Thang Ngũ Viên: "..." Còn sáng một lần tối một lần, ngài đây là đang uống thuốc hay sao?
Cậu im lặng một lúc rồi hỏi: "Tại sao?"
Tống Kiêu Bạch ngẩng đầu, vô tình chạm phải tầm mắt của cậu, giải thích: "Tin tức tố của cậu và tôi có độ phù hợp 100%, cho nên tôi mới có thể ngửi thấy mùi hương của cậu, cũng chỉ ngửi được mùi hương của cậu, vì thế tin tức tố của cậu mới có thể kích thích khứu giác của tôi, giúp tôi khôi phục khứu giác. Lúc nãy bác sĩ Đông nói cho tôi, hôn, ôm và tin tức tố của cậu đều có thể giúp tôi khôi phục lại như cũ."
Thang Ngũ Viên nghe xong lời Tống Kiêu Bạch nói, không khỏi kinh ngạc mở to hai mắt, cậu mất một lúc mới tiêu hóa được sự thật tin tức tố của cậu và đối thủ có độ phù hợp 100%.
Cậu từng nghe nói qua, tình huống tin tức tố có độ phù hợp 100% này rất ít khi có, trên thực tế ngay cả độ phù hợp tin tức tố có thể đạt tới 90% trở lên đều rất ít, cậu không nghĩ tới vậy mà loại tình huống xác suất thấp đó lại xuất hiện trên cậu và đối thủ.
Cậu nghĩ một hồi, hỏi: "Liệu trình điều trị...mà cậu vừa nói kia, sẽ kéo dài bao lâu?"
Tống Kiêu Bạch nghĩ đến lời bác sĩ Đông nói, đáp: "Nhanh thì một năm, chậm thì ba đến năm năm."
Thang Ngũ Viên gật đầu, cúi đầu nghĩ, Tống Kiêu Bạch đã giúp cậu, như vậy cậu cũng giúp Tống Kiêu Bạch chữa bệnh cũng là phải, mặc dù phương thức chữa bệnh có chút xấu hổ, nhưng Tống Kiêu Bạch đã giúp cậu vượt qua kỳ phát tình, hiện tại cậu giúp Tống Kiêu Bạch bằng cách ôm và hôn môi cũng không phải không được.
"...Vậy được rồi, thành giao." Cậu nghĩ một lúc rồi ra quyết định, hỏi: "Bây giờ muốn bắt đầu trị liệu luôn không?"
Tống Kiêu Bạch không ngờ Thang Ngũ Viên đồng ý nhanh như vậy, nhất thời sửng sốt.
Anh nhìn Thang Ngũ Viên, ánh mắt thâm trầm, mấp máy môi hỏi: "Cậu có muốn suy nghĩ thêm một chút hay không? Kể cả cậu không giúp tôi, tôi cũng sẽ kết hôn với cậu, cậu không cần vì muốn tôi giúp cậu mà đáp ứng tôi, đây không phải điều kiện trao đổi."
"Tôi biết, không cần suy nghĩ." Thang Ngũ Viên hiểu rõ thái độ làm người của Tống Kiêu Bạch, sở dĩ cậu đồng ý làm như vậy không phải vì sau đây Tống Kiêu Bạch sẽ giúp cậu mà bởi vì trước đó Tống Kiêu Bạch đã giúp cậu.
Nếu đã quyết thì cậu cũng chẳng ngần ngại bước tới, lòng không gợn sóng ngồi xuống bên cạnh Tống Kiêu Bạch.
Cậu nhìn Tống Kiêu Bạch do dự một chút, sau đó duỗi tay ôm eo Tống Kiêu Bạch, ngẩng đầu có chút cứng ngắc hỏi anh, "Ôm như thế này có được không?"
Tống Kiêu Bạch cúi đầu nhìn về phía Thang Ngũ Viên, Thang Ngũ Viên núp trong ngực của anh, cả người có chút nhỏ nhắn, hai tay trắng nõn đặt ở trên eo anh, cằm đặt ở trên vai của anh, đôi mắt trong veo vô hại chớp chớp.
Yếu hầu Tống Kiêu Bạch chuyển động, sau đó nhẹ gật đầu, "Được."
Thang Ngũ Viên nhích gần vào lồng ngực của Tống Kiêu Bạch, cậu cố gắng gạt bỏ những suy nghĩ lung tung khác, tự nhủ rằng bây giờ Tống Kiêu Bạch là một bệnh nhân, cậu đang chữa trị cho một bệnh nhân, nhưng cho dù cậu có nghĩ như vậy, giọng nói cũng không khỏi mang theo chút ngượng ngùng, âm lượng thấp hơn bình thường, "Tiếp theo phải hôn sao?"
Tống Kiêu Bạch khẽ gật đầu, một tay đè lại cái ót Thang Ngũ Viên, hôn lên môi Thang Ngũ Viên.
... Thang Ngũ Viên chớp mắt, sau đó ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Giữa những nụ hôn, Thang Ngũ Viên chạm vào huy chương vàng trong tay, thầm nghĩ Tống Kiêu Bạch giúp cậu nhiều như vậy, cậu cũng nên giúp đỡ Tống Kiêu Bạch nhiều nhất có thể, hiện tại cậu đang chữa trị cho Tống Kiêu Bạch, như vậy hẳn là cậu càng nên hăng hái chủ động hơn một chút mới đúng.
Cậu nghĩ vậy liền chủ động túm lấy vạt áo của Tống Kiêu Bạch, nhưng không ngờ vừa mới chạm vào góc áo của Tống Kiêu Bạch, còn chưa kịp hăng hái "chữa bệnh" cho anh, Tống Kiêu Bạch đã giống như một con sói, càng dùng sức hôn.
...Chữa bệnh làm cho người ta thật là mệt mỏi mà.
Đôi mắt Thang Ngũ Viên nhắm lại, đầu óc mơ màng nghĩ lung tung.
Tống Kiêu Bạch ôm chặt cậu trong vòng tay, sau lưng cậu là ghế sô pha, phía trước là Tống Kiêu Bạch, xung quanh đều là hương vị tin tức tố của anh, giống như bị Tống Kiêu Bạch vây chặt, hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng Tống Kiêu Bạch mới rời khỏi môi cậu.
Cậu khẽ nhíu mày, không nhịn được dùng nắm đấm nện Tống Kiêu Bạch một cái.
Tống Kiêu Bạch khẽ cười một tiếng, vươn tay nắm chặt lấy nắm đấm của Thang Ngũ Viên, dùng bàn tay dày rộng nhẹ nhàng bao lại, tay của Thang Ngũ Viên nhỏ hơn anh rất nhiều, ngón tay mảnh khảnh, móng tay hồng hồng, bóp còn thấy hơi mềm mềm, nào có giống tay của người cầm súng đâu.
Thang Ngũ Viên khẽ nhíu mày, không khỏi trừng anh một cái, giọng nói mềm mại, nhỏ giọng phàn nàn, "Còn chưa được hả? Điều trị ...
"Được rồi..." Tống Kiêu Bạch nhắm mắt, buông tay cậu ra, thấp giọng nói: "Cảm ơn... Vất vả cho cậu rồi..."
Thang Ngũ Viên đưa tay sờ lên đôi môi vẫn còn chút đau nhói, ngập ngừng trách cứ: "Là cực kỳ vất vả, lần sau dùng ít sức hơn chút."
Ánh mắt Tống Kiêu Bạch sâu hơn, hơi nhìn đi chỗ khác, khàn giọng nói: "Được rồi, lần sau sẽ..." Anh dừng một chút, cuối cùng mới thật không dễ dàng nói xong, "Cố gắng nhẹ nhàng một chút."
Thang Ngũ Viên hết sức hài lòng đối với thái độ của anh, vui vẻ gật đầu, "Vậy là được rồi."
Không khí trong phòng tràn ngập tin tức tố của bọn họ, lúc này vẫn chưa tiêu tan, Thang Ngũ Viên ngửi thấy mùi hương ngọt ngào xung quanh, không khỏi cong môi, trước kia cậu luôn cảm thấy tin tức tố của cậu quá ngọt, không giống tính cách của cậu chút nào, cho nên có phần chán ghét, nhưng hiện tại cậu không khỏi cảm thấy kiêu ngạo đối với tin tức tố của mình.
Tin tức tố của cậu lại có thể chữa bệnh cho đối thủ... Thật sự quá là lợi hại!
Cậu nghỉ ngơi trong phòng Tống Kiêu Bạch một lát, uống một bình sữa chua, mới cảm thấy sức lực dần dần khôi phục, Tống Kiêu Bạch là Alpha đánh dấu cậu, mỗi lần bọn họ gần gũi, cơ thể của cậu đều như muốn nhũn ra, đối với chuyện này, cậu không khỏi có chút buồn phiền.
Cậu uống hết một ngụm sữa chua cuối cùng, ném bình sữa chua trong tay đi, phủi tay, đứng dậy chỉnh lại cổ áo, vừa định rời đi, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, cậu vẫy vẫy tay với Tống Kiêu Bạch, quơ quơ huy chương vàng trong tay, "Tôi trở về phòng đây, tôi cũng mang cái này đi luôn, cảm ơn."
Tống Kiêu Bạch gật đầu, tiếng đập cửa ở bên ngoài phòng vẫn còn tiếp tục, Thang Ngũ Viên tiện đường đi ra mở cửa.
Chu Cường đứng ở ngoài cửa, nhìn thấy người mở cửa là Thang Ngũ Viên thì hơi ngạc nhiên, sau đó lúng ta lúng túng thu tay về, mất tự nhiên chào hỏi một tiếng, "Chỉ huy."
Thang Ngũ Viên gật đầu.
Chu Cường nhìn thấy môi Thang Ngũ Viên hơi sưng đỏ, nghi ngờ hỏi: "Chỉ huy, miệng của cậu bị sao vậy?"
Trong chốc lát Thang Ngũ Viên có chút luống cuống, cậu vô thức đưa tay lên, che môi lại, chán nản nhíu mày.
Chu Cường liếc nhìn Tống Kiêu Bạch ở trong phòng, chỉ vào Tống Kiêu Bạch, lại chỉ vào Thang Ngũ Viên, "Chẳng lẽ chỉ huy cậu và thiếu tướng..."
Thang Ngũ Viên nghĩ rằng Chu Cường đã đoán được, bất giác mím môi lại, lỗ tai thẹn thùng nóng bừng, ánh mắt né tránh, bị cấp dưới bắt gặp lúc mình và Tống Kiêu Bạch thân cận, đúng là một chuyện hết sức xấu hổ.
"...Chẳng lẽ hai người lại đánh nhau?" Chu Cường cuối cùng cũng nói xong, chớp đôi mắt to như chuông đồng với vẻ ngạc nhiên.
"..." Thang Ngũ Viên im lặng, sao cậu lại mong đợi vào cái trí thông minh của Chu Cường chứ? Cậu buông bàn tay đang che lại môi của mình xuống, quay người trở về phòng.
Chu Cường sững sờ nhìn Thang Ngũ Viên đi xa, lại nhìn Thang Ngũ Viên lạnh lùng khép cửa phòng lại, cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng của Thang Ngũ Viên nữa, mới thu lại mắt, nhất định là cậu đã nhận đả kích quá lớn sau khi bị hải tặc đánh dấu, hiện tại cũng ít nói chuyện hơn, sau này hắn cũng phải cẩn thận hơn khi nói chuyện với chỉ huy, dù sao nội tâm bây giờ của chỉ huy cũng vừa yếu đuối lại đáng thương.
"Còn đứng ở cửa làm cái gì?" Tống Kiêu Bạch quát một tiếng từ trong phòng, nhìn Chu Cường với ánh mắt kỳ quái.
Chu Cường lấy lại tinh thần, tranh thủ thời gian vào phòng, đi đến trước mặt Tống Kiêu Bạch, đứng thẳng người, cung kính nói: "Thiếu tướng, tôi tới đây để chào tạm biệt ngài."
Hắn được cử đi làm nhiệm vụ vào ngày mai và sẽ rời khỏi quân đoàn Kim ưng một thời gian, vì vậy hôm nay hắn đến chào tạm biệt thiếu tướng trước.
"Ừ." Tống Kiêu Bạch ném một chai nước cho hắn.
Hắn tiếp nhận bình nước, ngẩng đầu gãi đầu nhìn Tống Kiêu Bạch, do dự một chút, khuôn mặt khó xử khuyên nhủ: "Thiếu tướng, chỉ huy gặp phải loại chuyện đó...quá đáng thương...ngài đừng có bắt nạt cậu ấy nữa, dù có chuyện gì xảy ra trong quá khứ thì cũng đã qua rồi. Ngài coi như đồng nghiệp nể mặt nhau, có gì từ từ nói chuyện, tôi thỉnh cầu ngài đừng có đánh cậu ấy nữa, dù sao cậu ấy cũng là một Omega, có thể ở trong quân đội lâu như vậy, cũng không dễ dàng..."
Tống Kiêu Bạch cau mày không kiên nhẫn ngắt lời hắn, "Tôi bắt nạt Ngũ Viên lúc nào?"
Chu Cường cả mặt đều viết 3 chữ "Anh nói dối", bất bình nói: "Vừa rồi, tôi đã nhìn thấy hết rồi, ngài đừng có lừa tôi, tôi vừa nhìn thấy môi chỉ huy bị đánh sưng lên, thiếu tướng ngài nói xem sao ngài lại có thể đánh mặt chứ, chỉ huy đẹp như vậy, trước đó tôi đánh nhau với cậu ấy cũng đều có ý tốt không đánh mặt cậu ấy, phung phí của trời cỡ nào..."
Vẻ mặt Tống Kiêu Bạch phức tạp nhìn hắn, cho hắn ánh mắt một lời khó nói hết.
Chu Cường bị anh nhìn đến ngẩn người, theo thói quen đưa tay lên sờ mũi, sau đó mũi hắn khẽ động, nghi ngờ mở lớn con mắt, hắn hiếu kì đánh giá chung quanh một chút, "Thiếu tướng, trong phòng ngài có mùi gì vậy?"
Hắn cẩn thận ngửi một chút, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, tự lẩm bẩm: "Ủa? Hình như vừa rồi trên người chỉ huy cũng có mùi này..."
"Mùi tin tức tố." Tống Kiêu Bạch ngồi xuống ghế sô pha, uống một hụm nước, giọng điệu bình thản.
"Mùi tin tức tố..." Chu Cường lẩm bẩm, vẻ mặt đột nhiên chấn động, nhất thời giống như nghĩ tới cái gì đó, không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Tống Kiêu Bạch, "Chẳng lẽ ... Chẳng lẽ người đánh dấu chỉ huy ngày hôm đó là... "
Hắn còn nhớ rõ trước ngày cứu viện chỉ huy, thiếu tướng đã lẻn vào nội bộ hải tặc, đêm hôm ấy, thiếu tướng chưa nói cho hắn biết ở lại làm gì, chỉ đột nhiên thay đổi chiến lược, ngày hôm sau khi bọn hắn cứu chỉ huy ra, chỉ huy đã bị đánh dấu.
"Ừ." Tống Kiêu Bạch nhàn nhạt gật đầu, "Ngày mai chúng tôi đi mua nhẫn, cho nên ngày mai lúc cậu xuất phát, tôi không đi tiễn cậu được."
Chu Cường đắm chìm trong nỗi khiếp sợ, không thể tưởng tượng nổi chớp mắt, hôm nay hắn chỉ đến nói lời tạm biệt mà thôi, không ngờ lại bất ngờ biết được một bí mật lớn làm người ta khiếp sợ như vậy.
Thiếu tướng...đánh dấu chỉ huy rồi? Mà ngày mai đã muốn đi chọn nhẫn rồi? Còn có điều gì khiến người ta thấy kinh sợ hơn chuyện này không?
... Chu Cường im lặng một lúc, lông mày nhíu lại, trong lòng thầm nghĩ, bây giờ trả món thịt chiên giòn của chỉ huy lại cho cậu có còn kịp hay không?