Chu Tửu Uyển dọn khỏi nhà họ Lục đã gần nửa tháng trời, không ngờ hôm nay có một vị khách không mời mà đến.
Người phụ nữ trung niên ngồi ngay ngắn trên sô pha, bà ta vận một bộ sườn xám màu xanh lam khéo léo đoan trang, cổ tay trái đeo vòng ngọc phỉ thuý bóng loáng. Đó cũng là món quà sinh nhật nửa năm trước Chu Tử Uyển tặng cho Lưu Dục Lan nhân dịp sinh nhật bà ta.
“Mấy tháng rồi?” Lưu Dục Lan nhìn lướt qua bụng Chu Tử Uyển, không biết được bà ta đang nghĩ gì, “Tử Uyển, có bà mẹ chồng nào mà không muốn sớm bế bồng cháu trai chứ. Đã bao lâu rồi hả, cô đã từng nghe tôi nói câu muốn bế cháu chưa?”
Nước trà nhỏ tí tách dọc theo mép bàn.
Chu Tử Uyển phản ứng lại rất nhanh, cầm một tờ khăn giấy thấm nước trà, chỉ tiếc tay chân vụng về nên vết bẩn màu nâu trên tấm thảm càng lúc càng lan ra rộng hơn, cả làn váy cũng bị vấy màu nâu sẫm trông đến là khổ sở.
“Cô nghĩ tôi không hiểu con trai mình ư?” Lưu Dục Lan nheo mắt nhìn đống lộn xộn trên thảm, cực kỳ giống với vết máu trên thảm đỏ của Lục Khải hôm ngày cưới.
“Hôm nay tôi cho cô hay,” Lưu Dực Lan chỉ thẳng mặt Chu Tử Uyển, chiếc vòng phỉ thuý trên cổ tay tỏa ra vẻ lấp lánh rực rỡ, “Rốt cuộc là cô có…”
“Choang”, tách trà rơi thẳng xuống đất.
“Tôi vẫn gọi bà một tiếng mẹ chồng là còn tôn trọng bà đấy.” Chu Tử Uyển đột nhiên mất không chế, dường như một giây sau thôi sẽ lao tới giết chóc như loài thú săn, “Bà nghĩ con trai bà vô tội chết thảm à? Vậy bà có biết tại sao Lục Khải vừa thấy camera giám sát đã nổi điên lên không?!”
Chưa dứt câu, đồng tử cô ta đã co rụt lại, “Nếu bà đã biết rồi, vậy thì bà cũng nên rõ một điều là anh ta đáng chết!”
“Bà biết hai năm nay tôi phải chịu đựng khổ sở tới mức nào không…”
Gạt tàn đập bộp xuống, màu đỏ lòm choáng hết khung cảnh trước mắt, ngay lập tức chấm dứt cuộc chiến giữa mẹ chồng và nàng dâu.
Trên chiếc thảm phòng khách, có một Chu Tử Uyển bất tỉnh không nhúc nhích, có chiếc gạt tàn nhuốm máu, và hai đoạn vòng tay gãy đôi.
Sáu giờ chiều.
Nguyễn Hạ nhớ rất rõ, lần trước tới căn hộ Chu Tử Uyển đi giày đế đỏ Christian Louboutin, ra sức che giấu bí mật của bản thân.
Từng câu từng chữ nửa phủ nhận, nửa còn lại ám chỉ.
Nhưng Nguyễn Hạ không thể tưởng tượng nổi lúc gặp lại, Chu Tử Uyển đã biến thành một thi thể lạnh lẽo.
Trong phòng khách, Chu Tử Uyển im lìm nằm đó, mái tóc dài rối bời, máu chảy đầm đìa, nhuộm rực cả tấm thảm.
Hiện trường bị phong tỏa, ngoại trừ cảnh sát cũng chỉ còn lại một gương mặt quen thuộc – Lưu Dục Lan.
Bà ta mặc sườn xám màu đen, đôi giày bà ta đi cũng thuần đen, mất đi vẻ trau chuốt vốn có, cổ tay trống trơn không thể tìm thấy bất kỳ món trang sức nào trên người bà ta.
Úc Nam đợi một lúc lâu vẫn không thấy Lưu Dục Lan hé nửa lời, cậu nhìn sang Cố Tĩnh Dương bất lực lắc đầu.
Chỉ trong thời gian ngắn như thế mà Lưu Dục Lan đã phải hai lần “người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh”, bà ta không thể thốt nên lời cũng là chuyện thường tình.
Nguyễn Hạ đưa Lưu Dục Lan sang một bên an ủi hồi lâu bà ta mới mở miệng.
“Tôi hẹn Tử Uyển ăn cơm tối, nhưng đợi mãi không thấy con bé xuống, ai mà ngờ…” Lưu Dục Lan siết chặt cánh tay Nguyễn Hạ, có thể cảm nhận rõ những vết chai sạn hằn lên trên da thịt trong lòng bàn tay, cho dù có bảo dưỡng tốt đến đâu đi nữa thì suy cho cùng bà ta cũng đã trải hơn nửa đời người.
“Gần đây Chu Tử Uyển vẫn ở đây một mình ạ?” Nguyễn Hạ hỏi, cô nhớ lần trước Chu Tử Uyển có nhắc đến chuyện sắp chuyển nhà với Lưu Dục Lan, vì có vài thứ cần lấy nên mới tới đây.
Nhưng xem xét tình hình thì rõ ràng Chu Tử Uyển đã sống riêng, hơn nữa chắc cũng được một thời gian không ngắn.
Lưu Dục Lan giật mình đáp, “Nhà Chu Tử Uyển có em gái vừa tốt nghiệp đại học bảo là muốn tìm việc ở Hạ Ninh, ngôi nhà này là chuẩn bị cho em gái con bé.”
Một câu đã phủ nhận sạch sẽ suy đoán của Nguyễn Hạ.
“Hôm nay hai người hẹn gặp nhau lúc mấy giờ?” Nguyễn Hạ hơi nhíu mày, tiếp tục hỏi.
“Năm rưỡi, lúc tôi lên nhà xem chắc cũng tầm năm giờ bốn mươi rồi.”
*
Đội hình sự.
“Chu Tử Uyển chết lạ thật đấy.” Lương Thành vuốt ve đỉnh đầu vừa cạo ngắn hơn một tấc như muốn moi được chút manh mối từ đó, “Giết người vì tình, giết người vì thù hận, hay giết người vì tranh chấp kinh tế đều không có khả năng.”
“Cô ấy không thiếu tiền, cũng không có thù hằn gì với ai cả…” Lương Thành vốn là người nói nhiều mà bây giờ cũng không thể thốt nên bất cứ lời nào.
Vụ án này vừa đột ngột lại vừa kỳ lạ, thật khiến con người ta nghĩ mãi không ra.
“Cô ấy có kẻ thù đấy,” Lúc ở hiện trường Úc Nam im lặng lạ thường, bây giờ bỗng dưng mở lời, “là Lưu Dục Lan.”
“Không thể nào.” Lương Thành lắc đầu nguầy nguậy, “Lưu Dục Lan không ưa cô con dâu này thật nhưng cũng chưa đến mức giết cô ta chứ. Hơn nữa giết Chu Tử Uyển trước rồi sau đó lại báo án, có thể Lưu Dục Lan là một người đàn bà mạnh mẽ nhưng suy cho cùng cũng chỉ là người thường thôi chứ chẳng phải kẻ giết người biến thái gì, về cơ bản thì không thể làm việc kín kẽ như vậy được.”
Hai người tranh chấp không ngừng, Cố Tĩnh Dương bỗng nhiên quay sang Nguyễn Hạ, “Cô nói thử xem.”
Nguyễn Hạ đã đoán được kiểu gì mình cũng bị điểm danh, điều này dường như đã trở thành sự ngầm ăn ý giữa cô và Cố Tĩnh Dương.
“Tôi… vẫn chưa chắc chắn lắm, Lưu Dục Lan quả thật là có điểm đáng ngờ, Lục Khải bị hại, Chu Tử Uyển nhiều lần giấu chuyện mình mang thai. Nếu Lưu Dục Lang biết con trai mình vô sinh, mà Chu Tử Uyển lại mang thai đứa bé của Diệp Tín Huy, bà ta cho rằng Chu Tử Uyển phải chịu trách nhiệm về cái chết của Lục Khải thì rất có khả năng sẽ ra tay với cô ta. Nhưng mà…”
Cô không kết luận vội, bởi vì ngay cả suy nghĩ của cô cũng đang rối như mớ bòng bong, “Nhắc đến thù oán của Chu Tử Uyển, vậy Vương Khánh Tông cũng có khả năng.”
Cái chết của Vương Duyệt – vợ cũ Diệp Tín Huy rất có thể có liên quan tới Chu Tử Uyển. Tuy rằng bây giờ vẫn chưa có bất kỳ chứng cứ nào nhưng Nguyễn Hạ và Cố Tĩnh Dương đã từng gặp thư ký trưởng của Diệp Tín Huy là Tưởng Thư.
Tưởng Thư nói cho họ biết, hai năm trước đúng vào ngày Vương Duyệt tự sát, Chu Tử Uyển xuất hiện ở cùng một tòa nhà khu chung cư. Tưởng Thư rất giỏi quan sát lời nói và sắc mặt, không khó để đoán ra Chu Tử Uyển có dính líu trong chuyện này.
Nếu Tưởng Thư tiết lộ cho Vương Khánh Tông chuyện đó, có lẽ Vương Khánh Tông sẽ ra tay giết Chu Tử Uyển với cái cớ báo thù cho con gái.
“Nhưng cái chết của Chu Tử Uyển cũng có thể không liên quan gì đến bọn họ.” Nguyễn Hạ tiếp tục lên tiếng phủ nhận toàn bộ suy đoán vừa rồi của chính mình, “Chu Tử Uyển từng nói với Tiểu Cửu rằng thay vì tra xét cô ấy, chi bằng hãy đi điều tra Lục Khải. Với lại mọi người có nhớ lúc chuyển đến Hoa Thuỵ Viên, anh ta vừa nhìn thấy camera giám sát đã nổi đóa không? Thế nên biệt thự nhà họ Lục mới tắt hết camera giám sát, cũng vì chuyện này mà chúng ta vẫn không thể xác định được đêm Lục Khải bị sát hại, người đàn ông có dáng người giống với anh ta rốt cuộc là ai.”
“Cô nghi ngờ cái chết của Chu Tử Uyển có liên quan đến hắn ta?” Giọng Cố Tĩnh Dượng trở nên nặng nề hơn, anh không vội đưa ra ý kiến gì về suy đoán của Nguyễn Hạ.
Anh chỉ nhìn cô như thế, con người đen nhanh thâm thuý làm tăng thêm vẻ quyến rũ thành thục trên gương mặt vốn đã rất đẹp trai ấy.
Từ ngày đầu tiên Lục Khải mất tích, dường như không ai dự đoán trước được sự tình sẽ phát triển đến mức này.
Giống như những con bướm vỗ cánh giữa rừng mưa nhiệt đới, chỉ phe phẩy chiếc cánh vài lần lại gây ra một cơn lốc xoáy.
Tám giờ tối hôm Chu Tử Uyển bị sát hại, đội cảnh sát hình sự nhận được tin nhà họ Đặng xảy ra chuyện – Đặng Trọng Minh đã chết trong thời gian chờ xét xử, chết tại biệt thự nhà họ Đặng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT