Bảy giờ tối, màn đêm vừa buông.

Cố Cửu đóng sầm cửa lại, quay người đi đến chiếc SUV màu đen cách đó không xa.

Hai ngày liên tiếp, cô luôn cảm giác có người lái xe theo dõi mình.

Cố Cửu đứng đối diện người trong xe hai giây, bất lực với sự cứng đầu cứng cổ của anh, cuối cùng đành phải chủ động lên xe.

“Ngô Trí có vấn đề, nếu mấy người phù rể biết Ngô Trí đã gặp em hai lần thì em sẽ gặp nguy hiểm.” Trình Duật Chu tựa đầu vào ghế lái, giọng điệu bình tĩnh nói ra một câu không rõ ý tứ.

Cố Cửu nhướng mày quay sang nhìn anh.

Cô biết Ngô Trí có vấn đề – qua hai lần tư vấn tâm lý, ngôn ngữ cơ thể của Ngô Trí luôn bày ra tư thế phòng bị, còn làm như vô tình tiết lộ vài thông tin, ví dụ như giấc mộng bây giờ gã gặp phải giống hệt bốn năm trước, dự báo chuyện bạn bè không đáng tin cậy; hoặc giả như gã luôn mồm nhấn mạnh mình khác biệt so với ba người còn lại trong nhóm phù rể.

Trừ chuyện này ra, Ngô Trí còn thử cô một lần.

Rất nhiều dấu hiệu cho thấy Ngô Trí đang mắc kẹt giữa những mâu thuẫn, gã nửa muốn ám chỉ nửa không dám nói thẳng ra sự thật.

Hiển nhiên trong lòng gã cất giấu bí mật nào đó liên quan đến nhóm phù rể, mà bí mật này nghiêm trọng đến mức Ngô Trí giãy giụa bấy lâu nay vẫn không đủ can đảm để tiết lộ, đồng nghĩa với việc nhóm phù rể sẽ không từ thủ đoạn để bảo vệ bí mật này.

Trình Duật Chu không phải là người hay nói suông, bởi thế mấy ngày nay Cố Cửu vẫn luôn đề cao cảnh giác, ai mà ngờ người vẫn luôn đi theo mình lại chính là Trình Duật Chu.

“Tôi biết rồi.” Cố Cửu quay người định xuống xe lại thấy cửa đã bị khoá.

Tiếng ầm ầm vang vọng từ xa đến gần, có thể nhìn thấy bầu trời mây mù giăng lối phía xa qua cửa xe.

Cơn mưa đầu hạ vừa bất ngờ lại ầm ào mãnh liệt, chỉ mấy giây sau từng hạt mưa nặng nề đập vào nóc và cửa xe, phảng phất như vàng bạc châu báu rơi xuống từ trên trời.

Lần này cho dù Trình Duật Chu không khoá cửa xe thì Cố Cửu cũng không cách nào ra ngoài được.

Cố Cửu ghét mưa, cô thà cắn răng ở trên xe cùng với Trình Duật Chu còn hơn là lựa chọn ra ngoài để dầm mưa.

Trình Duật Chu rời mắt khỏi chiếc gương chiếu hậu, không đoái hoài gì tới chiếc ô ở ghế sau. Thoáng nhìn qua ghế lái phụ, nhìn thấy cánh tay nhẹ run của Cố Cửu anh bèn đưa tay nắm lấy.

Cố Cửu cố thoát khỏi tay anh nhưng lại càng bị giữ chặt hơn.

Cứ lặp đi lặp lại mấy lần như vậy, cuối cùng Cố Cửu cũng thôi giãy giụa, cô cúi đầu ngồi im lặng, bả vai run lên không ngừng giống như chú chim non vừa mới rời tổ lại vô tình rơi xuống vách núi, thương tích đầy mình.

Sau một giây, Trình Duật Chu xoay người ôm cô vào lòng.

“Tiểu Cửu,” anh đưa tay vuốt ve gương mặt Cố Cửu, vén gọn vài sợi tóc mai rủ xuống bên tai cô.



Tiếng nổ vang trời hòa với tiếng sấm dội thẳng vào tai.

Bên ngoài ồn ào bao nhiêu thì bên trong yên tĩnh bấy nhiêu.

Trình Duật Chu không nói lời nào, chỉ ôm chặt lấy cô mà gọi, “Tiểu Cửu.”

Từ nhỏ đến giờ chỉ duy nhất hai người gọi cái tên Tiểu Cửu, một là Trình Duật Chu, người còn lại là mẹ cô.

Trước kia Cố Cửu rất thích mùa đông, ngày còn bé mẹ thường hay ôm cô vào lòng dạy cô hát, thế mà khi cô lớn lên, bố lại không cho phép mẹ chạm vào cô nữa.

Bất cứ khi nào mẹ cố gắng đến gần cô, ông sẽ dẫn bà đi ngay lập tức.

Khi đó Cố Cửu không hiểu tại sao lại như thế, to tiếng qua lại cũng vô ích. Bẵng đến hôm sinh nhật chín tuổi của cô, dòng máu đỏ hoà vào màn mưa to tầm tã, cô nhận được tin mẹ nhảy lầu tự sát.

Cả chuyện một năm về trước, ngày thi thể của bạn thân cô được tìm thấy, thành phố Hạ Ninh cũng hứng trận mưa lớn nhất trong suốt ba mươi lăm năm qua.

Cố Cửu ghét trời mưa, nhất là khi mưa to.

“Trong số các bệnh nhân tôi từng gặp, tôi chưa thấy ai sợ mưa cả.” Cố Cửu thoáng bình tĩnh lại, đưa tay đẩy Trình Duật Chu ra.

Ngoại trừ chính cô.

“Cũng chưa từng gặp ai…” Cố Cửu chưa dứt lời đã quay mặt lại, mi mắt đang cụp xuống bỗng ngước, đối diện với ánh mắt Trình Duật Chu.

Cô cũng chưa gặp được ai giống như Trình Duật Chu.

Nửa câu sau cô không nói, chỉ nghiêng đầu chăm chú nhìn anh như vậy.

Công bằng mà nói vẻ ngoài của Trình Duật Chu rất nổi bật, anh có cấu trúc gương mặt hoàn hảo – xương chân mày cao khiến đường nét trên gương mặt càng thêm sâu sắc ấn tượng.

Anh sở hữu một đôi mắt đẹp, đồng tử hơi tối màu hơn so với người bình thường, ánh mắt sắc bén như loài chim ưng.

“Mắc chứng ức chế tiềm ẩn?”

Giọng điệu Trình Duật Chu rất bình tĩnh, thậm chí còn có chút lơ đễnh, chỉ có điều ngón cái tay phải ma sát qua lại trên khớp ngón trỏ phát ra âm thanh cực kỳ nhỏ, đây là động tác nhỏ để anh khống chế tâm trạng.

Cố Cửu không nói gì, hơi ngạc nhiên vì anh chủ động đề cập tới.

Trong trí nhớ của cô, Trình Duật Chu luôn cố lảng tránh hai vấn đề – một là chứng ức chế tiềm ẩn của mình, hai là hình xăm trên lưng anh, con Hùng Ưng gãy cánh.

“Khi còn bé, tôi là một đứa trẻ khác biệt.” Giọng nói trầm khàn của Trình Duật Chu vang vọng trong không gian kín càng trở nên trầm thấp, “Khi đó tôi cũng không hiểu nổi tại sao mỗi lần tôi nhìn bất cứ thứ gì cũng khác hoàn toàn so với cách người khác nhìn thấy.”



Cố Cửu cụp mắt nhìn chằm chằm ngón cái trượt qua trượt lại của anh.

Từ “khác biệt” được Trình Duật Chu sử dụng rất khéo léo, thực tế thì dù là trong mắt người khác hay chính bản thân mình, anh vẫn có thể hiểu được, cảm nhận được, căn bệnh của anh chính là “quái dị”.

“Tôi đã từng nói với em chưa nhỉ, rằng tôi có một người anh trai,” nói đến đây hành động chà sát ngón cái của anh dừng đột ngột, khóe môi cong lên rồi biến mất rất nhanh.

Cảm nhận được cảm xúc của Trình Duật Chu đang biến hoá, Cố Cửu hơi xao động.

Kể cả là một năm trước Trình Duật Chu cũng rất hiếm khi nhắc đến chuyện của mình, tính tình anh lạnh nhạt chẳng có hứng thú với bất kỳ chuyện gì, càng không bao giờ chủ động nhắc đến chuyện của chính mình.

Người đàn ông bên cạnh cô đây, tựa như trái cấm mang vẻ đẹp hào nhoáng lặng lẽ dụ dỗ cô, mãi đến khi Cố Cửu cắn được một miếng thì mới phát hiện ra, nội tâm của anh, từ trong ra ngoài đều mục ruỗng.

Hai năm bên nhau, Cố Cửu vẫn chưa từng hiểu được anh, cho nên chung quy cô không thể đặt trọn niềm tin vào anh được.

Cô không thể lựa chọn tin tưởng một người đàn ông mà cô không thể nắm chắc.

“Anh ấy nói với tôi rằng sự khác biệt của tôi không phải là bệnh mà là một loại thiên phú,” Trình Duật Cho nói, động tác trên tay đột nhiên sững lại , “Nhưng mà, tôi không thích sự đồng cảm ấy.”

Sau một phút trầm mặc ngắn ngủi, anh ngước mắt nhìn Cố Cửu.

“Ngày anh ấy bị giết, tôi có mặt ở hiện trường nhưng không tài nào nhớ nổi đặc điểm của gã hung thủ, kết quả là, nghi phạm được phóng thích ra ngoài.”

“Lúc ấy mẹ tôi quỳ sụp trên đất khóc xin tôi hãy nói gì đó đi, nhưng tôi không thể nhớ được bất cứ một manh mối nào cả.”

Âm cuối kết thúc nặng nề.

Trình Duật Chu mắc chứng ức chế tiềm ẩn, mãi tới lần đó căn bệnh “quái dị” của anh cũng có đất dụng võ, anh nên nhớ rõ từng chi tiết và đặc điểm của gã nghi phạm, thậm chí là từng cử chỉ nhỏ của gã.

Nhưng không, anh không thể nhớ được bất cứ điều gì cả.

Cố Cửu cảm thấy hô hấp như chậm lại, hệt như chiếc TV cũ kĩ mất tín hiệu chỉ còn lại tạp âm rè rè tràn ngập màng nhĩ tạo thành một mớ hỗn độn.

Anh không giải thích, chỉ kể cô nghe sự thật, một sự thật phủ bụi trong lòng anh từ lâu.

Cuối cùng Cố Cửu cũng hiểu vì sao Trình Duật Chu lại căm phẫn chứng ức chế tiềm ẩn đến vậy, nó đã vượt quá thước đo sự căm ghét của một người đối với chướng ngại tâm lý của bản thân.

Thật giống cô làm sao, rõ ràng căm phẫn tới cùng cực nhưng vẫn chọn trở thành một chuyên gia tư vấn tâm lý.

Trong nháy mắt, cô và Trình Duật Chu hệt như những lữ khách miệt mài cuốc bộ giữa cơn bão tuyết mù trời, không nhìn thấy được con đường phía trước nên không sao tìm được lối về.

Cô và anh cùng là tảng băng cô đơn giữa đất trời mênh mông, chỉ có họ mới có thể nhìn thấy đối phương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play