn vĩnh viễn cũng không thể quên được hình ảnh ngày đó, bởi vì tuyết rơi xuống, cho nên không gian đều trắng như tuyết, chỉ có Thang Tam Viên là sinh động hoạt bát,, ban đầu anh chỉ lặng lẽ xem, sau đó dần dần bị Thang Tam Viên hấp dẫn không thể rời mắt, từ ngày đó về sau anh vẫn luôn chú ý tới trưởng thành của Thang Tam Viên, nhìn Thang Tam Viên từng bước một dùng cố gắng của mình để nhận được sự công nhận tài năng diễn xuất của mọi người, mà anh cũng luôn cùng nỗ lực với Thang Tam Viên.

Thang Tam Viên quay đầu lại, có chút hưng phấn hỏi: "Đạo diễn Lý? Là đạo diễn Lý Phàm Hi sao?"

"Đúng."

Thang Tam Viên nghĩ về những gì đã xảy ra khi bộ quay bộ phim truyền hình kia, nói: "Bởi vì nam chính bộ phim truyền hình kia, lúc thông báo thì nhiệt độ của anh vượt trên anh ta, cho nên anh ta vẫn luôn ghi hận anh, trong đoàn phim nghĩ hết biện pháp dày vò anh, thế nhưng là về sau nhờ có đạo diễn Lý, đạo diễn Lý giống như Bá Nhạc (*) của anh vậy, hướng dẫn diễn xuất, giúp anh tiến bộ. Anh thật sự rất cảm tạ ông, lúc ấy nam chính biết anh dị ứng củ sen, cho nên len lén để người ta thêm củ sen vào trong thức anh, đạo diễn biết chuyện này, trách móc anh ta một hồi, anh ta mới trở nên đàng hoàng. Về phần tên nam chính kia, ba anh vô tình phát hiện ra chuyện anh ta bắt nạt anh, đập anh ta một trận, đến nay mỗi lần anh ta thấy anh đều đi đường vòng."

(*) Bá Lạc: người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa. Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài, "Bá Lạc" không những chỉ cá nhân mà còn có thể dùng để chỉ tập thể

Cố Ngạn mỉm cười sờ má cậu, chưa nói, ngày đó thời điểm anh rời khỏi đoàn làm phim, đúng lúc nghe thấy nam chính với trợ lý nói Thang Tam Viên ăn củ sen bị dị ứng, bảo trợ lý trộn thêm củ sen vào thức ăn của Thang Tam Viên, anh nói chuyện này cho đạo diễn Lý, đồng thời nhờ đạo diễn Lý chiếu cố Thang Tam Viên.

Gương mặt Thang Tam Viên hơi nóng lên: "Cho nên những năm này em vẫn luôn..."

Cố Ngạn khẽ cười trả lời cậu: "Bảo bối, em vẫn luôn yêu anh."

Lỗ tai của Thang Tam Viên nóng rực, nhỏ giọng trả lời: "Anh cũng yêu em."

Cố Ngạn mãn nguyện ôm lấy cậu, anh thích bảo bối trong tay mình đã lâu, bây giờ cuối cùng bảo bối này cũng nói thích anh.

....

Sau năm ngày, nhóm fan Tam Cố cuối cùng cũng chờ đợi được thông báo chính thức mà họ mong đợi bấy lâu nay, Thang Tam Viên cùng Cố Ngạn tuyên bố chính thức ở bên nhau.

Nhóm fan CP giống như ăn tết reo hò chúc mừng, khắp nơi đều là tin rút thưởng ăn mừng, nhóm anti chỉ nói vài câu, sau đó liền không còn gì để nói, ngậm miệng.

Lâm Đại Thiên đối với việc hai người ở bên nhau, khiếp sợ thật lâu không nói được lời nào, sau một lúc lâu, hắn mới đỏ mặt ngượng ngùng nói với Thang Tam Viên: "Thật ra, anh và Điền Đại Địa cũng đang ở bên nhau."

Thang Tam Viên sửng sốt một chút, liếc mắt nhìn Điền Đại Địa đang đứng bên cạnh hắn: "Hai người sao lại ở bên nhau?"

Lâm Đại Thiên có chút ngọt ngào nói: "Đại Địa luôn cho anh ăn ngon, cái gì tốt đều cho anh, việc khổ cực đều cướp làm, cái này rõ ràng là thích anh, lại mắc cỡ nói với anh, cho nên anh không thể làm gì khác hơn là thổ lộ trước, thật sự là ngốc."

Điền Đại Địa yên tĩnh không nói: "..." Thật ra, vốn là, thực sự thì...Vợ vui là được rồi.

...

Sau khi Thang Tam Viên quay xong bộ phim, sau một thời gian xử lý hậu kỳ đã sớm được công chiếu, đến ngày công chiếu, Thang Tam Viên cùng Cố Ngạn cùng nhau đi xem buổi công chiếu, Thang Nhị Viên và Lê Xán cũng đến ủng hộ.

Thang Tam Viên yên lặng liếc mắt nhìn Lê Xán, cười lạnh với Thang Nhị Viên, nói thầm: "Ồ, bạn tình."

Thang Nhị Viên liếc mắt nhìn Cố Ngạn bên cạnh cậu, cũng cười lạnh một tiếng, cũng nói thầm: "Ồ, xào CP"

Hai người bọn họ đồng thời dời ánh mắt, không phản bác được.

Khi xem buổi chiếu ra mắt, Thang Tam Viên ngạc nhiên phát hiện Lí Tâm Nhiên cùng Vương Nãi Thanh đang ở bên nhau, cậu nghe Thang Nhị Viên nói qua chuyện Lí Tâm Nhiên bị tra nam lừa gạt. bây giờ có thể nhìn thấy hắn rốt cuộc cũng có thể thoát khỏi bóng ma tra nam cặn bã, tìm tới hạnh phúc của mình, thấy vui vẻ thay hắn.

Sau khi bộ phim được công chiếu, do một nhân viên tiết lộ, cư dân mạng đã phát hiện ra cảnh giường chiếu trong phim là Thang Nhị Viên và Lê Xán đóng thế, thuận thế để tìm ra danh tính của Thang Nhi Viên và Lê Xán, phát hiện ra Thang Tam Viên là một Omega.

Thang Tam Viên trực tiếp công khai thừa nhận chuyện cậu là omega, trước kia vì mới ra mắt cậu vì muốn tránh phiền phức, hiện tại đã không cần tiếp tục che giấu.

Đám fan hâm mộ sau khi kinh ngạc tất cả đều tỏ ra đã hiểu, dù sao một Omega làm diễn viên thật sự không dễ dàng, Thang Tam Viên chẳng những có kỹ năng diễn xuất tốt, còn không sợ chịu khổ, rất hiếm gặp.

Người hâm mộ không nhịn được mắng chửi Thái Khả Khả, mọi người đều nói Thái Khả Khả rõ ràng là một Beta, vậy mà mỗi ngày đều giả bộ yếu đuối, nhào vào người omega yếu đuối Thang Tam Viên, để cho Thang Tam Viên chiếu cố cậu ta, có phải bạch liên hoa thành tinh không.

Thái Khả Khả: "..." Người ngồi trong nhà, nồi trên trời rơi xuống.

Tin tức về Thang Tam Viên chiếm đóng trên tiêu đề của mọi trang, các phóng viên viết rõ ràng về thân thế của cậu.

Từ Giang Bạch đương nhiên cũng nhìn thấy những tin tức này, khi hắn ấn mở trang, nhìn thấy Thang Tam Viên là con của tướng quân Thang, không khỏi sửng sốt, thật lâu sau mới có phản ứng.

Hắn hít sâu một hơi, trong miệng vô thức đọc tin tức: "Anh cả Thang Tam Viên, còn chưa tốt nghiệp đại học..."

Hắn bĩu môi khinh thường, tiếp tục đọc: "Đang học ở Đại học Tinh Tế."

...Đại học tốt nhất tinh tế, chỉ có số ít tinh anh có thể vào học.

Hắn trầm mặc một lát, tiếp tục lướt xuống dưới: "Anh rể trưởng...giám đốc của Lục thị."

Hắn nghẹn một chút, không khỏi nhớ tới những lời nói lúc đấy, chế giễu Thang Tam Viên là "minh tinh nhỏ" , hiện tại những lời đó chẳng khác nào một cái tát hung hăng đánh vào mặt hắn, hắn trầm mặc một hồi, ánh mắt mới tiếp túc lướt xuống: "Anh hai...nhà thiết kế nổi tiếng Thang Nhị Viên."

Hắn nâng chén trà lên, cứng nhắc uống một ngụm trà, nếu như hắn nhớ không lầm, mấy ngày trước hắn còn vì có thể hợp tác với Thang Nhị Viên, mà gian khổ đợi một ngày trong phòng làm việc, cuối cùng ngay cả bóng người Thang Nhị Viên cũng không thấy.

Sắc mặt hắn trở nên khó coi dừng lại trong chốc lát, lại nhìn xuống, "Anh rể thứ hai...tổng giám đốc giải trí Lê thị"

Hắn yên lặng đóng lại trang web, không muốn tiếp tục nhìn, chỉ muốn mắng chửi người.

Trên mạng bình luận sôi nổi, Thang Tam Viên cùng Cố Ngạn cùng ghi hình tập cuối cùng của chương trình, trong quá trình quay, bọn họ ngạc nhiên phát hiện, Thái Khả Khả có tình yêu với việc nấu ăn, đồng thời trầm mê trong việc nấu ăn không thể thoát ra.

Trước kia mỗi ngày hắn đều bận rộn xào CP, hiện tại đều bận rộn hỏi mọi người có đói bụng không, nếu có người nói đói, cậu ta sẽ lập tức xuống phòng bếp nấu một lần những món đã học, trình độ khiến tất cả mọi người trong đoàn kinh ngạc, phải đến khi cậu ta dùng hết nguyên liệu do tổ chương trình chuẩn bị thì đạo diễn mới không thể không ra mặt ngăn cản cậu ta. Trải qua thuyết phục cùng khuyên bảo tận tình, Thái Khả Khả mới chịu ngừng tay.

Mọi người không khỏi bị chọc cười vì bộ dạng như thể mất hết cả ý nghĩa tồn tại trên mặt Thái Khả Khả.

Cố Ngạn cùng Thang Tam Viên nhìn nhau cười một tiếng, lên tầng về gian phòng của bọn họ.

Thang Tam Viên cầm quần áo đi vào phòng tắm rửa, Cố Ngạn chớp mắt nhìn camera phát sóng trực tiếp, chững chạc đàng hoàng mà nói: "Muốn phát đường."

Các fan xem truyền hình trực tiếp hét lên, thần tượng của chúng tui phát đường cho chúng tui ăn, để đường tới mãnh liệt hơn chút đi! Chúng tui chịu nổi!

Chỉ chốc lát sau, Thang Tam Viên mặc đồ ngủ đi tới, Cố Ngạn dẫn cậu đi tới ống kính, khóe miệng mỉm cười hôn lên đôi môi nhuận nước của Thang Tam Viên, Thang Tam Viên hơi ngẩng đầu lên nghênh đón nụ hôn của anh.

Nhóm fan hưng phấn thét lên, a a a a a CP của chúng tui hôn...Làm sao màn hình lại đen rồi?

Fan CP nhìn ống kính bị che lại, yên lặng rơi lệ: "Lừa đảo! Đàn ông đều là những tên lừa đảo!"

-------------------------------------------------------

Đã xong phần anh ba gòi cả nhà, năng suất quá khiến tôi sắp gãy cổ gòi-))) Chương sau là phần Thang Tứ Viên, cùng trải qua một chuỗi tình tiết máu chóa dở khóc dở cười nha. Nhưng trước đó phải beta lại mấy chương trước đó vì nhầm xưng hô, cái tội ko đọc lại qt rồi cứ thế mà edit nè, cũng tại đọc qt lâu gòi nên phải đi đọc lại để nắm rõ lại tình tiết. Tui đang gạ bà beta đào hố mới, mà gu truyện của bả với tui có chút khác nhau, bà muốn truyện ngắn có H còn tôi đam mê nước thịt với thích truyện phải tầm sáu mấy chương trở lên =)) đang đọc qt một bộ, chưa biết có H khum để gạ bà beta, bà bảo sáu mấy chương là quá dài ;< hmu hmu btw khoe với mọi người để kỉ niệm 250k view thì chúng tôi đã dắt được nhau đi ăn vào mùng 5 Tết rùi nè hehe (dù lúc đó chưa được 250k view mà cứ xạo z còn có cớ đi chơi -)) Tiện đây tui đang thử kiếm người làm lại cái bìa truyện đêy, cái bìa kia tự vẽ mà giờ thấy trẩu trẩu quá tr quá đất móa ơi nên cbi thay bìa mới nha cả nhà e hehe.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play