Vụ án của Lục Khải cuối cùng cũng tìm ra chân tướng bị vùi lấp.

Chỉ là, con lắc đồng hồ lửng lơ giữa điểm xuất phát và điểm kết thúc sẽ không chỉ dừng lại ở đó.

Nhà hàng cổ kính nhất thành phố Hạ Ninh. Có hai người đang ngồi trong phòng bao đưa mắt nhìn nhau cười, mỗi người đều chìm đắm trong thế giới của riêng mình.

Đới Khải Trí bỗng nhiên đưa tay ra búng nhẹ lên tách trà sứ trên bàn, âm thanh “keng” giòn vang phá vỡ bầu không khí im lặng.

“Theo trình tự, cảnh sát có tra tấn bức cung hay không, thu thập chứng cứ có ghi hình toàn bộ quá trình hay không, video thẩm vấn có đầy đủ hay không.” Trình Duật Chu mở lời, từ tốn giải đáp thắc mắc của Đới Khải Trí.

Diệp Tín Huy giết Lục Khải, chứng cứ đã xác thực rồi, vụ kiện này phải làm sao? – Đây là câu hỏi vừa rồi của Đới Khải Trí.

“Bắt đầu từ yếu tố chủ quan?” [3]

Trình Duật Chu nhướng mày, “Không thể nào.”

Diệp Tín Huy đã chuẩn bị sẵn nơi giấu xác, sau khi sát hại Lục Khải lại khống chế nhóm phù rể để che đậy sự thật của vụ giết người. Đây rõ ràng là giết người có tính toán trước, không thể biện hộ rằng vì mất khống chế cảm xúc nên dẫn đến giết người được.

Sắc mặt Đới Khải Trí không chút suy suyển, hình như đang nghĩ tới chuyện gì đó thú vị, ông ta bỗng nhiên cười xòa, “Có nhớ vụ án của Dershowitz không?”

Alan Dershowitz [1], một luật sư nổi tiếng người Mỹ, đã bào chữa cho nhiều vụ án nổi tiếng, bao gồm vụ án Simpson giết vợ và vụ án gây chấn động trong cuộc tổng tuyển cử tổng thống Hoa Kỳ.

[1] Tên đầy đủ của Alan Dershowitz là Alan Morton Dershowitz – luật sư Mỹ đương đại vĩ đại nhất, đã từng là luật sư bào chữa cho một loạt vụ án gây chấn động toàn cầu như vụ án Simpson giết vợ, vụ bê bối luận tội Clinton và vụ án Tyson, gần đây nhất là vụ án của Donald Trump.

Năm 1976, Alan Dershowitz trở thành luật sư bào chữa cho Mar Druga – một vụ án kinh điển. Tranh cãi lớn nhất trong vụ kiện này là sau khi nạn nhân bị bắn chết, hung thủ muốn kéo Mar xuống nước nên gã đe doạ Mar tiếp tục xả súng vào nạn nhân. Sau một hồi do dự sợ hãi, cuối cùng Mar đã rút súng ra và bắn năm phát vào đầu thi thể.

Tên nghi phạm đó đã bị tóm sau thời gian dài đào tẩu, gã đồng ý ký thỏa thuận nhận tội, thừa nhận tội ngộ sát, còn Mar bị kết tội giết người.

Tại phiên tòa thẩm vấn, các bên tranh cãi về việc liệu nạn nhân đã chết trước hay sau khi Mar nổ súng, tuy nhiên một số nhân chứng chuyên gia [2] không thể đưa ra câu trả lời chính xác.

[2] Nhân chứng chuyên gia (expert witness) là một người có kỹ năng chuyên môn, ý kiến họ nếu ra có thể giúp bồi thẩm đoàn hiểu được bằng chức thực tế của vụ án.

Bắn người “có thể” đã chết có phạm tội giết người không?

Kết quả đáng kinh ngạc là, khi bản án vẫn còn trong giai đoạn sơ thẩm, Mar đã bị kết tội, Dershowitz quyết định kháng cáo cho Mar, và lần này Mar được miễn tội danh.

“Thật đáng tiếc.” Đới Khải Trí lắc đầu, nói một câu không rõ đầu đuôi, cũng chẳng ai biết vì sao ông ta lại thốt ra lời cảm thán ấy.

Gã đàn ông tên Đới Khải Trí này, mười phần thì có tới tám chín phần là quanh co khúc khuỷu. Lời ông ta nói đôi khi phải đảo ngược lại mới có thể nghe ra ý đồ thật sự trong đó, may mắn thay Trình Duật Chu sớm đã lĩnh hội điều này.

“Đáng tiếc?” Mày anh giãn ra, ngầm hiểu, “Thời cơ tốt hay xấu đã không còn quan trọng nữa rồi.”

Đới Khải Trí nói những câu ấy, chỉ cần suy nghĩ thấu đáomột chút sẽ nhận ra ý của ông ta chính là, thật đáng tiếc, thời gian Lục Khải chết quá muộn.

Nếu Lục Khải chết trên xe, thậm chí là trong khách sạn, tóm lại, chỉ cần anh ta chết trước khi được đưa đến căn nhà cũ, vậy thì cho dù có đặt máy ghi âm thu nhỏ hay bất cứ thứ gì đi chăng nữa cũng không vấn đề gì. Lục Khải đột tử vì bệnh tim bẩm sinh, trong trường hợp xấu nhất, Diệp Tín Huy cũng chỉ chịu phán quyết vì tội sơ suất gây ra cái chết mà thôi.

Còn cái kết hoàn mỹ nhất là Diệp Tín Huy có thể an toàn thoát tội, dù sao thì cũng giống với vụ kiện của Dershowitz, con người chỉ có thể chết một lần.

Cố gắng giết một thi thể không thể cấu thành tội phạm [3] được, bởi vì xác chết không thể bị giết thêm lần nữa.



Kết quả xấu thì thôi, ấy vậy mà lúc bị đưa đến nhà cũ Lục Khải vẫn còn sống, sau đó cảnh Diệp Tín Huy dùng cà vạt siết cổ anh ta đến chết còn bị quay lại nữa.

“Chứng cứ đã xác thực rồi thì không bằng khuyên hắn sớm nhận tội thôi.” Trình Duật Chu kéo ống tay phải lên một đoạn, nâng tách sứ lên hớp một ngụm trà.

Trong lời nói không mang theo bất kỳ cảm xúc nào, thế nhưng bầu không khí lại rất hòa hợp.

Nếu người ngoài nhìn thấy cảnh tượng bây giờ, dám cá họ sẽ ngạc nhiên đến độ rớt cả cằm, Đới Khải Trí và Trình Duật Chu, tuy trên danh nghĩa là thầy trò nhưng thực tế họ đã sớm đối đầu nhau như nước với lửa. Bây giờ lại còn có thể bình tĩnh ngồi uống trà cùng nhau.

Bộ ấm trà sứ va chạm với mặt bàn phát ra tiếng giòn tan, nước trà màu nâu chao đảo mãnh liệt trong tách sứ.

“Không thể dùng cách trước kia được, Cố Tĩnh Dương sẽ không dẫm lên vết xe đổ đâu.” Trình Duật Chu quay sang nhìn Đới Khải Trí, “Dù sao anh ta cũng từng bại trận một lần rồi.”

Đây không phải là lần đầu tiên Cố Tĩnh Dương đối đầu với Đới Khải Trí, vụ án ba năm trước, vì thủ tục thu thập chứng cứ xảy ra vấn đề nên chứng cứ quan trọng bị loại trừ, Đới Khải Trí thắng một vụ kiện vô cùng vẻ vang, còn người nhà nạn nhân lại hận Cố Tĩnh Dương đến thấu xương.

Đã thua một lần, bây giờ biết rõ đối thủ là Đới Khải Trí thì sao Cố Tĩnh Dương có thể khinh nhờn cho được.

Không biết Đới Khải Trí đang suy tư điều gì nhưng rất hiếm khi thấy tinh thần ông ta bị dao động, một lát sau, ông ta đứng dậy.

Trước khi đi còn đặt tay lên vai Trình Duật Chu nặng nề vỗ hai cái, “Trước kia tôi không nhìn lầm cậu, sau này cũng đừng làm tôi thất vọng đấy.”

Giọng điệu ra chiều nghiền ngẫm, không thù hằn cũng chẳng quá chờ mong.

Trình Duật Chu nhìn bóng dáng Đới Khải Trí xa dần, bần thần cả người.

Người kia lúc bước đi bả vai hơi khập khiễng – chân cẳng có tật, chính là bệnh cũ của Đới Khải Trí.

Anh và Đới Khải Trí đã không còn tình cảm thầy trò từ lâu, hôm nay Đới Khải Trí mời anh uống trà tất nhiên là có điều muốn nói.

Vụ kiện của Diệp Tín Huy không cần vòng vo nữa, cho dù lấy lý do cảm xúc dâng trào nên giết người để biện hộ hay nhúng tay vào quá trình thẩm vấn đã không còn tác dụng gì. Hôm nay Đới Khải Trí cất công tới đây gặp anh cũng không phải để nghe anh huyên thuyên những sự thật không thể chối cãi.

Bên ngoài phòng bao.

Lúc Đới Khải Trí đi ra vừa khéo chạm mặt Cố Cửu.

Ông ta như một gã quý tộc trung niên ôn hoà, cười nhạt rồi rời đi, không nói lời dư thừa, cũng không thèm để ý Cố Cửu đã đến được bao lâu, đã nghe được những gì.

Chiều nay Trình Duật Chu hẹn Cố Cửu ở đây, ai ngờ cô vừa đến đã nghe trong phòng có giọng nói của một người đàn ông khác, hoá ra là Đới Khải Trí.

Hiệu quả cách âm trong phòng bao không kém, nhưng thính lực của cô quá tốt, bắt đầu từ khi Đới Khải Trí gõ vào tách sứ là Cố Cửu đã nghe không sót chữ nào, từng câu từng chữ lọt hết vào tai.

“Bị cả thầy mình theo dõi, có phải anh nên đi đốt phong long rồi không?”

Cố Cửu đi vào phòng bao, ngồi xuống cạnh Trình Duật Chu.

Anh cúi đầu mỉm cười không nói.

Đứng ở ngoài lâu có hơi khát, Cố Cửu thuận tay bưng tách trà trước mặt Trình Duật Chu nhấp một ngụm.

Từ góc độ của cô có thể nhìn thấy Trình Duật Chu cụp mắt cười khẽ, đôi môi, khuôn cằm gợi cảm của anh, và cả yết hầu hơi nhô lên nữa.

Vẻ ngoài quyến rũ đến cực điểm, đem đến cho người ta cảm giác vô hại nhưng không biết lúc nào sẽ đâm bạn một nhát trí mạng.



Dịu dàng là anh, chiến thắng là anh, được ngàn người nhắc đến cũng là anh.

Người đàn ông như vậy, Cố Cửu chỉ gặp đúng duy nhất một lần trong đời, cũng chỉ có người đàn ông này mới có thể khiến cô trằn trọc biết bao đêm ngày.

Tóm lại, rối rắm như tơ vò, chết cũng không thể buông.

Cố Cửu đặt tách sứ xuống, nhìn Trình Duật Chu, thật lâu sau mới lấy lại giọng nói, “Vụ án vừa rồi mà Đới Khải Trí nói, có gì đặc biệt?”

Trình Duật Chu giương mắt nhìn cô, ngón cái nhẹ lướt qua dấu son nhàn nhạt cô để lại trên tách trà, “Hai bên lần lượt kháng cáo, cuối cùng đạt được giao dịch ngoài tòa.”

Thậm chí còn cấu thành một tội danh khác.

Cố Cửu khẽ nhíu mày, “Ông ta muốn nhắn nhủ gì với anh?”

Hoặc là, người kia muốn cảnh cáo Trình Duật Chu điều gì?

Tiếng gõ cửa đến không đúng lúc, nhân viên phục vụ mặc đồng phục thẳng thớm cung kính bước vào, “Luật sư Trình, anh muốn khi nào thì gọi món ạ?”

Trình Duật Chu là khách quen, đa số nhân viên phục vụ sẽ biết anh, nhất là mấy cô nhân viên trẻ, lúc nào cũng ngóng trông mong chờ vị luật sư này ghé thăm.

Nam hay nữ thì cũng như nhau cả thôi, khả năng bắt sóng được người khác phái có ngoại hình nổi bật rất nhạy. Cho dù đối phương là ai, chỉ cần họ bước vào phạm vi radar của mình, liếc mắt một cái thôi cũng không thể bỏ qua.

Sau khi bữa ăn kết thúc, màn đêm lặng lẽ buông xuống thành phố.

Trình Duật Chu tiễn Cố Cửu tới trước nhà, nhìn bóng dáng gầy gò của cô xa dần dưới bóng đêm mờ ảo, giống như khi trước cô từng bước tiến vào lòng anh.

Thiên đường có tốt đẹp biết mấy cũng chẳng thú vị, địa ngục dày vò tâm can lại khiến người ta phải đắm chìm.

Ánh trăng mờ ảo, cuối cùng Trình Duật Chu cũng bước xuống xe, men theo con đường Cố Cửu vừa đi, tiến đến gõ cửa nhà cô.

“Tiểu Cửu.” giọng nói khàn khàn, âm cuối bị bóng đêm nhuộm ái muội động lòng người.

Cố Cửu nhìn người đàn ông ngoài cửa, cô nghe thấy con tim mình đang đập thình thịch từng hồi, là tiếng lòng cô loạn nhịp.

Chú thích:

[3] Ở đây mình sẽ giải thích luôn câu nói “Bắt đầu từ yếu tố chủ quan?” của nhân vật Đới Khải Trí ở trên theo ý hiểu của mình. Nếu sai ở đâu mọi người có thể inbox cho Facebook mình để mình sửa nhé.

Cấu thành tội phạm là tổng thể các dấu hiệu pháp lý đặc trưng của tội phạm cụ thể được quy định trong Luật Hình sự. Cấu thành tội phạm phải có đầy đủ bốn yếu tố: Yếu tố khách thể, yếu tố chủ thế, yếu tố khách quan, yếu tố chủ quan.

– Khách thể của tội phạm là quan hệ xã hội được Luật hình sự bảo vệ, bị tội phạm xâm hại, gây thiệt hại hoặc đe dọa gây thiệt hại.

– Mặt khách quan của tội phạm là những biểu hiện bên ngoài của tội phạm. Mặt khách quan bao gồm các dấu hiệu: hành vi nguy hiểm cho xã hội, hậu quả tác hại do tội phạm gây ra, mối quan hệ nhân quả giữa hành vi nguy hiểm và hậu quả do hành vi đó gây ra; thời gian, địa điểm; công cụ phương tiện thực hiện tội phạm, v.v.

– Mặt chủ quan của tội phạm là những biểu hiện bên trong của tội phạm, là thái độ tâm lý của người phạm tội. Mặt chủ quan của tội phạm gồm các dấu hiệu lỗi, động cơ, mục đích của tội phạm.

– Chủ thể của tội phạm là con người cụ thể thực hiện hành vi phạm tội, mà theo quy định của Luật HÌnh sự họ phải chịu trách nhiệm của hành vi đó. Chủ thể của tội phạm phải là người có đủ năng lực trách nhiệm hình sự và đủ độ tuổi theo đuổi quy định của pháp luật Hình sự.

Ở đây, Đới Khải Trí muốn dùng yếu tố “mặt chủ quan của tội phạm” để bào chữa cho Diệp Tín Huy, có nghĩa là gì? Ông ta muốn lợi dụng lời biện hộ: “Diệp Tín Huy vì xúc động nhất thời mới giết người, không kiềm chế được cảm xúc mà giết người”, nhưng nam chính đã bác bỏ ý này, anh nói “Diệp Tín Huy giết người có dự mưu từ trước nên không thể nào dùng cách này được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play