Khi một chuyện không thể giải thích xuất hiện, lý do thực ra rất đơn giản – bởi vì, những người biết được sự thật đều đang nói dối.
Lời nói dối vô hại ban đầu bị thổi phồng thành một lời nói dối tinh vi, đánh lừa tất cả mọi người.
*
Trong góc sảnh cưới.
Cố Tĩnh Dương nheo mắt nhìn Trình Duật Chu.
Ấn tượng của anh về Trình Duật Chu dừng lại vào năm trước, lúc Cố Cửu dí tàn thuốc trên cà vạt Trình Duật Chu trước mặt bao người.
“Anh Lục từng là khách hàng của luật sư Khương thuộc công ty luật chúng tôi.”
Trình Duật Chu vừa nói chuyện vừa hất cằm chỉ người nào đó phía sau Cố Tĩnh Dương – anh đang nhắc đến Khương Chuẩn, đối tác công ty luật.
Trình Duật Chu đang giải thích lý do tham dự hôn lễ hôm nay, đồng thời vạch rõ một chuyện – anh không hề thân thuộc với chú rể.
Những chuyện không liên quan đến mình, anh đều hờ hững xóa sạch mọi quan hệ, đây chính là phong cách đặc trưng của Trình Duật Chu.
Cố Tĩnh Dương quay đầu, nhìn thoáng qua hướng Trình Duật Chu vừa chỉ, nhẹ nhàng gật đầu.
Trình Duật Chu vừa dứt lời đã đưa một tấm danh thiếp cho Cố Tĩnh Dương, “Nếu còn vấn đề khác, đội trưởng Cố có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào.”
Nói xong anh xoay người đi thẳng đến một góc khác trong sảnh tiệc.
Từ khoảnh khắc Trình Duật Chu bắt đầu nói chuyện với Cố Tĩnh Dương, ánh mắt Cố Cửu vẫn luôn dừng lại trên hai người đàn ông ấy.
Còn hiện tại, trước mắt cô chỉ có mỗi Trình Duật Chu.
Bước chân anh ung dung từ tốn, đôi mắt sâu hun hút khoá chặt bóng dáng Cố Cửu, dần tiến về phía cô.
Trong nháy mắt, Cố Cửu thấy anh chặn đứng con đường trước mặt mình, cô định đổi hướng đi vòng qua.
Dù sao con đường này cũng không phải sự lựa chọn duy nhất của cô.
“Tiểu Cửu,” Trình Duật Chu dễ dàng nắm lấy cổ tay Cố Cửu, cúi đầu nhìn cô.
Dáng người Trình Duật Chu rất cao, một mét tám mươi tám đủ để khiến người đối diện có cảm giác bị áp bức; trước kia anh cũng thích cúi đầu nhìn cô như vậy, tựa như một giây tiếp theo sẽ ghé môi đến hôn cô.
“Cà vạt tốt như thế mà lại hỏng mất, thật sự đáng tiếc.” Cố Cửu để mặc cho anh nắm lấy cổ tay, không hất ra.
Cô ngửa đầu nhìn anh, nở nụ cười tươi rói, có vẻ không hề để ý mà duy trì tư thế mờ ám với anh.
Hai mắt Cố Cửu chuyển dần từ chiếc cằm hoàn hảo của Trình Duật Chu, cuối cùng dừng lại trên cà vạt của anh, “Anh thấy đúng không?”
Một tiếng cười cực thấp lướt qua tai làm cô không sao nắm bắt được cảm xúc của anh lúc này.
“Cứ vậy mà hận tôi?” Trình Duật Chu nói xong, ngón trỏ chạm nhẹ lên ngực Cố Cửu, “Tiểu Cửu, có phải trong lòng em, tôi chính là một con quái vật?”
Trong nháy mắt, nơi bị đầu ngón tay anh chạm vào trở nên cứng đờ, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp tái nhợt, môi mất dần huyết sắc.
“Trình Duật Chu, sao anh có thể là quái vật,” Cố Cửu trấn định lại tinh thần, hời hợt nhếch môi, “Quái vật còn có máu thịt, anh thì không.”
Bàn tay đang nắm chặt lấy cô cuối cùng cũng buông ra.
Bây giờ vẻ mặt Cố Cửu hoàn toàn u ám không có lấy một tia cười.
Sau một phút giáp mặt ngắn ngủi cùng Trình Duật Chu, cô đánh mắt sang nơi khác, đi thẳng về phía trước.
*
“Đội trưởng Cố, nhân viên bên bộ phận trung tâm điều khiển nói rằng bộ nhớ băng ghi hình trong khách sạn không hoạt động, không thể phát lại video giám sát.”
Giọng nói quen thuộc lần nữa lọt vào tai Cố Cửu, tuy rằng người kia đã cố ý hạ thấp âm lượng.
“Camera giám sát gặp trục trặc?” Giọng nói này, là của Cố Tĩnh Dương.
Anh nói xong liền rơi vào trầm tư.
Chú rể Lục Khải mất tích tại khách sạn, video giám sát có vấn đề.
Từ chín giờ tối qua tới giờ không có ai gặp được Lục Khải ngoại trừ bốn người phù rể, nhưng bốn người họ lại nói rằng buổi sáng lái xe đến khách sạn cùng Lục Khải.
Chính xác thì chuyện gì đã xảy ra trong khoảng thời gian ấy?
Qua một lúc lâu, phần lớn khách mời đều được tra hỏi qua một lần, ngoại trừ bốn người phù rể.
Bốn người đàn ông được giữ lại đến tận phút cuối cùng.
Người phù rể đầu tiên được thẩm vấn là Chu Nhạc, đây cũng là người đã lên tiếng trấn an Chu Tử Uyển trong quá trình tìm kiếm Lục Khải.
Anh ta không cao lắm, dáng người trung bình, diện mạo khá ổn, tóc tai được chải chuốt chỉnh tề, sắc mặt khó coi nhất trong đoàn phù rể.
“Sáng nay, chắc khoảng tám giờ, mấy anh em chúng tôi xuất phát từ nhà anh hai, lúc đến khách sạn tôi còn cố ý xem giờ, chắc tầm chín rưỡi.” Anh hai trong lời nói Chu Nhạc chính là Lục Khải.
Có lẽ mối quan hệ giữa anh ta và Lục Khải rất tốt, lại khá thân quen với cô dâu Chu Tử Uyển.
“Suốt dọc đường, anh hai không có tinh thần gì cả, anh ấy nói tối qua ngủ không đủ giấc,” Chu Nhạc rủ mắt, dừng một chút, “Chúng tôi còn bảo kết hôn là việc trọng đại nên khẩn trương cũng đúng, nhưng mà sức khoẻ anh hai luôn không tốt, chúng tôi cũng lo lắng anh ấy gặp chuyện gì nên vừa đến khách sạn đã dẫn anh ấy vào phòng nghỉ, chính mắt chúng tôi thấy anh ấy vào trong mới rời đi, ai mà ngờ…”
Dứt lời, ngữ điệu Chu Nhạc càng thêm nặng nề.
“Từ nhà Lục Khải đến khách sạn, ngoại trừ các anh, còn có ai từng gặp Lục Khải nữa?” Người đàn ông trẻ mặc đồ thường tiếp tục hỏi.
“Chỉ có bốn người phù rể chúng tôi.”
“Mẹ Lục Khải, họ hàng và mấy người bạn khác, không ai gặp được anh ta à?” Người đàn ông trẻ tuổi truy vấn.
Chu Nhạc cau mày, “chậc” một tiếng, giống như đang suy nghĩ điều gì.
“Những người khác có gặp được anh hai không thì tôi không rõ, nhưng mà dì thì chắc là chưa. Bố anh hai mất sớm, dì là người phụ nữ mạnh mẽ, làm việc rất dứt khoát, cả gia đình đều do một tay dì lèo lái. Mới sáng sớm dì đã đến khách sạn trước, sau đó vẫn luôn tất bật đón khách, cả buổi bận đến chân không chạm đất, vừa bước ra khỏi phòng nghỉ thì tôi chạy đến gặp dì, báo cho bà biết anh hai đang nghỉ ngơi.”
Ánh mắt của người đàn ông trẻ tuổi dừng lại một giây trên mặt Chu Nhạc, sau đó dời sang nơi khác, cuối cùng không nhìn nữa.
“Quan hệ giữa anh và Lục Khải thế nào?
“Bọn tôi là anh em bao năm nay, quen nhau từ nhỏ đến lớn…” Nói đến đây, Chu Nhạc khựng lại một giây, đáy mắt u ám không nhìn thấy tia sáng, “Ai ngờ chuyện này lại xảy ra ngay hôm lễ cưới của anh ấy…”
“Tử Uyển, Tử Uyển,…Tỉnh lại đi!”
Sảnh cưới đang yên tĩnh bỗng nhiên vang lên tiếng thét thất thanh, người trong phòng đồng loạt nhìn về một chỗ. Trong chớp mắt, mọi thứ lại dần trở nên rối loạn.
Thì ra là Chu Tử Uyển quá xúc động mà ngất đi, màn thẩm vấn Chu Nhạc cũng chấm dứt vì bước nhạc đệm như vậy. Sau đó Chu Tử Uyển lập tức được đưa đến bệnh viện.
Kết thúc cuộc trò chuyện với Chu Nhạc, người đàn ông trẻ tuổi mặc thường phục tiến đến bên Cố Cửu.
Cậu ta đứng cạnh Cố Cửu nhưng không hề nhìn cô lấy một cái.
Cố Cửu và cậu ta cứ âm thầm giằng co, không ai chủ động lên tiếng. Rốt cuộc vẫn là người đàn ông kia không chịu nổi bầu không khí bế tắc như vậy, đành cất lời:
“Chứng nghiện thuốc lá lại tái phát?”
Cố Cửu cười khẽ, quay sang nhìn cậu ta, “Tôi còn tưởng cậu không thèm để ý tới tôi.”
“Cậu giữ kẽ như vậy làm gì, người không biết còn tưởng cậu thích tôi thật.” Trong mắt Cố Cửu chứa ý cười nhàn nhạt, ánh mắt trêu chọc.
Mắt thấy gò má của người đàn ông trẻ tuổi ửng hồng, biểu tình xoắn xuýt mất tự nhiên, cô thôi cười, không trêu cậu ta nữa, “Úc Nam, có thuốc lá không?”
Ngay sau lời đó, người đàn ông cuối cùng cũng chịu quay sang nhìn cô.
Đây là một khuôn mặt đẹp trai, thoạt nhìn trẻ hơn so với tuổi thật một chút, ngũ quan tinh xảo, nếu không phải nói là có nét thanh tú.
Nhưng mà cậu ta có vẻ không hài lòng về gương mặt này, cố ý cắt tóc rất ngắn, muốn chứng minh mình không phải người ẻo lả, mang theo vẻ nam tính mạnh mẽ, mơ hồ lộ ra tia phản nghịch của thiếu niên.
Giống như chú chim non đang giương cánh chuẩn bị rời tổ, vẫn còn vương lại nét trẻ con.
Úc Nam là thành viên nhỏ tuổi nhất trong đội Cố Tĩnh Dương, bé hơn Cố Cửu hai tuổi, thường xuyên bị người trong đội trêu chọc, nói cậu ta thích Cố Cửu. Cố Cửu chỉ xem như đây là một trò đùa, hoàn toàn không để trong lòng, nhưng không biết hôm nay Úc Nam bị làm sao, lúc đối diện với cô cứ tỏ ra mất tự nhiên.
Úc Nam nhìn chằm chằm vào mắt Cố Cửu hai giây, cuối cùng nhếch môi, “Đội trưởng Cố nói, không cho chị hút thuốc.”
“Cậu rất nghe lời anh ấy.” Cố Cửu vỗ vai cậu ta, ý cười trong mắt không suy giảm, “Đợi lát nữa tôi đi nói anh ấy, thuốc tôi hút là do cậu lén đưa cho.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT