Trong phòng thẩm vấn, bầu không khí im lặng kéo dài.

Nguyễn Hạ im lặng đứng dậy, nhặt điện thoại lên mở lại trang tin tức vừa nãy rồi đẩy đến trước Ngô Trí.

“Ban đầu chính anh là người cho chúng tôi biết nhà Đặng Trọng Minh và Lục Khải có mâu thuẫn, người chủ động đề xuất chuyện phù rể không phải Chu Nhạc mà là Đặng Trọng Minh. Những manh mối đáng ngờ này đều do anh chủ động cung cấp cho chúng tôi.”

“Vì…” Nguyễn Hạ nói xong đẩy điện thoại đến trước mặt hắn, gần như là dí vào mặt Ngô Trí, “Anh muốn nói với chúng tôi, nhóm phù rể này có uẩn khúc.”

“Anh vẫn luôn muốn nói, nhưng…” Cô thoáng ngừng lại, liếc nhìn khoé miệng co giật của Ngô Trí, “Anh sợ.”

Ngay lập tức, đôi tay đang siết chặt của Ngô Trí run rẩy.

“Nhưng mà anh nói đúng, tuy anh đi theo bọn họ nhưng anh khác bọn họ hoàn toàn,” Nguyễn Hạ nhìn chòng chọc Ngô Trí, không muốn bỏ lỡ bất kỳ biểu cảm nào trên mặt hắn, “Anh vẫn còn lương tâm.”

“Ngô Trí, bây giờ là cơ hội tốt nhất của anh, hãy phơi bày tất cả, lấy lại công bằng cho cô ấy đi!”

Cô đưa tay chỉ vào bức ảnh trên màn hình điện thoại.

Nguyễn Hạ vừa dứt lời, bàn tay Ngô Trí run run đưa lên tát thật mạnh vào mặt mình.

“Mẹ kiếp, tôi đúng là một thằng súc sinh mà…”

“Mẹ nó, ngay cả một con súc vật tôi còn không bằng…”

***

Ngày 5 tháng 6 năm 2013.

Trong màn đêm, một đám người hốt hoảng ngồi trên con xe Hummer màu đen [1].

[1] Hummer là thương hiệu xe tải và SUV hạng nặng, lần đầu tiên được tung ra thị trường vào năm 1992 do AM General sản xuất phiên bản dân sự của dòng xe quân sự M988 Humvee.

Mua Bán Xe Hummer Cũ, Còn Mới Giá Rẻ & Uy Tín

Chu Nhạc cầm lái, hai tay run lẩy bẩy không ngừng, lý trí hoàn toàn không còn nghe lời nữa.

“Lái xe đi.” Bên ghế phụ lái Diệp Tín Huy cuộn chặt tay thành nắm đấm, tay khác đè trên vai Chu Nhạc, ý muốn anh ta bình tĩnh lại.

“Chu Nhạc, sẽ không ai biết đâu, lái xe đi!”

Diệp Tín Huy đột nhiên nâng giọng lên, ngay lập tức đã đánh thức lý trí Chu Nhạc.

Chu Nhạc cuối cùng cũng bình tĩnh lại, hắn khởi động máy, chiếc Hummer rất nhanh lao vào trong bóng đêm vô tận.

Đằng sau xe, Đặng Trọng Minh nhìn chằm chằm vào một vị trí, ở đó có một cô gái hai mắt nhắm nghiền tựa vào ghế xe, quần áo bị rách nhiều chỗ, đùi và cánh tay chi chít vết thương.

Phía bên kia, Ngô Trí vẫn chưa từ bỏ ý định đưa tay ra thăm dò hơi thở của cô gái, không ngờ vô ý đụng trúng khoé môi sưng phù của cô ấy, sợ tới mức lập tức rụt tay lại.



Gã cuộn mình vào góc, tay run rẩy chỉ vào cô gái, “Cô ta…”

Chết rồi.

Đặng Trọng Minh hai mắt như đóng đinh vào người cô gái, sau giây phút sợ hãi ban đầu qua đi, chỉ còn sự đờ đẫn chạy dọc sống lưng hắn.

Phảng phất như bị lột da đổ đầy chì vào bên trong vậy, đại não hỗn độn tứ tung khiến cơ thể hắn không còn bất kì phản ứng nào nữa.

Nửa tiếng sau.

Sự im lặng chết chóc bao trùm lấy không gian trong xe, Diệp Tín Huy bỗng quay phắt đầu nhìn thẳng vào Đặng Trọng Minh, mấp máy môi ra hiệu.

Ngoại trừ Đặng Trọng Minh, không một ai chú ý Diệp Tín Huy đã nói gì, Chu Nhạc và Ngô Trí vẫn đang trong trạng thái kinh sợ, thậm chí họ còn chẳng biết rằng Diệp Tín Huy vừa quay đầu lại.

“Ngô Trí, mày đi xử lý thi thể đi.”

Chiếc xe khó khăn dừng lại cạnh bờ sông, Diệp Tín Huy vô cảm đẩy mắt kính.

Ở ghế sau, Ngô Trí ngẩng phắt đầu lên, trừng mắt nhìn chằm chặp vào gáy Diệp Tín Huy.

Sau khoảng im lặng ngắn ngủi, gã giật giật môi, lúc nói chuyện hàm răng va vào nhau cành cạch, “Tôi, tôi chưa bao giờ chạm vào cô ta…”

“Mày không chạm vào cô ta?” Diệp Tín Huy ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt kinh hoàng của Ngô Trí qua gương chiếu hậu, “Ai có thể chứng minh rằng mày không chạm vào cô ta?”

Chỉ trong mộtchốc, Ngô Trí dường như bị một chiếc búa tạ nện vào đầu.

Gã cứng nhắc xoay cổ, muốn nhìn phản ứng của Đặng Trọng Minh và Chu Nhạc nhưng mà hai người kia hoàn toàn xem gã như không khí.

Căn bản là không ai quan tâm gã cả, không một ai.

Từ trước đến nay, gã vẫn luôn muốn chiếm một vị trí trong vòng tròn của Chu Nhạc và Đặng Trọng Minh, giờ đây gã vừa được toại nguyện thì phải đổi lấy một cái giá quá đắt.

Một tiếng “rầm” chói tai vang lên, cả cơ thể Ngô Trí run bắn.

“Mày đừng có phí thời gian nữa, Ngô Trí, mau ném xác cô ta xuống sông đi!” Chu Nhạc ngồi ở ghế điều khiển vừa sợ vừa nóng máu, hung hăng đập vào tay lái gầm nhẹ.

Con người luôn thích sử dụng sự tức giận để giấu đi nỗi sợ hãi, bởi họ không có dũng khí đối mặt với nỗi sợ sâu thẳm nơi trái tim mình.

“Tôi chưa từng chạm vào cô ta, là mấy người, chính mấy người đã cưỡng hiếp, sau đó bóp cổ cô ta… Tôi, tôi không có liên quan.” Ngô Trí thở hổn hển, sau một thoáng kinh sợ thì bây giờ gã đã dần tỉnh táo lại.

Trớ trêu biết bao, gã đã từng liều mạng để hoà nhập vào vào giới thượng lưu, còn đêm nay gã lại cố hết sức để trở thành một người ngoài cuộc.

Gân xanh trên trán Chu Nhạc dần xẹp xuống, thay vào đó là đôi tay càng lúc càng run rẩy của hắn ta.

Tình hình tiếp tục lâm vào bế tắc, tạm thời không ai mở miệng.

Chỉ có một người vẫn luôn duy trì một tư thế không suy suyển, từ đầu đến cuối chưa từng mở miệng lấy một lần, im lặng như một cái xác – Đặng Trọng Minh.



Qua một lúc lâu, Diệp Tín Huy bỗng dưng xoay người lại nhìn Ngô Trí, “Nếu mày xử lý thi thể sạch sẽ thì chúng ta sẽ không gặp bất lợi gì hết, hay là Ngô Trí, mày muốn chết một mình?”

Giọng điệu Diệp Tín Huy bình tĩnh, ánh mắt ẩn giấu sự tàn nhẫn.

Nếu xử lý thi thể hoàn hảo, tất cả mọi người có thể bình yên thoát thân, nhưng từ nay về sau, Ngô Trí không còn cách nào trốn tránh được nữa.

Nếu Ngô Trí chọn vế sau, thì ba người còn lại sẽ không chút do dự đẩy gã vào ngõ chết.

Mười lăm phút sau.

Ngô Trí thẫn thờ đứng ở bờ sông, nhìn gợn sóng dập dềnh rồi dần tiêu tan trên mặt nước, bên tai vẫn văng vẳng âm thanh “ùng ục” của thi thể vừa chìm xuống, không sao xua đi được.

“Đừng mà, cứu tôi với!”

“Cầu xin các anh…”

“Không….”

Âm thanh cầu cứu cùng tiếng vang của thi thể chìm xuống hòa vào nhau, tấu lên bản giao hưởng kết thúc cuộc đời của cô gái xấu số.

Bắt đầu từ đêm hôm đó, âm thanh ấy vẫn luôn bám theo Ngô Trí.

Thật lâu vẫn không buông tha.

***

Phòng thẩm vấn.

“Rốt cuộc ai là người giết chết cô gái kia?!” Nguyễn Hạ nghe xong chân tướng bốn năm trước, bất chợt dùng sức siết chặt lấy bả vai Ngô Trí, cao giọng chất vấn.

“…” Người kia đờ đẫn lắc đầu, miệng khép mở nhưng không thể nào phát ra tiếng.

“Là Diệp Tín Huy, Chu Nhạc, hay là Đặng Trọng Minh?”

Đầu Ngô Trí giống như cọc gỗ máy móc đong đưa qua lại, cuối cùng giọng nói khàn khàn của gã cũng vang lên, “Không phải Diệp Tín Huy, lúc ấy hỗn loạn lắm, nếu không phải Chu Nhạc thì chắc chắn là Đặng Trọng Minh…”

“Sao anh không biết là ai được, trong bọn họ có một người vừa cưỡng hiếp vừa siết cổ cô gái kia, làm sao anh có thể không biết người đó là ai?!” Nguyễn Hạ khó tin nổi nhìn gã đàn ông đang dần suy sụp.

Bẵng đi một lúc, Ngô Trí mới chậm chạp ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ vằn, trong mắt có ánh nước, trước sau vẫn không thể bật thốt nên lời, “…”

Cố Tĩnh Dương bỗng cầm lấy tay trái Nguyễn Hạ, nhẹ nhàng kéo lại.

Bàn tay anh rất lớn, lực vừa phải bao lấy bàn tay run rẩy của cô mang theo ý trấn an giúp cô dần lấy lại bình tĩnh.

Ngô Trí đã thẳng thắn khai ra chân tướng, không cần phải tiếp tục giấu giếm giúp Chu Nhạc hay Đặng Trọng Minh nữa, lý do duy nhất gã không chỉ điểm tên hung thủ là vì gã thật sự không biết.

Nói cách khác, cảnh tượng khi đó rất khó để nhìn rõ, thậm chí ngay cả Đặng Trọng Minh và Chu Nhạc cũng không biết được đến cùng ai mới là người siết chết cô gái kia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play