Một câu ngắn gọn tựa như chiếc búa bổ đôi đầu Chu Nhạc – thật ra hắn không còn sự lựa chọn nào khác nữa.
“Ngày 5 tháng 6 năm 2013, từ chín giờ đến mười một giờ tối, bốn người các anh ở đâu? Anh làm gì lúc đó?” Trình Duật Chu lặp lại câu hỏi.
Lúc trước Ngô Trí đã thành thật khai báo, khoảng chín giờ tối hôm đó bọn họ bắt đầu xâm phạm cô gái kia, chuyện sau đó quá hỗn loạn nên gã không nhớ rõ thời gian chính xác rời khỏi câu lạc bộ là lúc nào. Còn sau khi ném xác gã có liếc nhìn đồng hồ, gần mười một giờ.
Bầu không khí áp bức bao trùm, giờ khắc này Chu Nhạc chỉ còn nghe thấy tiếng hít thở của chính mình.
Âm thanh hít thở mỗi lúc một nặng nề kéo dài mãi không dứt, hắn lắng nghe âm thanh ấy, ánh mắt dần mất đi tiêu cự.
Phòng tuyến tâm lý của Chu Nhạc bị chính hắn lật đổ.
“Chúng tôi chỉ muốn chơi qua đường thôi, ai ngờ cô gái kia thà chết cũng không chịu nghe lời, còn đánh Đặng Trọng Minh nữa chứ, Đặng Trọng Minh mở hàng, sau đó tới tôi, cuối cùng đến phiên Ngô Trí, haha, cái tên hèn đó có ai ngờ hắn ta không cứng được…”
“Diệp Tín Huy thì sao?” Trình Duật Chu ngắt lời Chu Nhạc, nhận ra hắn đã bỏ sót Diệp Tín Huy.
Chu Nhạc giật mình, “Diệp Tín Huy có đánh cô gái kia nhưng không ‘chạm’ vào cô ta.”
Hắn hơi rụt người về sau, tay vẫn đan vào nhau.
“Chính Đặng Trọng Minh giết cô gái kia.” Chu Nhạc nói, gân xanh trên mu bàn tay càng thêm dữ dằn, “Lúc xong việc chúng tôi lái xe đến bờ sông, Diệp Tín Huy bảo Ngô Trí ném xác xuống, còn chiếc xe kia thì tôi tìm người đến nhà máy tháo dỡ toàn bộ, mọi tang vật cũng được xử lý sạch sẽ.”
Một lúc sau Trình Duật Chu khẽ gật đầu, có vẻ đã tin tưởng lời giải thích lần này của Chu Nhạc.
“Nếu không phải vì…” Hai tay Chu Nhạc đan thành nắm ấn mạnh xuống mặt bàn, đôi mắt hằn tia máu, “Nếu không phải vì chuyện lần này thì chuyện kia sẽ chẳng một ai biết được cả.”
‘Chuyện lần này’ mà Chu Nhạc nói chính là chuyện xảy ra tối ngày 30 tháng 5, đêm trước ngày cưới, vụ án Lục Khải bị sát hại.
“Chín giờ mười phút tối ngày 30 tháng 5, Diệp Tín Huy và Đặng Trọng Minh kéo Lục Khải rời khỏi khách sạn, anh và Ngô Trí ở sẵn trên xe đợi bọn họ, chiếc xe anh lái lúc đó bây giờ đang ở đâu?”
Trình Duật Chu tiếp tục hỏi.
Ban đầu, cả bốn người họ đều nói mình bắt taxi rời khỏi đó nên không nhớ biển số xe.
Lần hai, Ngô Trí thẳng thắn khai báo người lái xe đêm đó chính là Chu Nhạc, gã chỉ biết đó là một chiếc Audi màu đen nhưng trước đó gã chưa thấy Chu Nhạc lái bao giờ nên cũng không để ý biển số xe.
Cảnh sát đã điều tra mấy nhánh đường từ khách sạn đến địa điểm vứt xác có bao nhiêu chiếc xe Audi. Đáng tiếc thông tin Ngô Trí cung cấp có phạm vi quá rộng, cộng thêm không có biển số xe nên sau một thời gian dài bỏ công điều tra cũng chẳng thu hoạch được gì.
“Không biết,” biết đáp án này khó mà thuyết phục được Trình Duật Chu, Chu Nhạc hấp tấp biện giải, “Tôi thật sự không biết mà, xe đó có phải của tôi đâu, là của em trai Đặng Trọng Minh…”
“Đặng Trọng Minh không có em trai,” Trình Duật Chu ngắt lời hắn lần nữa.
Anh đã điều tra thử nhà họ Đặng, Đặng Trọng Minh là người có vai vế nhỏ trong thế hệ này, bên trên có ba ông anh con bác ruột, hai ông anh họ con cậu nhưng không có người em trai nào cả.
“Xe là do Đặng Trọng Minh mang tới, anh ta nói vậy đó.” Chu Nhạc nhìn Trình Duật Chu, nóng lòng giải thích, “Tôi nói thật đấy, tôi thật sự không biết chiếc xe đó ở đâu ra, bây giờ nó đang ở đâu tôi cũng không biết nữa là!”
Hơn nữa chiếc xe đó không phải xe Audi màu đen.
“Tối đêm 30, địa điểm cuối cùng mà chiếc xe dừng lại là ở đâu?” Trình Duật Chu cũng không bám riết vấn đề ấy nữa, tiếp tục đặt một câu hỏi khác.
“Gần phía đông cầu Xuyên Ninh, chỗ cuối cùng là…” Chu Nhạc đưa tay che trán, sau tiếng thở dốc nặng nề chỉ còn lại âm thanh ồ, “Nơi cuối cùng là cạnh mấy toà nhà cũ ở đường vành đai số ba phía Nam.”
“Nhưng Ngô Trí nói xe đỗ ở gần đường Trung Truyền.”
Địa điểm Ngô Trí nói và nơi thi thể Lục Khải được phát hiện ra cách nhau ít nhất 5 kilomet, đây cũng là chi tiết cảnh sát cho rằng bất hợp lý.
Với tình hình lúc đó, Diệp Tín Huy và Đặng Trọng Minh không thể vác theo Lục Khải đi bộ hơn 5 cây số được, càng không có khả năng đổi sang xe khác, dù là cách nào đi chăng nữa thì cũng quá nhiều mối nguy.
Chu Nhạc chậm rãi buông tay ra, tiếng hít thở vẫn nặng nhọc, “Ngô Trí là tên nhát gan, khi ấy hắn lúng túng lắm, dọc đường còn không dám nhìn ra bên ngoài xe, hơn nữa lại còn là buổi tối, ánh sáng kém thế thì làm sao hắn biết đó là chỗ quái nào. Chẳng qua lúc Đặng Trọng Minh và Diệp Tín Huy nói chuyện cố ý đánh lạc hướng suy nghĩ của hắn, hai bọn họ không tin tưởng Ngô Trí.”
Ngô Trí không biết địa điểm chính xác là vì bị Đặng Trọng Minh và Diệp Tín Huy lừa. Nhưng Chu Nhạc thì biết, vì hắn là người cầm lái.
“Kẻ giết người bốn năm trước là Đặng Trọng Minh,” Chu Nhạc nhắm mắt lại từ từ ngẩng đầu lên, trong mắt mang theo sự tàn nhẫn như đã hạ quyết tâm, “Còn bây giờ người giết chết anh hai, không phải Đặng Trọng Minh thì chính là Diệp Tín Huy, Diệp Tín Huy chắc chắn sẽ nghĩ cách trốn tội thôi, nếu bây giờ Đặng Trọng Minh đang hôn mê thì chi bằng cứ đổ hết lên đầu Đặng Trọng Minh đi!”
“Luật sư Trình, tôi không thể ăn cơm tù được.”
Khi nói chuyện, Chu Nhạc vẫn nhìn Trình Duật Chu đăm đăm như con thú bị thương sẵn sàng đánh cược lần cuối.
*
Trại tạm giam.
Diệp Tín Huy nghe thấy tiếng bước chân, hắn ngẩng đầu nhìn về phía cách đó không xa.
Người đàn ông trung niên vận đồ vest đi giày da, xương gò má cao, sống mũi thẳng, bước đi thong dong, chỉ là lúc đi hai bả vai hơi khập khiễng không đều.
Nếu không để ý kỹ sẽ không nhận ra, nhưng nếu chú tâm một chút thì có thể phát hiện chân của người đàn ông này hẳn là có vấn đề.
“Luật sư Đới.” Diệp Tín Huy nhìn người vừa đến, gật đầu chào.
Đới Khải Trí – thầy của Trình Duật Chu, chỉ một câu ấy là có thể hiểu được cách làm người của ông ta.
Đới Khải Trí và Diệp Tín Huy đưa mắt nhìn nhau, ung dung ngồi xuống.
“Tôi và lão Vương lâu rồi không liên lạc mấy,” lão Vương mà Đới Khải Trí nhắc đến chính là chủ tịch tập đoàn Thịnh Xương – Vương Khánh Tông, bố vợ cũ của Diệp Tín Huy, “Lần này lão Vương tìm tôi chỉ có một yêu cầu .”
“Muốn cậu bình an vô sự.”
Đới Khải Trí ngừng một chút rồi nói tiếp, “Tôi hay tin từ nhà họ Đặng, Đặng Trọng Minh đã hôn mê nhập viện đến giờ vẫn chưa thấy tỉnh, nhà họ Đặng nói mấy năm nay Đặng Trọng Minh vẫn uống thuốc điều trị trầm cảm, sau này có đỡ hơn nhưng vẫn phải tiếp tục điều trị. Luật sư của Đặng Trọng Minh đã xin bảo lãnh chờ xét xử.”
Diệp Tín Huy vừa nghe xong giơ tay đẩy kính theo thói quen nhưng không chạm được gì cả.
Hắn cận nhẹ nên không cần phải đeo kính ở trại tạm giam nữa, tác dụng của mắt kính đối với người bình thường chỉ đơn giản là điều chỉnh thị lực hoặc làm đẹp thôi, nhưng đối với Diệp Tín Huy mà nói thì lại rất khác.
Khi hắn tháo kính, cảm giác như cả gương mặt đều thay đổi, chắc là vì ánh mắt hắn quá hung ác.
Bây giờ không có cặp mắt kính che giấu, bản chất hắn dần lộ rõ.
“Đặng Trọng Minh phản ứng rất nhanh, có người đã chỉ bảo anh ta.”
Đới Khải Trí không nói gì mà chỉ híp mắt nhìn Diệp Tín Huy, biểu cảm ôn hoà thoải mái, “Mấy câu tiếp theo tôi hỏi cậu phải trả lời một cách trung thực.”
“Đêm ngày 5 tháng 6 năm 2013, cậu có xâm hại cô gái đó không?”
Diệp Tín Huy lắc đầu, “Không.”
Ánh mắt dò xét của Đới Khải Trí dừng trên mặt Diệp Tín Huy, vấn đề tiếp theo mới là câu hỏi mấu chốt: “Có phải cậu đã giết Lục Khải không?”
Bây giờ, trả lời Đới Khải Trí chỉ có sự im lặng.
Thật lâu sau, Diệp Tín Huy lại đưa tay lên đẩy kính theo bản năng, bàn tay vừa đi được giữa đường thì hắn đột nhiên nhận ra gì đó rồi lại buông xuống. Động tác chậm rãi không hề vội vàng.
“Luật sư Đới, ông biết không, sói Bắc Cực vào mùa hè sẽ săn giết con của thỏ Bắc Cực làm thức ăn cho chúng. Sự chênh lệch về sức lực quá rõ ràng nên kết quả cũng không quá khó đoán, mỗi lần như thế có rất nhiều thỏ con bị đuổi giết. Nhưng chỉ khi chúng chết thì hàng trăm con thỏ còn lại mới có thể trốn thoát.”
Diệp Tín Huy đột nhiên thốt một hơi dài chẳng liên quan gì tới vấn đề Đới Khải Trí vừa đặt ra.
Hắn thoáng ngừng, khoé miệng chợt cong lên, “Có những cuộc đời đã định sẵn sẽ trở thành vật hy sinh, đây chính là quy tắc.”
Lục Khải cũng vậy, Chu Nhạc cũng thế mà cả Đặng Trọng Minh cũng không khác gì, vài kẻ sinh ra đã định trước sẽ trở thành con chốt thế mạng.
Người thích ứng được mới có thể tồn tại.
Kể cả những bộ phận còn lại, từ lúc bắt đầu vẫn đang dần bị đào thải.
“À đúng rồi,” Diệp Tín Huy bỗng nhiên nhớ ra mình vẫn chưa cho Đới Khải Trí một đáp án, “Không phải tôi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT