*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Hả?”
Đội trưởng ngẩn người nhìn anh.
Anh gào ầm lên: “Biết mình sai ở đâu chưa?”
Khoé miệng đội trưởng khẽ co giật. Trong lòng gã ta cảm thấy cực kỳ xấu hổ.
Quả thực như anh nói. Rõ ràng là nhà thầu nợ lương không trả, chẳng liên quan gì tới khách sạn.
Hồi lâu sau, gã ta mới cúi đầu ngượng ngập đáp: “Tôi sai rồi”.
Anh lạnh lùng nhìn đám công nhân còn lại: “Các người thì sao?”
Bọn họ hoang mang nhìn nhau, ánh mắt lộ vẻ do dự.
Sau đó, mọi người nhao nhao cúi đầu, lí nhí đáp: “Chúng tôi… sai rồi”.
Nghe xong, anh im lặng gật đầu.
Đội trưởng mím chặt môi, toàn thân run run sắp ngã.
Haiz.
Anh thở dài thườn thượt, quay đầu nhìn thoáng qua.
Hạ Hâm Điềm nhướng mày cười nói: “Không cần đâu, chị có đây rồi”.
Anh không khỏi sửng sốt.
Cô ấy nói có cái gì?
Thế nhưng anh chưa kịp nghĩ ngợi gì nhiều đã thấy cô ấy lấy một chiếc thẻ ngân hàng từ trong túi xách đưa cho anh.
“Trong thẻ này có năm trăm nghìn, mật mã ở phía sau”.
Trương Minh Vũ kinh ngạc nhìn cô ấy chằm chằm.
Vừa rồi anh cũng đang nghĩ cách kiếm tiền mặt giúp đội trưởng trả phí phẫu thuật cho mẹ.
Không ngờ…
Chị hai thực sự rất chu đáo!
Anh mỉm cười nhận thẻ: “Mấy ngày nữa em sẽ trả chị sau”.
Hạ Hâm Điềm trừng mắt lườm anh.
Thấy thế, anh vội vàng giơ tay đầu hàng, quay sang đi tới trước mặt đội trưởng.
Đội trưởng và các công nhân khác đều đang đứng sững tại chỗ, ánh mắt loé lên vẻ khiếp sợ!
Anh đưa thẻ cho đội trưởng, lạnh lùng lên tiếng: “Trong này có năm trăm nghìn, anh dùng tạm để trả tiền cho mẹ đi”.
Gã đội trưởng chết lặng, không kịp phản ứng lại!
Anh lại nói tiếp: “Không cần từ chối đâu, tôi chỉ cho anh vay thôi. Còn thừa thì cứ cầm lấy. Khi nào anh có tiền rồi hẵng trả lại cho tôi, biết chưa hả?”
“Chuyện này…”
Đội trưởng như bị điện giật cả người run lẩy bẩy!
Gã ta muốn mở miệng nhưng lại chẳng nói nên lời!
Không chỉ cơ thể, cả trái tim của gã ta cũng đang run rẩy!
Ừng ực!
Những người còn lại gian nan nuốt nước bọt.
Còn Hàn Thất Thất và Hạ Hâm Điềm thì tươi cười đứng xem.
Long Tam và Long Thất lặng lẽ gật đầu tán thưởng.
Cảnh tượng này đã khiến vô số người không khỏi cảm động!
Ánh mắt của những người đang vây xem xung quanh tràn đầy phức tạp.
Các công nhân khác cũng bắt đầu len lén lau nước mắt!
Hàng loạt ánh mắt biết ơn đổ dồn về phía anh.
Anh dìu đội trưởng đứng dậy, thản nhiên nói: “Không cần cảm ơn đâu, biết sai thì phải sửa. Đừng để người nông thôn chúng ta bị mất mặt!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT