Lâm Kiều Hân hỏi: "Bây giờ anh đang ở đâu? Tôi đi đón anh".  

Trương Minh Vũ nói địa chỉ cho cô.  

Lâm Kiều Hân nhanh chóng cúp máy.  

Trương Minh Vũ xuống xe, Long Tam lái xe rời đi.  

Sắc trời dần tối, Trương Minh Vũ bất giác cảm thấy mong đợi.  

Quan trọng nhất là, lần này vừa hay phải nghĩ cách làm thế nào để phòng ngừa người của Thần Ẩn.  

Trầm ngâm hồi lâu, chuông điện thoại chợt vang lên.  

Nhanh như vậy sao?  

Trương Minh Vũ lấy điện thoại ra nhìn mới phát hiện ra là Vương Vũ Nam gọi đến.  

Vừa bắt máy, đầu dây bên kia đã vang lên tiếng khóc lóc của Vương Vũ Nam: "Hu hu hu, anh ơi! May quá anh không sao! Bây giờ anh sao rồi? Đến đồn cảnh sát chưa?"  

Trương Minh Vũ sững sờ.  

Anh nhanh chóng kinh ngạc hỏi lại: "Cô gọi cảnh sát à?"  

Vương Vũ Nam nghẹn ngào đáp: "Đúng vậy, anh... anh không thấy cảnh sát sao?"  

Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu nói: "Không, có điều chúng tôi đi lâu rồi, không sao cả, cô đừng lo nhé".  

"Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi", Vương Vũ Nam tiếp tục nghẹn ngào nói.  

Có thể thấy được cô ấy thực sự rất lo lắng.  

Trương Minh Vũ an ủi cô ấy mấy câu rồi cúp máy.  

Nghĩ đến tiếng khóc thút thít của Vương Vũ Nam, trong lòng chợt cảm thấy cảm động.  

Từ nhỏ đến lớn, đây là người phụ nữ đầu tiên khóc vì anh...  

À ừ, còn có mấy chị nữa.  

Chẳng bao lâu sau, ánh sáng chói mắt của đèn pha rọi vào mắt Trương Minh Vũ, chiếc Volkswagen từ từ đỗ cạnh anh.  

Trương Minh Vũ cười tươi như hoa, mở cửa ngồi lên xe.  

Lâm Kiều Hân chẳng hề chần chừ, lái thẳng đi.  

Trương Minh Vũ cười hỏi: "Sao vậy? Công trình có thuận lợi hay không?"  

Lâm Kiều Hân cười mỉm đáp: "Không xảy ra vấn đề gì, tôi từng làm rất nhiều lần loại công trình như này rồi, dễ ấy mà".  

Mắt Trương Minh Vũ thoáng lóe lên vẻ kinh ngạc.  

Mặc dù thái độ của Lâm Kiều Hân có hơi lạnh lùng nhưng cách nói chuyện nhiệt tình hơn trước kia nhiều lần.  

Nếu chỉ xét về số lượng từ thôi đã là khác biệt rất lớn rồi.  

Lâm Kiều Hân nhanh chóng đậu xe tại cửa một nhà hàng.  

Trương Minh Vũ xuống xe nhìn một lượt, cuối cùng cũng đổi nhà hàng khác rồi.  

Nhà hàng này trông có vẻ khá cao cấp.  

Chẳng mấy chốc hai người đã đi vào trong nhà hàng.  

Nhân viên phục vụ nhiệt tình hoan nghênh.  

Hai người đi lên tầng hai, kiếm một bàn cạnh cửa sổ rồi ngồi xuống.  

Lâm Kiều Hân cúi đầu, trong mắt lóe lên sự hoài nghi.  

Trương Minh Vũ lập tức nghi ngờ.  

Sao vậy?  

Một lúc sau, Lâm Kiều Hân mỉm cười, kích động nói: "Trương Minh Vũ, anh nói đúng rồi!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play