Hàn Thất Thất cùng Dịch Thanh Thần nghe hai người nói chuyện mà hoang mang ngơ ngác, chẳng hiểu bọn họ đang nói gì.  

Chỉ chốc lát, nhóm người đã đi sâu vào trong mấy trăm mét.  

Trương Minh Vũ cũng đã bước ra khỏi đoạn hồi ức tươi đẹp.  

Anh quay đầu quét mắt liếc nhìn, xung quanh không có gì khác thường.  

Dịch Thanh Thần lại thành thật thế sao?  

Trương Minh Vũ hơi chau mày, nếu không có ai đến, buổi chiều nay coi như công toi thật rồi...  

Nhưng anh còn chưa kịp nghĩ nhiều, từ xa bỗng có tiếng động cơ nổ vang.  

Trương Minh Vũ quay ngay sang phía Dịch Thanh Thần, nhanh mắt bắt được nụ cười chưa kịp thu lại trên môi hắn ta.  

Quả nhiên đúng thật!  

Trương Minh Vũ nhếch mép cười lạnh.  

Dịch Thanh Thần, chính anh tự cắn câu trước, cho nên chớ có trách tôi!  

Trương Minh Vũ lờ đi như không nghe thấy, tiếp tục dấn bước về phía trước.  

Hàn Thất Thất và Hạ Hâm Điềm đi theo hai bên.  

Dịch Thanh Thần cười cười bảo: "Người anh em, chúng ta cần phải đi bao xa? Tôi sợ mọi người đi mỏi rồi, hay là chúng ta ngồi xuống nghỉ một lát đã?"  

Nghỉ ngơi à? Chờ người của anh tới chứ gì?  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười nói: "Không cần, hồi còn bé chúng tôi cũng hay đi bộ như vậy, không thấy mệt đâu".  

Dịch Thanh Thần tức giận lườm một cái, nhưng cuối cùng đành phải cất bước đi theo, có điều, ánh mắt hắn ta thỉnh thoảng vẫn liếc về phía sau như tìm kiếm.  

Nụ cười trên môi Trương Minh Vũ càng thêm đậm nét.  

Mọi người lại đi thêm chừng ba trăm mét nữa.  

Đúng lúc này, phía sau bỗng có tiếng bước chân dồn dập truyền đến.  

Hàn Thất Thất quay đầu nhìn lại, ngay lập tức ré lên sợ hãi: "Mẹ ơi!"  

Cô ta kêu to, sau đó chạy vọt tới sau lưng Trương Minh Vũ.  

Trương Minh Vũ và Hạ Hâm Điềm đều dừng bước, lẳng lặng quay đầu.  

Sau lưng đã có một đám người lao tới nhanh như chớp.  

Cả đám người đó đều nhe răng cười nanh độc, tư thế nghênh ngang kiêu ngạo.  

Anh liếc sơ, thấy có chừng năm, sáu chục người.  

Đáy mắt Trương Minh Vũ thoáng lóe lên một tia kinh ngạc, nhà họ Dịch kiếm đâu ra nhiều người như vậy?  

Dịch Thanh Thần cũng đã dừng bước, nụ cười nhạt thoáng hiện trên khóe môi rồi lại biến mất.  

Hạ Hâm Điềm diễn cực kì phối hợp, cô ấy lo sợ nói: "Bọn họ... Bọn họ là người xấu sao? Chúng ta chạy mau thôi".  

Nói xong, trông mặt cô ấy đã cực kì khẩn trương căng thẳng.  

Trương Minh Vũ thấy vậy, lòng vô cùng bất đắc dĩ.  

Không hổ là minh tinh, kĩ thuật diễn này thật là...  

Trương Minh Vũ cũng vội lên tiếng: "Không sao đâu, đừng sợ, có thể không phải tìm chúng ta đâu!"  

Dịch Thanh Thần cau mày, lo lắng nói: "Đúng đúng! Đừng sợ, rất có thể không phải tìm chúng ta đâu!"  

Trương Minh Vũ lạnh nhạt liếc qua, không quá để ý tới hắn ta.  

Bọn họ yên lặng nhích sang một bên.  

Đám người kia đã nhanh chóng lại gần, hùng hổ lao thẳng về phía họ.  

Nháy mắt, cự li hai bên đã chỉ còn mười mấy mét. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play