Cố Cửu cúp điện thoại, ngẩng đầu nhìn lên không trung, chiếc máy bay chọc thủng tầng mây phóng thẳng tận trời cao.
Màn hình điện thoại vốn đen kịt bỗng bừng sáng, cô rủ mắt nhìn thoáng qua, không có ý định bắt máy.
Đang lúc bước ra ngoài, Cố Cửu thấy chiếc SUV đen đã đỗ lại ven đường.
Cố Cửu nhìn người đàn ông bên trong qua cửa kính xe phía đối diện.
Điện thoại vẫn tiếp tục cố chấp dây dưa với cô, cô càng không nghe máy nó lại càng tiếp tục ầm ĩ không ngừng.
Đọ xem ai sẽ là người đầu hàng trước tiên.
Gió đêm mang theo hơi nóng nhẹ nhàng lướt qua làn da Cố Cửu, giống như một tấm màn mỏng bao chặt lấy cô, qua thật lâu vẫn chưa tiêu tan.
Khoé môi Cố Cửu cong lên, bước đến cạnh chiếc SUV màu đen.
Mở cửa, lên xe, động tác thành thạo như thể đã luyện tập rất nhiều lần, cho dù nhắm mắt lại cũng sẽ không xảy ra bất kỳ sai sót nào.
Người đàn ông Trình Duật Chu này, tận trong xương cốt dường như chảy xuôi dòng máu cờ bạc, làm bất cứ chuyện gì cũng muốn đoạt lấy chiến thắng trên bờ vực nguy hiểm.
Người như anh mới có thể làm nên chuyện.
Chứng ức chế tiềm ẩn, anh trai chết oan nhiều năm trước – đúng là một câu chuyện thú vị, diễn tốt đến mức cô cũng sắp mềm lòng.
Chỉ là nhoáng trong chớp mắt, anh trở thành luật sư biện hộ cho Chu Nhạc.
Bầu không khí trong xe im ắng đến đáng sợ.
Có lẽ Trình Duật Chu không thích ánh mắt Cố Cửu nhìn mình, anh đưa tay siết lấy cằm cô, làm như vô tình chạm phải bờ môi mềm mại của cô.
Cảm xúc nơi đó quá tuyệt, anh khẽ khàng vân vê, ngón cái cọ lên môi cô làm nhoè đi vết son.
Động tác mờ ám không sao tả nổi.
Trong xe đang phát bài “Let It Be” của The Beatles, giọng hát của Paul McCartney tựa như chảy xuôi từ máy phát đĩa than [1] điểm xuyết thêm nét quyến rũ lạ thường cho đêm nay.
[1] Máy phát đĩa than.
“Tiểu Cửu.” Bàn tay anh nhẹ nhàng đè ép môi cô, đầu ngón tay như muốn xông vào bên trong thăm dò ngay lập tức, “Biết được tôi là loại người gì nên bây giờ hối hận hửm? Muộn rồi…”
Rõ ràng quần áo vẫn chỉnh tề nhưng dường như anh đã cởi bỏ đi lớp ngụy trang, thẳng thắn đối diện với cô.
Trình Duật Chu nhìn sắc môi tái dần đi của Cố Cửu, cuối cùng cũng thấy dễ chịu hơn, đôi mắt âm u chứa ý cười, khẽ vòng tay sang để cô cưỡi lên người mình.
Sau đó, tay phải của anh trượt dọc theo bắp chân trần của cô hướng thẳng lên trên.
Hối hận ư?
Cố Cửu ngồi dạng chân trên người anh, bờ mi phe phẩy như cánh bướm thật khiến con người ta xao động không thôi.
Đôi mắt nguội lạnh nhưng sức nóng cơ thể thì không thể nào che giấu được.
Dục vọng giống như con thú dữ, một khi nó phá lồng thoát ra sẽ không thể nào kiểm soát được nữa.
Cố Cửu đột nhiên nở nụ cười, “Làm không?”
Ngón trỏ gõ gõ vào xương quai xanh của Trình Duật Chu, sau đó trượt dần xuống ngực anh. Cơ bắp anh săn chắc, ngón tay Cố Cửu lướt qua, đầu ngón tay mỗi lúc một nóng giống như đang bốc cháy vậy.
Đêm nay trời nóng như thiêu đốt, tựa như lồng ngực dưới lớp áo sơmi của anh.
Ham muốn khó lòng nguôi ngoai.
Ba năm trước cũng vậy, mà bây giờ cũng thế.
Trình Duật Chu nhìn cô, ánh mắt tối tăm, một tay anh giữ eo cô, tay phải nắm lấy mắt cá chân cô kéo nhẹ, banh rộng chân cô ra hơn.
Sau đó, anh đưa tay vào thăm dò bên trong làn váy cô.
Cố Cửu vô thức nâng cằm lên, tấm lưng mảnh khảnh áp vào tay lái, không lâu sau trên trán đã đầm đìa mồ hôi.
Khuôn mặt cô ửng đỏ nhẫn nhịn, đuôi lông mày nhuốm vẻ lẳng lơ phong tình.
Có lẽ đã quá lâu rồi.
Tiếng chuông điện thoại phá vỡ cảnh đẹp ý vui đột ngột vang lên liên tục không báo trước.
Không một ai quan tâm.
Chiếc điện thoại cứ như một đứa bé bị vứt bỏ bên lề đường, mặc cho nó khóc lóc thê thảm bao nhiêu vẫn chẳng nhận được lời hồi đáp.
Không biết qua bao lâu, Trình Duật Chu đột nhiên rút tay về, đè cằm Cố Cửu xuống mà hôn, “Thời gian không đủ, lần sau nhé?”
Giọng nói trầm thấp, gợi cảm chết người.
Quý Cửu đưa tay vuốt mi tâm anh, “Còn lần sau ư?”
Chuyện nam nữ vốn dĩ rất mập mờ.
Một khi có lần sau, lần sau rồi lại lần sau, cứ thế sẽ dẫn đến vướng bận không dứt.
“Trình Duật Chu, con người không thể quá tham lam. Anh không thể lôi chuyện xưa ra lừa gạt tôi rồi sau đó trở mặt làm luật sư của Chu Nhạc được.” Cố Cửu nhìn thẳng vào mắt Trình Duật Chu.
Trong mắt cô thật ra không có sự phân chia giữa đẹp và xấu, mỗi người đều có hai mắt và một mũi, nói thật chẳng có gì khác nhau.
Nói thật thì, cô không có khả năng phân biệt diện mạo của một người có ưa nhìn hay không. Những cô gái đầu đường cuối ngõ phủ lên lớp trang điểm tỉ mỉ, cô có thể phân rõ họ có dốc lòng trang điểm hay không, lớp trang điểm có đẹp hay không.
Nhưng đối với diện mạo con người, nhìn giây trước là giây sau cô sẽ quên luôn.
Chỉ riêng Trình Duật Chu là khiến cô không tài nào quên được.
Mà những gì cô nhớ, dường như không chỉ có vẻ bề ngoài của anh.
Tiếng cười trầm thấp lấn át tiếng nhạc, Trình Duật Chu tóm lấy cổ tay mềm mại của cô vuốt ve qua lại, cuối cùng đặt lên nơi ấy một nụ hôn nhẹ, “Tiểu Cửu, em không thích loại người tử tế.”
Khoé môi anh cong lên, ý cười đong đầy trong mắt.
Cố Cửu hơi giật mình.
Giây tiếp theo, trên mặt cô xuất hiện một nụ cười.
Đúng vậy, người tử tế không thể hấp dẫn cô.
Cũng giống như Úc Nam, ấm áp đẹp trai chính trực, hoàn toàn đối lập với Trình Duật Chu, nhưng cô đâu có thích cậu ta.
Cô không thích người tử tế.
*
Sau khi chào tạm biệt nhau, Cố Cửu đứng bên đường châm thuốc.
“Ngày mai là sinh nhật chú hai, em về thăm chú đi.” Cố Tĩnh Dương gọi tới.
Cô hắng giọng, đáp cho có, “Vâng.”
Cố Tĩnh Dương quá rõ từ “Vâng” này có ý gì – Cố Cửu hoàn toàn không định trở về.
“Tiểu Cửu, giữa cha và con gái không có hận thù mãi mãi.”
“Thôi quên đi, ông ấy thấy em sẽ không vui.” Cố Cửu nhắm mắt, nhiệt độ điếu thuốc sắp cháy đến đầu ngón tay cô càng lúc càng nóng.
“Mẹ mày điên nên mới dạy dỗ được cái đứa quái dị như mày.”
“Mày không muốn ở trong nhà này thì cút đi, không ai giữ mày lại đâu!”
…
Trong đầu tràn ngập những lời xấu xí quen thuộc, có vài khoảnh khắc tâm trí cô bị quá tải, giống như một chiếc TV cũ hỏng hóc chỉ còn lại màn hình nhiễu mờ kéo theo vô số tạp âm rè rè.
Lúc Cố Cửu mở mắt ra, nơi đáy mắt ánh lên tia lạnh lẽo.
Cô dập tắt điếu thuốc, tiện tay ném vào thùng rác bên cạnh nhưng lại không nỡ nhìn vào bên trong, tựa như tiếc nuối vì không hút trọn điếu thuốc kia.
“Anh cũng nghĩ mẹ em điên à?” Cô hỏi Cố Tĩnh Dương, nhưng cô cũng không quá trông chờ vào câu trả lời từ miệng anh.
Bên kia im lặng một hồi lâu.
Nếu nói câu chuyện của Trình Duật Chu êm tai nhưng khó phân biệt thật giả, thì chuyện khiến Cố Cửu vướng mắc nhất chính là việc mẹ cô nhảy lầu tự sát.
“Cúp đây…” Cố Cửu nói xong xoay người trở về.
“Tiểu Cửu, Trình Duật Chu đã đi tìm em.” Cố Tĩnh Dương ngắt lời cô, giọng điệu không có nửa điểm nghi vấn.
Cố Cửu không phủ nhận mà hỏi ngược lại anh, “Anh biết chuyện Trình Duật Chu có một người anh trai không?”
“Biết,” Giọng Cố Tĩnh Dương qua ống nghe thoáng căng thẳng, tốc độ nói thả chậm lại, “Lúc cậu ta còn nhỏ, anh trai cậu ta đã bị sát hại.”
“Sau đó thì sao, bắt được hung thủ chưa?”
“Toà án thẩm vấn không đủ chứng cứ, nghi phạm được phóng thích.”
Chuyện cũ của Trình Duật Chu cũng không phải chỉ để lừa cô.
Câu chuyện này rất êm tai, nếu nó là giả thì chỉ thể hiện được rõ một điều, Trình Duật Chu là một tên lừa đảo.
Nhưng nếu nó là thật…
Thì Trình Duật Chu chính là một con nghiện cờ bạc hung ác, tàn sát hết tất cả mọi thứ trong ván cờ của cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT