Quán cà phê chìm trong im ắng, lúc Âu Dương An An đẩy cửa tiến vào còn tưởng rằng chẳng ai ở đây, cô quan sát xung quanh một lần rồi bước lại quầy lễ tân, rót cho mình tách cà phê.
“Tách đó 300.”
Tay Âu Dương An An run bắn làm rơi cái tách, choang một tiếng giòn vang vỡ tan thành miểng, chất lỏng sền sệt đen kịt sánh đầy sàn, thảm không nỡ nhìn, giống như bãi nôn dơ bẩn của ai đó vậy.
“Tách này 1000.”
Âu Dương An An nổi giận đùng đùng mà trông sang bóng người phía trên sofa, cả giận nói, “Anh hay lắm Chu Nhiên, muốn hù chết em hả?”
Chu Nhiên gỡ tạp chí che mặt ra, để lộ ánh mắt rất chi là vô tội, “Anh vẫn luôn ở đây mà.”
“Hừm, bổn tiểu thư giận rồi, hehe, em sẽ không kể với anh chuyện em mới vừa hóng được đâu.” Âu Dương An An đắc ý bảo.
“Ồ, vậy chúng ta thanh toán trước. Một tách cà phê, một cái tách khác và thêm chi phí dọn dẹp vệ sinh nữa, tổng cộng là 2000.”
“Gì mà rạch ròi như ăn cướp vậy! Nhưng mà anh cũng là của em thôi, hihi.” Âu Dương An An đắc ý.
“Haha.”
Chu Nhiên tiếp tục nằm lì trên sofa không nhúc nhích, Âu Dương An An trừng mắt một hồi song đối phương vẫn không hề phản ứng, điều đó khiến cô có cảm giác bí bách.
“Này, anh thật sự không tò mò chuyện vừa xảy ra ư?”
Chu Nhiên tiếp tục đọc tạp chí.
Âu Dương An An tiếc nuối, “Ầy, em còn tưởng rằng anh có hứng thú với anh đệp zai kia chứ, hoá ra là do em nghĩ nhiều.”
Chu Nhiên đổi hướng xem tạp chí.
“Ê! Anh có nghe em nói không đấy!”
Chu Nhiên ngoảnh đầu nhìn Âu Dương An An, ánh mắt biểu thị “nãy giờ đang nghe nè má”. Âu Dương An An thất bại, ai kêu cô bép xép không kín miệng chi, vừa nãy trông thấy ánh mắt Chu Nhiên nhìn người nọ hơi sai lệch, tâm hồn tán gẫu của cô cũng hừng hực bốc cháy theo.
“Anh xem anh chàng đó xui xẻo biết bao, đụng tới ả Trần Na kia, phỏng chừng lần này chịu thiệt rồi.”
Chu Nhiên buông tạp chí, có vẻ cực kỳ hứng thú. Âu Dương An An thầm đắc ý, xem bổn cô nương vả mặt anh này.
“Cái gì?”
“Em bảo người tên Nhậm Trạch kia rất xui xẻo.”
Chu Nhiên hoàn toàn ngồi bật dậy, thoạt nhìn bộ dáng nghiêm nghị khá ngạc nhiên, phối hợp với đầu tóc bù xù như ổ quạ càng mắc cười kinh hồn, Âu Dương An An suýt thì cười sặc tại chỗ.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Cũng chả có gì, chẳng qua nghe bọn hắn tranh cãi, hình như là vụ cho vay…”
“Nói tiếp đi.”
Âu Dương An An tóm tắt ngắn gọn một hồi, nhân tiện thêm mắm dặm muối, miêu tả Nhậm Trạch thành một viên chức đáng thương bị người ta bắt nạt, tuy rằng bôi đen luôn công ty bên cô, nhưng cô vẫn tránh nặng tìm nhẹ mà đổ hết mọi trách nhiệm lên đầu Trần Na.
Sắc mặt Chu Nhiên quả nhiên nghiêm túc hẳn, Âu Dương An An cười nói, “Chu đại công tử sao lại căng dữ vậy? Em nghĩ anh còn chả thèm để bụng ấy chứ.”
Ánh nắng sau giờ ngọ dồn ứ dội hết qua ô cửa kính, chiếu sáng vẻ mặt trầm lặng tựa nước của Chu Nhiên, trông đặc biệt lãnh khốc nghiêm túc. Khi nhìn về phía Âu Dương An An, khí thế ấy khiến cô có chút hoảng hốt.
“Ê nè, em chỉ trêu anh cho vui thôi mà, tức giận gì chớ.”
Chu Nhiên thờ ơ như đang đắm chìm trong thế giới riêng và không thể giải thoát bản thân. Ngọn lửa bát quái của Âu Dương An An cũng bị sự trầm mặc này đột ngột dập tắt, cô bèn ngáp một cái, “Thôi em đi đây, chỗ này sao không mắc rèm che gì cả, nắng lớn như vậy sắp phơi em thành khô một nắng rồi. Về á nha.”
Nói xong, Âu Dương An An thoa kem chống nắng và đẩy cửa bước ra ngoài.
Ánh nắng chói chang chiết xạ thành những đốm sáng lai rai lên mặt kính pha lê, khiến anh bất giác nheo mắt. Xe cộ lưu thông trên đường lộ hất tung từng luồng khói bụi, để lại dấu vết loang lổ.
Chu Nhiên đứng dậy rồi bước tới trước cửa sổ, anh lấy điện thoại, đối diện với bóng dáng trong kính mà gọi điện.
“Alo Chu tổng, ngài cần phân phó gì sao?”
Giọng nam mạch lạc cung kính vang lên, Chu Nhiên dừng một chút, “Ừ.”
***
Chi nhánh Lan Khẩu cực kỳ yên tĩnh. Người quản lý việc kinh doanh tại sảnh lớn đi loanh quanh một cách buồn tẻ, khách hàng ra ra vào vào có thể đếm được trên đầu ngón tay. Nhân viên lễ tân nhàm chán đếm tiền mặt, đếm tới đếm lui vẫn đủ hai cái tủ sắt, không hơn không kém, một ngày kiếm được nhiêu đó.
Dường như thời gian cũng trở nên lười nhác, kim đồng hồ chậm chạp lết hết một vòng, nhìn kỹ chỉ mới bốn giờ, còn một tiếng nữa mới tới giờ đóng cửa, mà giờ tan tầm chính thức thì mơ hồ xa xăm.
Nhân viên nữ dựa vào quầy và phàn nàn trách móc rằng ông chủ tịch thật biến thái, hết giờ làm hết công chuyện còn bắt bọn họ tăng ca, báo cáo kết quả rồi tổng kết kinh nghiệm bla bla, tiện thể vạch sẵn kế hoạch cho ngày mai nữa. Ngày qua ngày như vậy, vô vị vô cùng.
Văn phòng của Nhậm Trạch nằm ở lầu hai. Tại chi nhánh nho nhỏ này, nhân viên hậu trường đều bận bịu đánh máy. Mặc dù hắn không nghe thấy tiếng oán giận phía dưới lầu, nhưng âm thanh cắn hạt dưa lách tách trên lầu vẫn đang tiếp diễn. Khách quá ít, lượng công việc cũng chẳng nhiều, nhân viên trên lầu nhàn rỗi hơn cả dưới lầu, ít nhất bọn họ còn có thể ngồi tại bàn làm việc và ngủ gà ngủ gật trước cái máy tính.
Trên bàn trải xấp văn kiện bị giày vò tới nhàu nát, Nhậm Trạch nhìn nó mà xây xẩm mặt mày. Nửa tháng nỗ lực coi như uổng phí, vừa rồi gọi điện đối phương không phản hồi, rõ ràng là muốn bội ước. Lí do khiến đối phương bỗng nhiên trở mặt, Nhậm Trạch cũng biết bảy tám phần. Hoá ra có một ngân hàng mới cùng khu đã hạ thấp lãi suất cho vay, cứ thế cuỗm mất đơn hàng này, thế nên dù văn kiện không bị hỏng, đối phương cũng sẽ bội ước thôi, không biết lươn lẹo bằng cách nào nhưng chắc chắn sẽ tốn nhiều công phu.
Nhậm Trạch mệt mỏi tựa lưng vào ghế, hắn chợt nhớ tới một câu. Một người ngồi cạnh hắn lúc phỏng vấn từng nói, rằng nhà gã có gửi món tiền tiết kiệm kếch xù tại ngân hàng này, bởi thế gã ăn chắc qua màn phỏng vấn luôn. Sau đó Nhậm Trạch thật sự gặp được gã, khi ấy gã ngồi trong văn phòng của ngân hàng chi nhánh với vẻ mặt xuân phong đắc ý.
6 giờ chiều, một bữa tiệc tối được tổ chức theo lệ thường. Ngài chủ tịch giơ điện thoại lên, ý bảo khoảng thời gian để bọn họ báo cáo thành tích đã bắt đầu. Hiển nhiên ông rất không vừa lòng với vài người làm biếng trả lời, thậm chí không thèm đếm xỉa tới bọn họ, mãi tới khi đến lượt Nhậm Trạch thì sắc mặt chủ tịch mới hoà hoãn đôi chút.
Nhậm Trạch không nhìn chủ tịch. Hắn được ông đề bạt tới vị trí này, chỉ mới một tháng đã từ thực tập sinh chuyển thành người quản lý bộ phận cho vay, mọi thứ chuyển biến thật nhanh chóng. Nhậm Trạch biết ơn ông, và ông vẫn luôn coi trọng hắn, thỉnh thoảng còn tự mình dẫn hắn đi công tác.
“Không có thành tích.”
Nhậm Trạch thở phào nhẹ nhõm khi thốt ra câu đó như vừa trút được quả núi khổng lồ. Hắn không dám nhìn vào mắt chủ tịch, nhất định là ông sẽ rất thất vọng.
Mấy người bên cạnh như kiểu cười đùa trên nỗi đau của người khác, nó khiến Nhậm Trạch đột nhiên cảm thấy mệt lòng.
Trầm mặc, sự bùng nổ lại chậm chạp giáng xuống.
La Hành nêu ý kiến, vừa tổng kết được một nửa, ông chuyển sang tán dương Nhậm Trạch bằng ánh mắt khẳng định nói, “Mọi người nên học hỏi Tiểu Nhậm, phải khiêm tốn và tỉ mỉ.”
Nhậm Trạch kinh ngạc ngẩng đầu, phát hiện mọi người đều nhìn hắn một cách kỳ lạ. La Hành mãn nhãn mỉm cười rồi bước tới mặt hắn, sau đó vỗ mạnh bả vai Nhậm Trạch, “Lần này Tiểu Nhậm làm khá lắm.”
Nhậm Trạch hoang mang, hắn hoàn toàn mù tịt, cái gì khá? Không có thành tích mà coi là khá á, ngài chủ tịch này, ngài muốn thiên vị cũng không nên lộ liễu thế chứ! Quả nhiên, một số người bắt đầu bát quái dòm hắn.
“Lần này, Tiểu Nhậm giúp chúng ta chèo kéo được món vay đến 3000 vạn.”
Giữa đám người sốc tới trợn mắt há hốc mồm, Nhậm Trạch cũng không tốt hơn là bao. Tuy vậy nhưng hắn còn giữ được chút tỉnh táo, chưa kịp mở miệng lại bị La Hành cắt ngang, “Tiểu Nhậm này, lần sau đến ngân hàng chi nhánh với tôi, khoản vay kia quá lớn, chúng ta không nuốt nổi đâu.”
Trong ánh mắt sững sờ, hâm mộ và ghen ghét của mọi người, Nhậm Trạch bối rối đi theo chủ tịch. Kết thúc buổi tiệc tối, hiếm khi đám cá mặn lười biếng không lập tức vọt ngay ra ngoài, khu vực cổng lớn vốn nên tấp nập lũ lượt người vào giờ tan tầm, tại thời khắc này bỗng quạnh quẽ đến sôi gan.
Chủ tịch bước vào văn phòng rồi cầm lấy chén nước uống ngụm trà, lúc quay đầu lại mới phát hiện Nhậm Trạch chẳng ừ chẳng hử đứng ngay ở cửa, “Vào đi, đứng đó ngó làm gì?”
Nhậm Trạch lúng túng tiến vào, hắn khó nhọc mở lời, “Cảm ơn ngài La Hành.”
La Hành không rõ nội tình, chỉ cười nói, “Sao lại cảm ơn? Do năng lực của cậu mà.”
Nhậm Trạch ngẩn ra, “Gì cơ?”
Một đám người đang cạy khe cửa và đứng lén ở góc tường, nghe bên trong lải nhải cả nửa ngày, chợt then cửa truyền đến âm thanh giòn vang, thế là cả lũ tản ra như ong vỡ tổ.
Nhậm Trạch hoàn toàn không có tâm tư chú ý tới bọn họ, hắn ngoác mồm bước cùng tay cùng chân tới cầu thang, suýt chút nữa thì trượt chân bỏ mọe, may mà chú bảo vệ kịp thời níu kéo.
Thế này tính là gì? Trời đãi kẻ cần cù sao?
Hợp đồng 3000 vạn chỉ đích danh người họ muốn giao dịch là Nhậm Trạch, đối phương còn là công ty bất động sản hùng hậu. Miếng bánh có nhân đó thật sự rớt từ trên trời sao, Nhậm Trạch cảm thấy choáng váng sắp xỉu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT