Trương Minh Vũ nhíu chặt chân mày, bỗng nhớ ra cuộc gặp mặt lần trước ở khách sạn kia!
Mọi người đều nói nhà họ Chung có khả năng thay đổi thế cục ở Hoa Châu.
Thế nhưng cuộc gặp mặt ấy đã kết thúc từ rất lâu mà đến tận bây giờ bọn họ vẫn chưa có hành động gì.
Tại sao Chung Tử Kính lại đột nhiên xuất hiện ở đây?
Ngay sau đó, giọng nói hưng phấn của Hà Gia Hoa liền vang lên: “Anh Chung! Trương Minh Vũ cũng đang ở đây!”
Chung Tử Kính lười biếng ngẩng đầu lên, nhanh chóng nhận ra Trương Minh Vũ giữa đám đông.
Ánh mắt anh ta lập tức hiện lên vẻ tức giận!
Anh ta vẫn chưa có cơ hội trả thù… chuyện bị sỉ nhục lần trước!
Mãi lâu sau, anh ta mới cong ngón tay điệu đà ngoắc ngoắc, thì thầm nói: “Cút ra đây”.
Trương Minh Vũ nhướng mày cười đáp: “Không, không ra”.
“Hay là… các anh cút ra đi?”
Dám chạy tới địa bàn của anh làm loạn còn cần phải khách sáo nữa chắc?
Hả?
Anh vừa dứt lời, ánh mắt của anh ta loé lên tia lạnh lẽo!
Trong mắt Hà Gia Hoa tràn đầy vẻ châm chọc!
Bây giờ nhà họ Chung đã trở thành chỗ dựa của bọn họ!
Bọn họ còn cần phải sợ ai nữa?
“Được!”
Chung Tử Kính cười lạnh một tiếng, đứng dậy quát ầm lên: “Ranh con. Tao vốn định giữ lại cho mày chút thể diện. Nhưng mà xem ra… mày không cần đâu nhỉ?”
“Vậy thì hôm nay, chúng ta tính hết một thể cả nợ cũ nợ mới luôn đi!”
Trần Đại Phú cau mày, vẻ mặt trở nên nghiêm nghị.
Nhà họ Chung không dễ đối phó!
Lâm Kiều Hân lại ngơ ngác không hiểu, bởi cô không hề quen biết Chung Tử Kính.
Trương Minh Vũ ung dung bước lên trước, mỉm cười lên tiếng: “Đừng tụt quần thả rắm nữa! Các người đến đây là nhằm vào tôi chứ gì? Sao nói nhảm nhiều thế?”