*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Giọng nói này… là của Hà Gia Hoa thì phải?
Hắn còn dám tới đây nữa sao?
Trong mắt anh hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Bên ngoài nhanh chóng loạn cào cào.
Người trong phòng Vip sát vách đã bị đuổi ra.
Khoé miệng anh nhếch lên nở nụ cười lạnh lẽo.
Thú vị đây!
Rầm!
Cửa phòng đột nhiên bị người ta đá văng.
Trương Minh Vũ nhìn ra, trông thấy có hai gã vệ sĩ mặt lạnh như tiền đứng canh trước cửa.
“Ra ngoài”, giọng nói lạnh lẽo vang lên.
Trong đôi mắt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân lập tức tràn đầy lửa giận!
Trương Minh Vũ nhếch miệng cười đáp: “Xin lỗi nhé. Xe lăn của chúng tôi vẫn đang ở ngoài kia. Hay là anh… cõng chúng tôi ra được không?”
Vệ sĩ cười gằn một tiếng: “Được thôi!”
Dứt lời, ánh mắt gã ta trở nên âm hiểm!
Gã ta sải bước đi tới!
Từ đầu đến giờ anh vẫn trưng ra vẻ mặt tươi cười vô hại.
Chỉ một giây sau, vệ sĩ đã xông tới trước mặt anh!
Gã ta tung nắm đấm hung hăng đánh xuống!
Nào ngờ gã ta còn chưa kịp chạm vào người anh đã bị tóm chặt cổ tay!
Gã ta hoảng hốt nhìn lại, bấy giờ mới phát hiện anh đã quay người lại từ bao giờ!
Anh nhếch miệng cười hỏi: “Ranh con không nghe lời gì cả. Sao lại không cõng tao?”
Cảnh tượng này lập tức hấp dẫn ánh nhìn của vô số người.
Trương Minh Vũ nhếch miệng nở nụ cười: “Dám làm loạn ở khách sạn của tao hả?”
Dứt lời, anh sải bước đi ra, khí thế bừng bừng.
Gã vệ sĩ còn lại vô cùng dè dặt, không dám động tới anh!
Trần Đại Phú và Lâm Kiều Hân cũng đứng dậy đuổi theo.
Anh nhanh chóng đi ra khỏi phòng Vip.
Chính giữa sảnh lớn của khách sạn đã có mấy người đứng chờ!
Hà Gia Hoa cũng có mặt!
Nhưng lúc này, bộ dạng của hắn cực kỳ khép nép, vẻ mặt cung kính.
Một người đàn ông tuấn tú ngồi phía trước hắn.
Từng động tác giơ tay nhấc chân đều mang theo vẻ ẻo lả…
Chung Tử Kính?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT