*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hàn Thất Thất do dự hồi lâu, yếu ớt nói: "À... rốt cuộc tôi có nên nói cho bố không?"  

Cái này... cũng phải hỏi mình sao?  

Trương Minh Vũ sững sờ, ngại ngùng nói: "À... tốt nhất là đừng nói, nếu không nhà họ Hàn dễ gặp phiền phức".  

Hàn Thất Thất gật đầu nói: "Được rồi, vậy tôi nghe anh vậy".  

Nói xong cô liền mở cửa xuống xe.  

Bóng dáng Hàn Thất Thất từ từ biến mất trong không trung.  

Haizz!  

Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm, dựa người vào chiếc ghế đằng sau.  

Nhưng vừa chạm phải liền hít sâu một hơi!  

Đau quá đi mất!  

Long Tam chậm rãi lái xe rời khỏi.  

"Hôm nay tôi không làm tròn bổn phận, tôi sẽ về kiểm điểm bản thân", Long Tam nặng nề lên tiếng.  

Trương Minh Vũ lúng túng mỉm cười: "Không cần nghiêm túc như vậy, đâu có sao đây, nếu anh không tới, chắc tôi chết mất".  

Long Tam gật đầu, không nói gì.  

Trương Minh Vũ khẽ xoa cơ thể mình.  

Giọng Long Tam lại vang lên: "Hôm nay bạn tôi bảo Thần Ẩn đã vào nước rồi, tôi sẽ chuẩn bị một số việc".  

"Khi Thần Ẩn đến Hoa Châu, tôi sẽ biết ngay".  

Trương Minh Vũ kinh ngạc!  

Nhanh vậy sao?  

Trương Minh Vũ hiểu rồi, hôm nay Long Tam đến muộn nhất định là vì bận một số việc.  

Nhưng Long Tam không hề giải thích lấy một câu.  

Một lúc sau, Trương Minh Vũ cười nói: "Được, tôi biết rồi, tôi sẽ chuẩn bị".  

Lần trước Thần Ẩn nhằm vào Lâm Kiều Hân.  

Lần này, Trương Minh Vũ nhất không thể để Thần Ẩn được như ý nguyện!  

Nhưng... làm thế nào đây?  

Nghĩ mãi, Trương Minh Vũ vẫn chẳng nghĩ ra được gì cả.  

Đang suy ngẫm thì chuông điện thoại vang lên.  

Anh cầm điện thoại lên nhìn, là Lâm Kiều Hân gọi đến!  

Nhắc đến Tào Tháo Tào Tháo đến...  

Trương Minh Vũ bất lực mỉm cười bắt máy.  

Giọng nói lạnh lùng của Lâm Kiều Hân vang lên: "Bây giờ anh rảnh không, tôi đi đón anh".  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play