Ánh mắt Tống Kiêu Bạch ngày càng vi diệu, ngay lúc Thang Ngũ Viên muốn ném cái gối vào người anh, cửa phòng bệnh bỗng nhiên vang lên tiếng đập cửa đầy vội vàng, tiếng của Chu Cường truyền vào: "Thiếu tướng, tôi đến thăm ngài, tôi có thể vào không?"
Thang Ngũ Viên nhướng mày, chó săn của đối thủ đến rồi? Hay là tên chó săn rất ham ăn kia, mối thù "thịt chiên giòn" lại dội về não Thang Ngũ Viên, cậu không khỏi âm thầm nghiến răng nghiến lợi.
Tống Kiêu Bạch cũng nhíu mày, anh do dự một chút, nhưng vẫn đi ra mở cửa.
Chu Cường là người đáng tin, sở dĩ chuyện tìm nội gián lần này anh không nói cho Chu Cường là vì lo lắng Chu Cường sẽ làm rò rỉ tin tức, lòng dạ cái tên Chu Cường này không sâu được bao nhiêu, anh lo lắng hắn sẽ bị nội gián lừa.
Sau khi cửa được mở, Chu Cường lập tức vọt vào, trên tóc và quần áo đều có dính một chút nước mưa, có vẻ là dính mưa trên đường tới đây.
Hắn vội vàng quan sát Tống Kiêu Bạch từ trên xuống dưới, Tống Kiêu Bạch vừa tắm rửa xong, mặc một chiếc áo phông ngắn tay cùng quần trên người, hắn nhìn những phần lộ bên ngoài, không thấy chút vết thương nào, chẳng nhưng không yên lòng, mà ngược lại càng lo lắng, không nhịn được vội vàng hỏi: "Thiếu tướng, ngài không sao chứ?"
Tống Kiêu Bạch lắc đầu, "Tôi không sao, sao cậu lại tới đây, không phải tôi nói không cho các cậu tới hay sao?"
"Tôi lo lắng cho ngài, nên lén chạy tới đây." Chu Cường có chút chột dạ gãi đầu.
Cặp mắt hắn đầy lo lắng quan sát Tống Kiêu Bạch, trên mặt Tống Kiêu Bạch cũng không có vết thương, vẫn sắc sảo như cũ, hắn lại nhìn qua hai tay hoàn hảo cùng hai chân có thể đi tới mở cửa cho hắn của Tống Kiêu Bạch, ánh mắt không khỏi lộ ra vẻ nghi ngờ.
Sau khi kinh ngạc im lặng một lúc, dường như nghĩ thông cái gì, con mắt hắn bỗng nhiên sáng lên, giọng đầy vui vẻ tán dương: "Thiếu tướng, quả nhiên ngài lợi hại! Ngài đánh nhau với chỉ huy mà không bị thương chút nào, có phải chỉ huy đã bị ngài đánh gục rồi không?"
Thang Ngũ Viên ở trong phòng nghe hắn nói vậy, không nhịn được cười một tiếng.
Chu Cường nghe thấy âm thanh trong phòng thì hơi giật mình, hắn đứng ở cửa, bên cạnh là phòng vệ sinh, đúng điểm mù, lúc đầu hắn cho rằng nếu Tống Kiêu Bạch nằm viện, nhất định sẽ ở một mình một phòng, không nghĩ tới trong phòng này còn có người khác, mà giọng nói của người này lại có chút quen tai.
Trong lòng dấy lên một dự cảm xấu, hắn đi vài bước vào bên trong phòng, nhìn thấy Thang Ngũ Viên nằm trên giường đang nhàn nhã ăn dưa hấu.
Thang Ngũ Viên cho hắn một cái cười thật lố, đổi một tư thế khác nằm bò trên giường "Đúng, tôi bị đánh gục đấy."
Chu Cường: ". . ."
Sau một màn trầm mặc quỷ dị, ánh mắt hắn nhanh chóng quét một lần trên người Thang Ngũ Viên, gương mặt Thang Ngũ Viên vẫn trắng nõn non mềm, không xanh cũng không tím, bàn chân Thang Ngũ Viên cũng đang rất vui vẻ đung đưa, không có dấu hiệu bị thương.
Hắn quay đầu nhìn về phía Tống Kiêu Bạch, ánh mắt phức tạp mang theo nghi hoặc.
Tống Kiêu Bạch cúi đầu khụ một tiếng: "...Vết thương ở trên người."
Thang Ngũ Viên cũng cười hì hì, phun ra một hạt dưa hấu, cũng lười đổi lời thoại, chỉ nói giống như trước đó: 'Đúng vậy, bị quần áo che mất."
Giọng nói thờ ơ kèm theo vẻ biếng nhác của cậu khiến người ta không phân được thật giả.
Chu Cường nhìn Thang Ngũ Viên, lại nhìn Tống Kiêu Bạch, giơ tay vỗ cái đầu vốn không được nhanh nhạy lắm của mình, sau đó gật đầu không hỏi nữa, hắn không hiểu, hắn chỉ biết thiếu tướng nói thì đều đúng.
Hắn đi qua đỡ lấy Tống Kiêu Bạch, tư thế cẩn thận giống như đang đỡ một ông già bảy tám mươi tuổi vậy, "Thiếu tướng, ngài cẩn thận một chút, vết thương ở trên người cũng không thể động lung tung, nơi đấy nhiều cơ quan nội tạng, một khi nội tạng bị thương sẽ rất nguy hiểm."
Thang Ngũ Viên lẳng lặng liếc nhìn tên Chu Cường ngu ngốc, chẳng trách tất cả mọi người đều nói tên Chu Cường này tuy ngốc nghếch, nhưng có ơn tất báo, sau khi Tống Kiêu Bạch cứu mạng hắn, hắn liền trung thành tuyệt đối với Tống Kiêu Bạch.
Thang Ngũ Viên bĩu môi, xem ra lời mọi người nói cũng không sai chút nào, đúng là rất ngốc ngếch.
Vẻ mặt Tống Kiêu Bạch mất tự nhiên bị Chu Cường dìu đến bên giường, hắn liếc mắt nhìn ga giường, ngồi xuống cái ghế bên cạnh, "Tôi ngồi ở trên ghế là được rồi."
Chu Cường lập tức lo lắng, ân cần nói: "Thiếu tướng, ngồi nhiều sẽ mệt mỏi, ngài là bệnh nhân, lúc này ngài đừng cậy mạnh nữa."
"Tôi ngồi rất thoải mái."
Chu Cường đành phải gật đầu: "Vậy nếu ngài không thoải mái thì ngay lập tức nói cho tôi, tôi lại dìu ngài lên giường nghỉ ngơi, đúng rồi, bác sĩ nói bệnh tình của ngài có nghiêm trọng không?"
Tống Kiêu Bạch: "Không nghiêm trọng, hôm nay ở lại để quan sát một đêm, ngày mai là có thể xuất viện."
Thang Ngũ Viên hiếu kỳ nhìn bộ dạng Chu Cường thăm hỏi bệnh nhân bị bệnh nặng, tặc lưỡi lắc đầu, tiếp tục cúi đầu ăn dưa.
Chu Cường nhìn Thang Ngũ Viên, nhỏ giọng hỏi: "Đêm nay ngài và chỉ huy ở cùng nhau sao?"
"Ừ." Tống Kiêu Bạch lên tiếng.
Hàng lông mày thô đen của Chu Cường lập tức nhíu lại, ánh mắt của hắn tại đảo một vòng bốn phía phòng bệnh.
Tống Kiêu Bạch hỏi: "Cậu đang tìm cái gì?"
"Tôi đang tìm chỗ ngủ."
Tống Kiêu Bạch sửng sốt một chút, "Đêm nay cậu muốn ngủ ở đây?"
"Thiếu tướng, hôm nay tôi trải mền ngủ cạnh giường bệnh của ngài, bảo vệ ngài" Chu Cường vỗ ngực, quay đầu nhìn Thang Ngũ Viên, mũi hếch lên trời, "Thật không biết bác sĩ nghĩ như thế nào, lại để ngài cùng người khiến ngài bị thương ở cùng một phòng bệnh, như vậy không an toàn biết bao."
Thang Ngũ Viên nuốt miếng dưa hấu cuối cùng vào bụng, lần đầu tiên cậu thấy cực kỳ tán đồng với lời của Chu Cường, cậu cũng muốn hỏi tướng quân Simon rằng ông nghĩ gì, lại sắp xếp cho cậu cùng đối thủ vào một căn phòng, để cậu muốn tắm cũng không thể tắm, thực sự khó chịu.
Tống Kiêu Bạch khẽ nhíu mày, nói với Chu Cường: "Cậu trở về đi, tôi ở đây không cần cậu lo lắng."
"Tôi muốn ở lại bảo vệ ngài, sẽ không quấy rầy đến việc nghỉ ngơi của ngài."
Tống Kiêu Bạch nghiêm túc nhìn hắn, "Trở về quân đoàn ngay lập tức, đây là quân lệnh."
"Rõ!" Chu Cường lên tiếng, lại lề mà lề mề không muốn rời đi, hắn không tình nguyện nhìn sắc trời bên ngoài, lại giở trò vô lại: "Thiếu tướng, ngài xem trời đã tối cả rồi, lại còn mưa nữa, ngài đừng đuổi tôi đi mà."
Tống Kiêu Bạch nhìn màn đêm đen kịt ngoài cửa sổ, nhíu mày.
Thang Ngũ Viên ném vỏ dưa trong tay đi, điện thoại vang lên tiếng thông báo, là tin nhắn của Thang Lục Viên, Thang Lục Viên nói hắn đã đến bệnh viện, hỏi Thang Ngũ Viên ở phòng bệnh nào, muốn mang ga giường và vỏ gối qua.
Thang Ngũ Viên ngẩng đầu nhìn cái tên Chu Cường cực kỳ khiến người ta bực mình, cầm điện thoại lên trả lời: "Em không cần qua, anh tới văn phòng tìm em." Đúng lúc cậu không muốn để Tống Kiêu Bạch nhìn thấy Thang Lục Viên, tránh việc bại lộ thân phận.
Cậu đi dép lê trực tiếp đi ra ngoài, thanh âm cộp cộp vang lên trên hành lang.
Ánh mắt Tống Kiêu Bạch chìm xuống, quay đầu nói với Chu Cường: "Cậu ở bệnh viện cũng được, nhưng không được ở đây."
Chu Cường muốn phản bác lại, nhưng nhìn ánh mắt lạnh như băng đầy uy nghiêm của Tống Kiêu Bạch, cuối cùng không dám nói cái gì, đành phải gật đầu, dù sao chỉ cần lúc thiếu tướng bị bắt nạt, hắn có thể xông tới bảo vệ ngay lập tức là được.
Thang Ngũ Viên đi đến văn phòng Thang Lục Viên, sau khi nhận lấy ga giường và vỏ gối thì hỏi: "Tiểu Lục, có thể cho anh mượn dùng phòng tắm một chút được không?"
Bác sĩ ở bệnh viện phải thường xuyên làm giải phẫu, thỉnh thoảng sẽ dính mùi máu tươi, cho nên trong bệnh viện quân đội sẽ có nơi cho bác sĩ y tá tắm rửa.
"Được nhiên là được." Thang Lục Viên trực tiếp đưa cậu đến phòng tắm, sau khi thu xếp cẩn thận mới quay về văn phòng.
Thang Ngũ Viên tắm rửa thoải mái, sau khi tắm thì cả người đều cảm thấy khoan khoái dễ chịu, cậu mặc quần áo tử tế, dán lại miếng ngăn rồi mới an tâm ra khỏi phòng tắm.
Cậu đi đến văn phòng Thang Lục Viên, muốn nói chuyện phiếm với em trai, lúc vừa đến cửa thì không khỏi dừng lại bước chân, đôi mắt kinh ngạc mở lớn, trong phòng có một người đàn ông cao gầy, đang ôm Thang Lục Viên vào lòng hôn sâu ở trên bàn làm việc, bàn tay vươn vào cái áo khoác trắng đang rộng mở của Thang Lục Viên.
Thang Ngũ Viên ngẩn người, cho đến khi nhìn thấy Thang Lục Viên vươn tay ôm lấy cái cổ người đàn ông kia mới nhẹ nhàng đi tới giúp bọn họ đóng cửa lại.
Cậu quay người hướng về phòng bệnh, không khỏi có chút kinh ngạc, Tiểu Lục luôn tin tưởng Omega không nhất định phải ở cùng Alpha hay Beta, có thể cùng Omega. Cho nên những năm gần đây tiểu Lục vẫn luôn quyết tâm tìm một người bạn đời Omega, trong nhà không có ai phản đối, tất cả mọi người đều rất ủng hộ, cảm thấy chỉ cần hắn thích, là Alpha, Beta hay là Omega cũng không quan trọng.
Thế nhưng người đàn ông vừa nãy kia, mặc dù Thang Ngũ Viên chỉ thấy bóng lưng, nhưng từ dáng người của người đàn ông kia thì hẳn là một Alpha.
Mặc dù Thang Ngũ Viên cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng xét từ thái độ vừa nãy của Thang Lục Viên, hẳn là cậu tự nguyện, đã như vậy, Thang Ngũ Viên sẽ không quản nhiều nữa, từ nhỏ Thang Lục Viên đã tự lập tự chủ, cậu tin tưởng Thang Lục Viên sẽ xử lý tốt vấn đề tình cảm của mình.
Thời điểm cậu quay về phòng, trong phòng chỉ có mình Tống Kiêu Bạch, đang cúi đầu nhìn trí não.
Cậu nhìn trái nhìn phải đều không thấy bóng dáng của Chu Cường nên không khỏi lấy làm lạ, hỏi: "Chu Cường đâu?"
Cậu cảm thấy dựa theo tính cách của Chu Cường, hắn sẽ không thỏa hiệp dễ dàng như vậy, mà Tống Kiêu Bạch cũng sẽ không để hắn đội mưa trở về giữa đêm khuya.
Tống Kiêu Bạch ngẩng đầu, thu lại trí não, nói thản nhiên: "Tôi bảo cậu ta tới phòng chú tôi nghỉ một đêm."
Thang Ngũ Viên gật đầu, không tiếp tục hỏi nhiều, Tống Kiêu Bạch sắp xếp như vậy, dù sao cũng tốt hơn việc để Chu Cường ở chỗ này, nếu không cậu lo lắng Chu Cường sẽ vì báo thù cho ân nhân cứu mạng, nửa đêm tỉnh dậy đánh cậu.
Giọng Tống Kiêu Bạch trầm thấp vang lên, thành khẩn, "Chu Cường có thái độ không tốt với cậu, tôi thay mặt cậu ta xin lỗi cậu."
Thang Ngũ Viên không thèm để ý lắc đầu, "Không có việc gì, tôi đại nhân đại lượng, không so đo với mấy tên ngốc."
Tống Kiêu Bạch: ". . ."
Tống Kiêu Bạch yên lặng liếc nhìn mái tóc ẩm ướt và đôi mắt còn mang theo hơi nước, "Cậu tắm rồi à?"
"Ừ." Thang Ngũ Viên đưa ga giường và vỏ gối mới trong tay cho anh.
Tống Kiêu Bạch sửng sốt một chút, cầm lấy ga giường và vỏ gối, hơi kinh ngạc hỏi: "Cậu lấy ở đâu vậy?"
"Tôi bảo em trai mang tới, em ấy là bác sĩ trong bệnh viện này."
Tống Kiêu Bạch cúi đầu suy nghĩ, "Là cậu em cậu nhắc đến trước đó sao?"
Thang Ngũ Viên biết anh nói Thang Lục Viên, nhưng không có phủ nhận, chỉ gật đầu qua loa, "Bởi vì tôi ngủ không quen, cho nên mới bảo em ấy mua, thuận tiện mang thêm một phần cho cậu mà thôi."
"Ừ, cảm ơn cậu." Tống Kiêu Bạch hơi cong khóe miệng, trong mắt thoáng qua một vầng nhu hòa.
Thang Ngũ Viên mất tự nhiên sờ mũi, nhíu mày: "Nếu như cậu muốn cảm ơn tôi, có thể giúp tôi trải ga giường."
Vừa rồi cậu vẫn chưa lau khô tóc, khi đang nói chuyện, nước trên đuôi tóc thuận theo cái cổ trắng nõn thon dài nhỏ xuống xương quai xanh tinh xảo, giọt nước lấp lánh có chút nhột, cậu mất kiên nhẫn hất tóc.
Ánh mắt Tống Kiêu Bạch tối sầm lại, anh khẽ cau mày dời ánh mắt, cúi đầu nhìn giọt nước trên mặt đất, trầm giọng nói: "Cậu đi lau khô tóc đi."
Giọng nói trầm thấp của anh pha chút khàn khàn không dễ nhận ra, hòa cùng với tiếng mưa bên ngoài, nghe êm tai dễ chịu.
Thang Ngũ Viên cho là cái bệnh sạch sẽ của anh lại phát tác, không khỏi khẽ hừ một tiếng, có điều nể tình anh đã mang Chu Trạch đi, cậu vẫn xoay người đi vào phòng tắm để sấy tóc.
Cậu cầm máy sấy tóc lên, sấy tóc, sau khi sấy khô thì tiện tay gảy mấy sợi tóc lòa xòa trước trán, bước ra ngoài với mái tóc bồng bềnh mềm mại.
Sau khi cậu ra ngoài thì phát hiện, chỉ trong thời gian ngắn như vậy Tống Kiêu Bạch đã trải xong hai tấm ga giường, tất cả đều thật chỉnh tề, không có chút nếp nhăn, giống như trong quân đội, nhưng cũng không nghiêm túc như trong quân đội, ngược lại lộ ra chút thoải mái.
Thang Ngũ Viên thỏa mãn nhếch miệng.
Thang Lục Viên mua một cái ga giường màu xanh đậm, một cái màu vàng nhạt, Tống Kiêu Bạch trải cho bản thân ga giường màu xanh đậm, bên trên in hình con sói nhỏ đáng yêu, trải cho Thang Ngũ Viên ga giường màu vàng nhạt, phía trên in hình một con sư tử con dễ thương, cả hai mẫu đều ngây thơ đáng yêu.
Phòng trong bệnh viện ban đầu là một khoảng không rộng lớn màu trắng, có chút lạnh lẽo, sau khi đổi ga giường mới lên thì lại ấm hơn một chút, rực rỡ cả lên, ngay cả chăn bông cũng mềm mại, nhìn qua đã thấy dễ chịu, khiến người ta không kịp chờ đợi muốn nằm lên.
Tống Kiêu Bạch nhìn đỉnh đầu Thang Ngũ Viên có một sợi tóc vểnh lên, miễn cưỡng nhịn lại cảm giác muốn vươn tay ấn nó xuống, hỏi: "Bây giờ đi ngủ sao?"
"Ừm." Thang Ngũ Viên khẽ gật đầu, không hiểu sao cảm thấy cuộc trò chuyện này có chút kỳ quái.
"..." Tại sao lại nghe giống như cậu muốn ngủ với đối thủ vậy, may là không có ai khác ở đây.
Cậu lắc những suy nghĩ vớ vẩn ra khỏi đầu, bước nhanh đến bên giường, nhào vào cái chăn mềm, gương mặt cọ vào gối đầu mềm mại, sau khi trải cái ga giường và vỏ gối mới thì quả nhiên đã thoải mái hơn trước rất nhiều.
Tống Kiêu Bạch khẽ cười một tiếng trầm thấp, bước tới tắt đèn trong phòng.
Không biết từ lúc nào cơn mưa ngoài cửa sổ bắt đầu nhỏ dần, gõ vào cửa sổ như một bài hát ru, tí tách tí tách...