Sau khi màn thẩm vấn Chu Nhạc kết thúc, đoàn phù rể còn lại ba người – Đặng Trọng Minh, Diệp Tín Huy và Ngô Trí.
Trong ba người, Đặng Trọng Minh có vẻ ngoài nổi bật nhất, thân hình cao lớn, lời nói cử chỉ ẩn giấu vẻ quyền lực, nhưng vẫn chưa đến mức khiến người khác cảm thấy không thoải mái.
Anh ta thích chiếm vị trí chủ đạo, lại có sức hút, người đàn ông như vậy rất khó làm người ta phản cảm.
“Sáng nay chúng tôi xuất phát từ nhà Lục Khải vào khoảng tám giờ hai mươi, sau đó lái xe đến khách sạn, tôi không để ý thời gian cụ thể, nhưng có lẽ mất khoảng một tiếng lái xe, vậy nên chắc là từ chín giờ hai mươi đến chín giờ rưỡi.”
Về mặt thời gian, những gì Đặng Trọng Minh và Chu Nhạc nói hầu như không quá khác biệt.
Cố Tĩnh Dương nhìn Đặng Trọng Minh gật đầu, ý bảo anh ta tiếp tục nói.
“Lúc ra khỏi nhà, Lục Khải không có tinh thần lắm, xe vừa đến khách sạn đã vội về phòng nghỉ ngơi, giữa chừng cũng không xảy ra chuyện gì đặc biệt cả,” Đặng Trọng Minh ngừng một chút, dường như đang nhớ lại gì đó, “Thật ra cũng có chuyện, nhưng cũng không tính là đặc biệt – trước hôn lễ một thời gian, tâm trạng Lục Khải buồn vui thất thường, có lẽ sắp kết hôn nên cảm thấy thấp thỏm là chuyện bình thường.”
“Trong bốn người các anh, Chu Nhạc có vẻ thân thiết với Lục Khải nhất?” Cố Tĩnh Dương hỏi.
“Đúng vậy, tôi biết Lục Khải thông qua Chu Nhạc, Tín Huy và Ngô Trí cũng thế, trong bốn người chúng tôi, Chu Nhạc và Lục Khải thân nhất, hai người bọn họ là bạn từ bé.”
Cố Tĩnh Dương suy ngẫm chốc lát rồi hỏi tiếp: “Sau khi rời khỏi khách sạn, anh có gặp lại Lục Khải không?”
“Chưa từng, tôi, Chu Nhạc, Tín Huy, và Ngô Trí, bốn người chúng tôi thấy Lục Khải vào phòng nghỉ ngơi xong mới rời đi, về cơ bản thì sau đó chúng tôi lúc nào cũng ở cùng nhau, tôi không gặp được Lục Khải nên có lẽ người khác cũng sẽ không.”
Kết thúc cuộc trò chuyện với Đặng Trọng Minh, Cố Tĩnh Dương bỗng nhiên nhớ lại những người của đội điều tra hình sự đã đề cập trước đó: “Thảm đỏ bị vén lên, chuyện này rất khó nói, có lẽ là…”
Dưới thảm đỏ có vết máu chứng tỏ có người cố ý giấu giếm, khả năng cao là do không kịp đổi thảm khác, nếu vết máu được chứng minh là của Lục Khải, thì việc Lục Khải mất tích rất có thể sẽ biến thành án mạng.
Chỉ sợ Lục Khải không may mắn chống đỡ được đến ngày cuộc sống mỉm cười với anh ta.
Đoạn kết đời anh ta đã được qua loa định sẵn từ khi sinh ra.
*
Tại đội hình sự.
“Căn cứ theo lời của phù rể Diệp Tín Huy, đêm qua sau khi Lục Khải và Chu Tử Uyển tạm biệt nhau, năm người họ chuẩn bị trải qua đêm độc thân cuối cùng. Tám giờ bốn mươi tối, Diệp Tín Huy nhận được điện thoại của Lục Khải, báo thời gian và địa điểm, kết quả là tận chín rưỡi Lục Khải vẫn chưa xuất hiện. Diệp Tín Huy gọi điện tới thì Lục Khải bảo mình không khỏe, buổi tiệc độc thân cứ vậy mà huỷ bỏ. Chờ sau khi Lục Khải về nhà gọi điện báo cho Diệp Tín Huy, nhóm phù rể lúc ấy cũng ở cạnh anh ta (Diệp Tín Huy), đại khái là tầm mười rưỡi tối.” Người đang nói là Úc Nam, thẩm vấn Diệp Tín Huy và Chu Nhạc đều do cậu ta phụ trách.
Lời khai mà Úc Nam lấy được từ hai người phù rể không hề có điểm mâu thuẫn hay đáng ngờ nào cả.
“Đội trưởng Cố, mẹ Lục Khải nói tầm chín giờ tối qua Lục Khải nhắn tin cho bà ấy, nói muốn tụ tập với đám phù rể. Tối qua bà ấy thấy trong người không khỏe nên uống thuốc cảm, mới mười giờ đã đi ngủ, hơn nữa còn ngủ rất sâu, không rõ thời gian Lục Khải về nhà. Sáng nay bà ấy muốn để Lục Khải ngủ lâu hơn nên không gọi Lục Khải dậy mà đi thẳng đến khách sạn tổ chức lễ cưới.” Lần này Lương Thành là người nói chuyện, “Có nghĩa là, từ chín giờ tối qua đến trưa hôm nay, bà ấy vẫn chưa gặp được Lục Khải.”
Lương Thành và Úc Nam chỉ chênh nhau vài tuổi, nhưng họ có tính cách hoàn toàn trái ngược nhau, nếu nói Úc Nam là thiếu niên tuấn tú thì Lương Thành chính là điển hình của một gã đàn ông thô kệch.
Là một người đàn ông nghĩ gì nói nấy.
“À đúng rồi,” Lương Thành nói, tay gãi gãi đầu, quả đầu đinh ngắn cũn cỡn cứ thế bị anh ta không chút để ý tàn phá, “Mọi người không biết chứ, hôm nay Chu Nhạc diễn trò trước mặt rất nhiều người, còn quỳ xuống trước mẹ Lục Khải. Nghĩ lại cũng đúng, mẹ Lục Khải chỉ có một đứa con trai, còn bệnh tật đầy người, phải tin tưởng Chu Nhạc thế nào mới giao hết trách nhiệm cho hắn ta. Nếu không làm gì có chuyện từ tối qua đến lễ cưới hôm nay mà vẫn không ai gặp được Lục Khải. Nói trắng ra là vì cảm thấy Chu Nhạc đáng tin cậy, để cho đám Chu Nhạc chăm sóc Lục Khải khiến bà ấy vô cùng yên tâm, cho nên mới không để ý nhiều.”
“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, mẹ Lục Khải thật sự vất vả, chồng mất sớm, sức khoẻ con trai lại không tốt, bà ấy rất coi trọng sĩ diện, một mình đứng ra tất bật chuẩn bị hôn lễ, chứ làm sao có thể không quan tâm con trai mình được…”
Cố Tĩnh Dương giơ tay cắt ngang Lương Thành đang lải nhải.
“Mẹ của Lục Khải, trong khoảng thời gian từ tối qua đến giữa trưa hôm nay vẫn chưa từng gặp anh ta?” Cố Dương ngừng vài giây.
“Chỉ có đám phù rể là bốn người duy nhất thấy Lục Khải trong khoảng thời gian này thôi, ngoài ra còn có Chu Tử Uyển, tối qua Lục Khải và Chu Tử Uyển từng gặp mặt riêng,” Úc Nam phản ứng rất nhanh tiếp lời, “Trước mắt thì lời khai của năm người này có tính nhất quán, nhưng ngoại trừ lời của năm người này ra, tạm thời không có camera giám sát nào có thể chứng minh được Lục Khải đã đi đâu. Theo lời bọn họ, chưa từng có ai gặp được Lục Khải.” Khoảnh khắc giọng nói Úc Nam vang lên, Cố Tĩnh Dương đã bước về phía bảng trắng.
Cổ tay anh khẽ động, để lại một chuỗi thời gian và từ khóa trên bảng, sắp xếp thời gian của đêm trước lễ cưới.
“Tôi phát hiện ra một chuyện quan trọng!” Lương Thành vỗ bàn bật dậy, “Năm người này đều có điểm đáng ngờ, mọi người thử nghĩ nhé, ngoại trừ năm người này thì không có bất cứ ai chứng minh được lời họ nói, kể cả video giám sát. Lời khai của bọn họ đều không khác nhau mấy, tuy nhiên càng không có sơ hở, càng chứng minh được chuyện này có vấn đề.”
Úc Nam vốn đang ngồi im lặng bên cạnh bỗng nhiên quay đầu liếc Lương Thành.
“Phụt! Khụ khụ…” Trong nháy mắt quay đầu lại, cổ cậu ta cứng đờ, bỗng nhiên cảm thấy nửa khuôn mặt trở nên lạnh lẽo.
“Xin lỗi, xin lỗi.” Nguyễn Hạ, thủ phạm vừa bị sặc nước thở hổn hển đưa khăn giấy cho Úc Nam, bây giờ mới ngước mắt nhìn Lương Thành: “Cái này còn cần anh phát hiện chắc…Có phải anh là cỗ máy đọc lại không vậy?”
“Phát hiện quan trọng” của Lương Thành rõ ràng chỉ đang lặp lại lời Úc Nam vừa nói.
Nguyễn Hạ là cô gái duy nhất trong đội, tuy rằng họ “Nguyễn” nghe rất “mềm mại”, nhưng tính tình không hề mềm mỏng chút nào, suốt ngày ở cùng với một đám đàn ông nhưng cô ấy chưa bao giờ thua kém họ, bất kể là đánh nhau hay là năng lực làm việc.
“Cô là con gái đấy, có thể lịch sự chút được không hả, uống có tí nước cũng phun vào mặt người khác, có biết tôi và Úc Nam kiếm cơm dựa vào cái mặt này không?” Lương Thành phản kích Nguyễn Hạ, nhân tiện lôi luôn Úc Nam xuống nước.
Nguyễn Hạ cười tủm tỉm nhấc tay phải lên, định giơ ngón giữa với Lương Thành, kết quả bị Cố Tĩnh Dương lườm một phát, cô vội vàng buông tay, ngoan ngoãn dịu dàng, trước và sau như hai người khác nhau.
“Chuyện quan trọng nhất bây giờ là tìm cho ra Lục Khải.” Cố Tĩnh Dương đảo mắt nhìn qua mấy người ở đây, tiếp tục câu nói mọi người đều hiểu nhưng không nói ra.
Điều quan trọng nhất là phải tìm được Lục Khải, hoặc là, thi thể của Lục Khải.
Trong sảnh cưới tại khách sạn, chiếc thảm đỏ đã từng bị người khác lật ngược lại. Nếu chỉ là một màn ẩu đả gây thương tích, chỉ cần đổi thảm là được, hành động lật ngược chiếc thảm hiển nhiên là muốn che giấu. Ngoài ra, nếu Lục Khải chỉ đơn giản là bị tấn công thì không có khả năng biết mất ngay khi lễ cưới diễn ra.
Chú rể biến mất một cách kỳ lạ này, chỉ sợ là dữ nhiều lành ít…
“Nếu là tôi, tôi nghĩ chắc chắn là cô dâu làm, mấy vụ chồng mất tích hoặc chết đa số đều do vợ làm. Thăng quan, tiến chức và chồng chết chính là ba điều hạnh phúc nhất trong đời người phụ nữ, hơn nữa gia đình Lục Khải cũng rất giàu có…Để tôi xem….” Một tay Lương Thành chống cằm, sắc mặt nghiêm túc, một tay chỉ vào tấm bảng trắng.
“Bớt lấy cái đống lý thuyết ung thư của đám trai thẳng bọn anh vào tra án đi.” Nguyễn Hạ không hài lòng, lập tức cắt lời anh ta: “Hơn nữa, nếu như bây giờ giả thiết là chú rể đã chết, hung thủ là cô dâu Chu Tử Uyển đi, vậy thì sao? Anh có biết cái gì gọi là ‘suy đoán vô tội’[1] không hả? Cho dù biết Chu Tử Uyển và nhóm phù rể đang nói dối, nếu không có bằng chứng thì anh cũng không có cách nào bắt bọn họ nhận tội.”
[1] ‘Suy đoán vô tội’ hay ‘giả định vô tội’ là một trong những nguyên tắc cơ bản, được ứng dụng rộng rãi trong nền khoa học pháp lý hiện đại. Nội dung cốt lõi của nguyên tắc cho rằng mọi nghi can đều vô tội cho đến khi được chứng minh là có tội (theo Wikipedia).
“Gì mà suy đoán vô tội, cô thì biết nhiều lắm đấy,” Lương Thành bĩu môi, khinh thường đáp trả, “Làm sao tôi không biết được? Chẳng lẽ không được đặt giả thiết à, không tìm được chứng cứ thì sao? Đội trưởng Cố, anh nói xem, ai trong chúng tôi có lý hơn?”
Lương Thành quay đầu nhìn Cố Tĩnh Dương đầy chờ mong, trong lòng chắc mẩm mình là người thắng.
“Úc Nam, cậu và Nguyễn Hạ đến bệnh viện gặp Chu Tử Uyển đi.”
Cố Tĩnh Dương giải quyết dứt khoát, Lương Thành hoàn toàn bị ăn bơ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT