“Này! Chu Nhiên!”

Âu Dương An An đột nhiên lớn tiếng gọi Chu Nhiên, quán cà phê yên tĩnh nhất thời vọng lại vài lần cái tên Chu Nhiên, khiến người qua đường chú ý tới quán cà phê này. Họ tò mò nhìn biển hiệu ngoài cửa, quán cà phê dưỡng sinh.

“Hửm?” Chu Nhiên lau cái tách, vẫn cúi đầu. 

“Không có gì, Quốc khánh này anh có về nhà không?”

Chu Nhiên trầm mặc không nói, Âu Dương An An lập tức bồi thêm một câu, “Về lại nơi đó.”

Âu Dương An An hơi thấp thỏm nhìn Chu Nhiên, mặc dù cô với Chu Nhiên lớn lên cùng nhau và quen biết mười năm, nhưng cô cũng không biết Chu Nhiên đã trải qua những gì sau khi chuyển trường tiểu học vào năm ấy, chỉ biết sau này gặp lại lần nữa, Chu Nhiên từ một cậu bé thích cười trở thành người thanh niên ít nói như hiện tại. Rồi cô lại thông qua những lời nói bóng nói gió mà hóng được rằng, Chu Nhiên đã từng có một người bạn rất tốt, nhưng người bạn ấy đã bỏ anh mà đi.

Từ đó trở về sau, Chu Nhiên rất ít khi về nhà, chỉ thường trở lại thành phố kia vào những ngày nghỉ, đó là thành phố nơi anh đã từng chuyển trường - An thành.

Thật lâu sau, cuối cùng Âu Dương An An cũng trông thấy Chu Nhiên im lặng gật nhẹ đầu. 

“Em đi cùng anh được chứ?”

Vẫn luôn biết trong lòng Chu Nhiên có một người không thể thay thế, dù cho cô đối với Chu Nhiên chỉ thuần túy là tâm thái bạn tốt nhưng cũng không tránh khỏi tò mò, rốt cuộc là người nào may mắn đến vậy, được anh khắc ghi đến vĩnh viễn. Tiếc là trước nay Chu Nhiên đều không dẫn cô theo, mỗi lần vừa đến tết Thanh Minh là chẳng thấy tăm hơi anh đâu.

Chu Nhiên không trả lời ngay, anh liên tục khuấy cà phê cho đến khi sữa bò tràn khỏi miệng tách lan tới trên người, Âu Dương An An la to: “Ôi chao!”

“Uầy.”

“Này, anh đừng từ chối em nữa, là bạn bè với nhau, em cần phải quan tâm sức khoẻ thể chất và tinh thần của anh, anh hay bốc hơi khỏi nhân gian mỗi khi đến dịp nghỉ, trước kia đi học đã vậy, bây giờ cũng vậy, anh có biết em rất buồn phiền hay không, em còn tưởng anh chạy đến ngôi mộ kia mà khóc nhè đó!”

Chu Nhiên vừa lau bàn, vừa buồn cười lắc đầu. Âu Dương An An lập tức cướp lấy giẻ lau trên tay anh, rất chi là ân cần giúp anh lau dọn cái bàn.

“Được.”

Âu Dương An An dừng tay, cảm thấy bản thân nghe lầm. Cô ngẩng đầu nhìn qua, Chu Nhiên lại rất bình tĩnh nhìn cô bằng vẻ mặt không trêu cợt cũng không qua loa, chỉ là biểu cảm nhàn nhạt, dư quang chẳng biết đã bay về nơi đâu. Âu Dương An An vui mừng khôn xiết, “Anh nói thật hả? Anh thật sự muốn dẫn em theo sao?”

Chu Nhiên liếc nhìn sữa bò trên bàn, bãi vung vãi ban đầu bị Âu Dương An An lau sạch bách. Anh thoáng nhíu mày.

“Anh yên tâm, em đảm bảo hôm nay sẽ lau dọn chỗ này sạch boong luôn!” Âu Dương An An mém chút nữa nghỉ nghiêm.

“Ừ, vậy anh đi đây.”

“Hả? Anh nói cái gì?”

“Anh phải đi rồi?”

“Anh đi đâu?”

Còn chưa kịp phản ứng, Âu Dương An An nhìn thấy Chu Nhiên hai tay trống trơn mà đi về phía cửa. Muốn quăng giẻ lau vào ót anh ghê, đậu má anh! Đây là sai bà đây trông cửa hàng giùm anh à!

“Em đâu có chìa khoá đâu Chu Nhiên!” Âu Dương An An đắc ý.

Chu Nhiên không dừng bước, giọng nói truyền đến từ đằng xa, “Anh cũng không có.”

Âu Dương An An lảo đảo.

Cha nội này thật tâm cơ. Quét mắt nhìn xung quanh, quán cà phê này rất đơn giản, nhưng người có mắt nhìn thì sẽ phát hiện ra dù sofa, bàn trà hay máy xay cà phê đều là vật dụng nhập khẩu cao cấp, đặc biệt là bức tranh treo trên tường.

Âu Dương An An đi vài bước, nhìn thấy một bức tranh bám đầy bụi nằm trên sàn, suýt thì nằm liệt giữa đường, cái ông này, tại sao bút tích lại thành thế rồi?

Âu Dương An An lặng lẽ nuốt ngụm cà phê, khổ quá mà!

***

Kỳ nghỉ Quốc khánh dài hạn đang đến gần, nhưng với một chú chó độc thân thích làm việc và nghiện tăng ca như Nhậm Trạch mà nói, một năm 365 ngày cũng không tồi. Ngân hàng chi nhánh Lan Khẩu cho rằng đất lệch người thưa, nhân viên đi làm mỗi ngày gần như chẳng nhiệt tình gì mấy, vừa đến kỳ nghỉ là y chang tiêm máu gà, hiếm khi trong buổi tiệc tối lúc tan tầm, cả đám đều tinh thần phấn chấn, nhiệt tình dào dạt đến vậy.

Nhậm Trạch vừa tan tầm thì bị chủ tịch gọi vào văn phòng, chủ yếu nói tới khoản cho vay nọ, dò hỏi cụ thể một số chi tiết, sau khi biết được công ty bất động sản kia sảng khoái ký hợp đồng mà không có thêm điều kiện nào khác, chủ tịch không khỏi nheo lại đôi mắt, gật đầu rồi mỉm cười.

“Làm tốt lắm, Tiểu Nhậm! Làm rất khá!”

“Vâng!”

Vận khí của hắn quả thật không tồi, ngay cả khi hắn làm hư hợp đồng, trời cao lại ban cho hắn niềm kinh hỉ ngoài ý muốn, nhưng hắn vẫn luôn cảm thấy có chỗ nào đó sai sai, mang theo cảm giác bất an. 

Về đến nhà, nhìn cửa cầu thang tối om, trong thoáng chốc, hắn cảm giác hai mắt mình mờ mịt, toàn thân cũng rã rời, chỉ có thể đỡ vách tường đi lên từng bước một.

Hắn hơi híp mắt, mí trên mí dưới đánh nhau chan chát. Dạo này lo xử lý vụ cho vay nên không được phân tâm dù chỉ một chút, tinh thần lúc nào cũng như máy móc lên dây cót, đặt toàn bộ sự chú ý cho việc nhìn chằm chằm máy tính, gõ sai một con số thôi đều có thể gây nên hậu quả không thể vãn hồi. Thời khắc này thả lỏng lại, Nhậm Trạch cảm giác dưới chân như nhũn ra. 

Tiếng kim loại va chạm từng chút một truyền tới lỗ tai hắn, âm thanh đó như tiếng gõ bàn phím lạch cạch lạch cạch, khiến hắn bắt đầu tâm phiền ý loạn, ai vậy trời! Mở có cái cửa thôi mà cũng lề mề!

“Mi đang làm gì thế?”

Nãy giờ không trợn mắt - bằng trực giác đi đường, Nhậm Trạch bị thanh niên toàn thân đen đứng trước cửa nhà doạ khiếp vía. Đằng ấy đội mũ lưỡi trai màu đen, cả người khoác bộ đồ ở nhà cũng đen nốt, đang liên tục mân mê khoá cửa, nhất thời mí mắt hắn hãy bị doạ run.

Người đồ đen rất chuyên tâm mở cửa, chìa khóa chạm vào ổ khoá phòng trộm kêu lách cách, Nhậm Trạch giơ túi công văn lên và nhìn đối phương đầy cảnh giác, tên trộm này cũng bình tĩnh quá hén!

“Cạch!”

Chu Nhiên đang nghiêm túc mở cửa thì bị một gậy đột ngột đến từ phía sau đánh cho hôn mê, hai mắt anh tối sầm, ngã nhào trên mặt đất.

Gậy gộc trên tay Nhậm Trạch còn chưa rơi xuống, lúc nhìn thấy gương mặt người trên đất, hai mắt hắn trợn trắng, ủa, ông bạn này sao lại ở đây! Hắn sợ tới nỗi vội vàng quăng gậy.

Chu Nhiên tỉnh lại trong mơ mơ màng màng, vừa mở mắt đã trông thấy Nhậm Trạch ngồi ở cái bàn cách đó không xa, đang chăm chú gõ bàn phím máy tính.

Sau một lúc lâu, hắn mới quay đầu dòm anh một cái, “Ơ, anh tỉnh rồi à?”

Chu Nhiên quan sát bốn phía, ấn tượng đầu tiên đó là nhỏ, cực kỳ nhỏ, ngoại trừ giường, một tủ quần áo, một cái bàn, mấy cái ghế dựa, trên cơ bản chẳng có thứ gì.

“Tôi bị làm sao vậy?”

Chu Nhiên hồi phục tinh thần, nhớ lại mới vừa nãy anh còn đang nghiên cứu coi tại sao cánh cửa mở không ra, bỗng bị ai đó bí mật lại gần, trực tiếp trùm đầu anh đánh. 

“Ầy…”

Nhậm Trạch hơi xấu hổ, chẳng lẽ nói hắn đánh ngất anh à? Hắn ho khan một tiếng để che giấu, “Tôi trở về nhà thì thấy anh nằm trước cửa nhà tôi, lúc đó anh ngất đi rồi, tôi bèn khiêng vào đây.”

Chu Nhiên sờ sờ cái ót vẫn còn nhói đau, “Ò, hoá ra là vậy, cảm ơn anh.”

“Ừm.”

Nhậm Trạch chột dạ.

“Đây là nhà anh hả?”

“Đúng rồi, sao vậy?”

Từ lúc Chu Nhiên tỉnh lại, Nhậm Trạch để ý thấy anh vẫn luôn đánh giá phòng ở của hắn, nhớ khi trước có qua chơi bên đối diện, so căn phòng này với căn hộ của Chu Nhiên, quả thực là một cái trên trời một cái dưới đất, giờ nhìn Chu Nhiên híp mắt đánh giá ổ chó nhà mình, Nhậm Trạch hơi không cam lòng.

“Không sao cả, cảm thấy khá tốt.”

Nhậm Trạch tặc lưỡi, anh chàng này thật khiến người ta bất ngờ.

“Vì sao anh đứng trước cửa nhà tôi?” Còn làm hắn tưởng đâu phường ăn cắp chui vào nhà hắn.

Chu Nhiên cúi đầu suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng ngẩng đầu bừng tỉnh, “Tôi đi nhầm, hèn chi chìa khoá vặn mãi không ra.”

Tay Nhậm Trạch gõ bàn phím run nhè nhẹ, vừa rồi đánh người mạnh tay quá, dư uy chưa dứt.

“Thế à…”

“Ừm!”

“Vậy bây giờ đỡ hơn chút nào chưa?”

Chu Nhiên chạm cái ót, do dự một chút, cuối cùng lắc đầu.

“Khụ khụ, ngại quá, hiện tại cũng trễ lắm rồi, hay là anh về nhà nghỉ ngơi trước nhé?”

Chu Nhiên nhìn Nhậm Trạch một cách khá kỳ quái, tuy nói rằng vừa đánh người vừa đuổi khách đi thật sự không tinh tế, nhưng còn cách nào khác đâu! Tuần trước cửa toilet bị hỏng, đến giờ vẫn chưa sửa xong, hôm nay anh còn định tắm táp một lát rồi đi ngủ sớm một chút nữa cơ!

“Anh bận sao?” Chu Nhiên hỏi.

“Ui, tôi không bận, nhưng anh còn công chuyện kìa! Đến bệnh viện xem có bị làm sao không!”

Chu Nhiên lại sờ đầu, “Đầu còn tốt.”

Nhậm Trạch nhẹ nhàng thở ra.

“Tôi đói bụng rồi.”

Má anh! Muốn ăn vạ ông đây hửm? Mà anh ta không biết là hắn đã đánh anh ta!

Chu Nhiên ngồi câu nệ trên chiếc sofa nhỏ, bởi vì mới tỉnh dậy nên ánh mắt còn hơi mê mang giống chú thỏ sợ hãi co quắp bất an, làm tim Nhậm Trạch mềm nhũn.

“Không ăn cơm chiều à?”

“Không.”

Nhậm Trạch đứng dậy rót cốc nước sôi để nguội cho anh, “Haiz, anh ngồi đây chờ xíu.”

“Hả?”

“Tôi đi nấu cơm!”

Chu Nhiên nhận lấy cốc nước, khoé miệng cong lên, anh cười với Nhậm Trạch, “Cảm ơn.”

***

Sao trời ở thành thị rất đẹp, nhất là thời điểm đêm khuya vắng người, khi ánh đèn sáng như pháo hoa đã vụt tắt, những ngôi sao rực rỡ dị thường giữa màn đêm, song trước giờ Nhậm Trạch chưa từng phát hiện, bởi hắn vội đến mức không có tâm tình ngẩng đầu ngắm trăng.

Lúc Nhậm Trạch đang nhặt rau trong phòng bếp, Chu Nhiên đi đến và tựa vào khung cửa nhìn hắn không chớp mắt, ban đầu Nhậm Trạch không cảm thấy gì cả, chỉ là ánh mắt đối phương vẫn luôn dõi theo hắn, nên hắn chẳng còn lòng dạ nào rửa đồ ăn. 

“Anh nhìn gì vậy?” Nhậm Trạch không nhịn được hỏi. 

Chu Nhiên ngẩn người, nâng cằm nói với phiến cửa sổ nhỏ hẹp bên cạnh Nhậm Trạch, “Đang ngắm sao.”

Nhậm Trạch cạn lời, hắn trông ra phía ngoài theo bản năng, sao thì có đấy, nhưng anh ta có thể ngắm được mấy ngôi sao ở xa vậy sao? Nhậm Trạch vô cùng hoài nghi.

Vừa mới quay đầu, Chu Nhiên đã đứng ở bên cạnh hắn, lúc quay đầu lại mém chút đụng phải Chu Nhiên đang cúi đầu rửa rau, hắn hết hồn.

“Anh làm gì đấy?”

“Quá đói bụng, anh rửa chậm quá.” Chu Nhiên lẩm bẩm.

What làm ơn, là tôi nấu cơm cho anh ăn đó, tình huống như vầy là sao hả trời! Em gái anh! Nhậm Trạch nén lửa giận, nhìn đến ánh mắt vô tội của người ta thì lại mềm lòng, thôi được rồi, xem như bồi thường vụ đánh anh ta vậy.

“Anh ra ngoài trước đi, nhanh nhanh cho khoẻ nào.”

“Tôi giúp anh.”

“Không cần, đã nói là nhanh nhanh cho khoẻ rồi, anh ra ngoài chờ đi, không thấy phòng bếp bé tẹo sao? Hai thằng đàn ông lớn xác ở trong đây ngộp chết mất.”

Chu Nhiên ngơ ngẩn, Nhậm Trạch cướp lại súp lơ từ trong tay anh, dùng mu bàn tay đẩy anh ra ngoài, “Đi ra ngoài đi.”

“Anh cảm thấy tôi làm không tốt sao?”

Nhậm Trạch cạn lời, “Không, nhưng anh không ngộp à?”

“Không cảm thấy.”

“Tôi cảm thấy.”

“Thôi được rồi.”

Nguyên liệu nấu ăn được mua ở siêu thị vào cuối tuần trước, chúng được đặt trong ngăn đông đá của tủ lạnh. Ban đầu Nhậm Trạch không định ăn cơm, nhưng phải mất một lúc để rã đông, Nhậm Trạch nhìn chằm chằm khói trắng lởn vởn trên thớt và xương sườn chảy nước đến phát ngốc.

Rốt cuộc anh chàng này là ai?

Khí nóng ục ục trào ra trên cái nồi hấp, nước sôi, Nhậm Trạch vội vàng cho củ cải, xương sườn đã cắt xong vào trong nồi.

Bảo Chu Nhiên ngồi chờ bên ngoài, anh cũng nghiêm túc ngồi bên ngoài chờ, điều này rất khác thường. Nhậm Trạch vừa dán mắt vô nồi thịt, vừa thầm nghĩ bản thân thật dở hơi rỗi rãi. Còn hầm xương sườn cho người ta nữa chứ?

Trong phòng im ắng, toàn bộ căn hộ chỉ có thể nghe thấy âm thanh nồi hấp. Nhậm Trạch bước vài bước tới gần cửa, trộm liếc mắt dòm ra ngoài một cái, nhìn thấy một cái đầu đen đưa lưng về phía hắn. Chu Nhiên đang ngồi trên sofa, chẳng biết đang xem cái gì.

Mẹ nó, sao hắn giống ăn trộm trong căn nhà của chính hắn hơn thế! Nhậm Trạch ho khan một tiếng, Chu Nhiên như đã sớm biết nên lập tức ngoảnh đầu, cầm sách đứng lên, “Sao vậy?”

“Khụ, không có gì, cơm nước sắp xong rồi. Anh đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm.”

Chu Nhiên gật đầu, đặt sách xuống rồi đi thẳng tới phòng bếp. Nhậm Trạch liếc thấy trong tay anh là quyển kế hoạch hắn đặt trên bàn, nó nói về hợp đồng cho vay, trong lòng hơi không vui.

“Thơm quá.” Chu Nhiên nói.

Nhậm Trạch làm đồ ăn, hơi nóng bốc lên, hắn không rảnh bận tâm đến Chu Nhiên. Chu Nhiên dạo một vòng, lấy từ tủ chén ra hai cái chén, Nhậm Trạch nói, “Anh ra ngoài trước đi.”

Nhậm Trạch bưng dĩa đồ ăn đi theo sau, đột nhiên trượt chân, cả người dúi hẳn về đằng trước. Hắn kinh hãi, đành phải giữ thăng bằng để che chở dĩa đồ ăn trong tay.

Khi hắn chật vật té ngã, một đôi tay đã dìu lấy hắn, mặt Chu Nhiên kề sát mặt hắn, gần đến mức thấy rõ ngũ quan, “Anh không sao chứ? Thế nào? Có bị bỏng không đó?”

Dĩa đồ ăn nóng hôi hổi cũng được đôi tay vững vàng đỡ lấy, Nhậm Trạch khẽ may mắn thở phào, hắn đẩy Chu Nhiên ra: “Ổn mà, hên ghê không có đổ, cảm ơn nhe!”

Chu Nhiên đứng ngơ ngẩn tại chỗ, chậm rãi hạ tay xuống, “Không bị sao thì tốt rồi.”

“Mau tới đây, anh cẩn thận chút nhé, trên mặt sàn có thể là nước nấu đấy.” Nhậm Trạch đứng bên bàn hô với anh.

Chu Nhiên nhai cơm trong lơ đãng, Nhậm Trạch lại có vẻ vui sướng, ăn hết chén này đến chén khác, khiến người kia cực kỳ khó hiểu. 

Nhậm Trạch hỏi: “Chẳng phải anh đói bụng lắm à?”

Chu Nhiên dừng đũa, gắp một cục xương sườn to ném vào trong chén, gật đầu, “Tôi ăn chậm.”

“Ồ.”

Sao ăn chậm vậy, rất chậm luôn, Nhậm Trạch không ngừng cà khịa ở trong lòng, ngoài mặt vẫn nở nụ cười giả trân, “Vậy anh ăn từ từ thôi.”

Một bữa cơm ăn một tiếng đồng hồ, Nhậm Trạch trước giờ chưa từng ăn no đến vậy, mà vì Chu Nhiên nói anh rất đói bụng, thế nên hắn bao riêng một nồi cơm tập thể, cuối cùng gần như bị hắn nuốt hết.

“Oke rồi đó, bây giờ anh có thể về nhà đó.” Nhậm Trạch vỗ tay, nhìn Chu Nhiên đầy mong chờ.

“Vì sao?”

“Anh không về nhà ha?”

Chu Nhiên: “Ồ. Tôi không thể ở lại chỗ này thêm một lúc à?”

“Ặc, có thể chứ… Nhưng mà…”

“Có thể ư, tôi muốn ngồi thêm một lúc nữa.”

Nhậm Trạch rất muốn mắng người, tên này là thuốc cao bôi trên da chó, nếu không phải nhìn thấy Chu Nhiên lại sờ sờ cái ót làm Nhậm Trạch hơi chột dạ, thì hắn thật sự muốn mời khách ra khỏi cửa ngay lập tức cơ, nhà cha nội này ở đối diện kìa, ăn vạ trong nhà người khác là cớ làm sao!

Chẳng lẽ là có ý đồ gì? Nhậm Trạch nhớ khi nãy anh xem bản hợp đồng của hắn, trong lòng vừa kỳ quái vừa bất an, cha nội này là gián điệp hả? Đi thăm dò chuyện cơ mật của công ty khác?

Nhìn thì không giống, không phải anh ta mở quán cà phê sao?

“Thôi được rồi, anh đợi ở đây vậy, đừng bày bừa lung tung. Tôi đi tắm một chút, cấm anh nhúc nhích dù chỉ một bước.”

Chu Nhiên rất nghe lời mà gật đầu.

Nhậm Trạch đối mặt với cánh cửa toilet rộng mở cùng cảm giác khác thường không thể nói. Cái rét trống rỗng, gió lạnh liên tục thốc vào trong cửa, tắm rửa một chút thôi mà cũng chẳng yên, Nhậm Trạch đành vội vội vàng vàng tắm qua vòi sen một lượt, chưa kịp bôi sữa tắm thì đã khoác áo tắm đi ra. Chu Nhiên quả nhiên rất ngoan ngoãn mà ngồi trên sofa, bởi vì không được đụng tới đồ của hắn, Chu Nhiên chỉ lẳng lặng dựa vào sofa nghỉ ngơi.

Ngủ rồi? Nhậm Trạch nghi ngờ, hắn liếc qua máy tính và văn kiện trên bàn, rồi lại ngó sang Chu Nhiên đang nhắm chặt hai mắt, bèn cẩn thận vòng qua bàn làm việc rồi đi lên trước.

Đậu mè!

Nhậm Trạch thầm mắng, hắn định vụng trộm bước qua thì bị cái chân thò ra từ đâu đó bên cạnh bàn gạt ngã, trực tiếp ngã nhào về trước, cả người đè trên người Chu Nhiên.

Chu Nhiên chậm chậm mở mắt, nhìn toàn thân Nhậm Trạch đè trên người mình, đôi mắt đào hoa nửa khép nửa mở, sau đó biếng nhác hỏi, “Anh tắm xong rồi?”

Nhậm Trạch xấu hổ, đặc biệt là bộ dáng nghiêm trang của đối phương, hắn hoảng loạn chống đỡ thân thể muốn đứng lên, Chu Nhiên không phản ứng gì cả. 

Chỉ là, đm anh, cái tay hư hỏng kia lại níu chặt góc áo hắn!

Lúc Nhậm Trạch đứng lên, áo tắm bị mở rộng, đai lưng bị tuột rũ xuống đất, để lộ một mảng lớn làn da trơn bóng. Nhậm Trạch lập tức phiếm hồng từ dưới lên trên, vội vã buộc chặt quần áo rồi lui lại vài bước.

Chu Nhiên bình tĩnh chống cằm, nhìn Nhậm Trạch xù lông cả người đầy hứng thú, sau một lúc lâu mới buồn bã nói, “Dáng người của anh rất tuyệt.”

Nhậm Trạch vốn đang xấu hổ, nghe anh nói vậy, hắn lập tức nổi giận, tại sao phải thẹn thùng chứ, đều là đàn ông cả!

Nghĩ đến đó, hắn cong môi và đi thẳng tới trước mặt Chu Nhiên. Chu Nhiên ngồi trên sofa dường như chưa đã thèm, anh tò mò sờ cằm, ngẩng đầu chạm mắt với Nhậm Trạch. 

Nhậm Trạch chống một chân lên sofa, hắn nửa ngồi xổm, cúi người về phía Chu Nhiên, trầm giọng hỏi, “Ồ, phải không?”

Chu Nhiên mỉm cười nhìn thẳng Nhậm Trạch, tầm mắt liếc qua áo tắm của hắn, dù bận vẫn ung dung nói, “Đúng vậy.”

Nhậm Trạch nhếch môi, lại càng dựa sát. Chu Nhiên chậm rãi ngả người về sau làm ghế sofa lõm thành cái rãnh, song anh vẫn vân đạm phong khinh, nhìn thẳng vào mắt Nhậm Trạch mà không hề hoang mang, còn mỉm cười lễ phép.

Với khoảng cách giữa hai người, có thể nghe rõ tiếng hít thở của đối phương thông qua chóp mũi, môi đều mắt thấy sắp sáp lại cùng nhau. Chu Nhiên vẫn chẳng hề bối rối, ngược lại là Nhậm Trạch bại trận trước, cha nội này thật sự không kiêng kỵ tí gì sao, đã đến nước này rồi, vì sao còn thuận theo?

Yết hầu Nhậm Trạch giần giật, hơi khô khốc, bụng dưới như có lửa đốt, nhìn thanh niên trước mặt mắt sáng mày ngời, chỗ lửa kia lại càng mãnh liệt, cơ thể hắn càng lúc càng nóng, hắn cảm thấy bản thân cần phải trở về để xối một lượt nước lạnh.

Khi hắn còn đang vô cùng lo lắng, Chu Nhiên bỗng vươn tay ôm lấy eo Nhậm Trạch. Hai người cách nhau cực gần, toàn thân Nhậm Trạch chợt cứng đờ, bật nảy giống như điện giật, hắn vội vọt xa đến mấy mét.

“Tôi đi toilet.”

Nhìn bản mặt đỏ rực trong gương, Nhậm Trạch vốc một đống nước lạnh lên trên mặt mình, trong đầu toàn là cái ôm đột ngột khi nãy của Chu Nhiên. 

Chết mịa rồi! Tự nhiên bị trêu ngược lại!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play