Hiển nhiên, Lâm Quốc Phong và Lâm Quốc Long cũng đều ở nhà.  

Đi tới cửa, Lâm Kiều Hân gõ cửa một cái.  

Cửa hé mở, một gương mặt phụ nữ xa lạ xuất hiện, tuổi chừng trung niên, mặc bộ đồ giúp việc.  

Lâm Kiều Hân lạnh nhạt hỏi: "Ông nội của tôi đang ở đâu?"  

Bà giúp việc sửng sốt một chút mới cười nói: "Cô là cô cả ạ, ông cụ ở bên trong, mời cô vào".  

Lâm Kiều Hân nhấc chân đi vào.  

Trương Minh Vũ vẫn yên lặng theo sau.  

Sau khi đi vào, Trương Minh Vũ mới phát hiện, trong phòng khách đã có một đám người tụ tập.  

Ông cụ Lâm đang ngồi ở vị trí trung tâm, tuy dáng người đã suy sút, lưng còng xuống nhiều, nhưng sắc mặt lại đã khá hơn xưa.  

Bên tay trái ông cụ là bố con Lâm Quốc Phong, bên tay phải là Lâm Quốc Long đang niềm nở tươi cười.  

"Kiều Hân, Trương Minh Vũ, hai đứa đến rồi".  

Ông cụ Lâm hiền hòa cười, chào đón.  

Ánh mắt Lâm Diểu lóe lên một tia phức tạp, chăm chú nhìn Trương Minh Vũ.  

Nhưng Lâm Quốc Long lại nhíu mày, nói: "Kiều Hân, hôm nay cháu xin nghỉ cơ mà? Sao lại tới đây?"  

Lâm Kiều Hân lại không để ý đáp lời ông ta mà lạnh nhạt đi thẳng vào vấn đề: "Ông nội, cháu có chuyện muốn hỏi ạ".  

Lâm Quốc Long cau mày, đáy mắt lóe lên một tia tức giận.  

Ấy thế mà ông ta lại bị làm lơ!  

Ông cụ Lâm cười ha hả, bảo: "Cháu nói đi".  

Trương Minh Vũ lặng lẽ tựa vào cạnh bàn, lẳng lặng đợi.  

Lâm Kiều Hân thong thả nói: "Chuyện hợp tác với khách sạn Hồng Thái lần này, hẳn bác hai đã nói với ông rồi chứ ạ?"  

Cô vừa nói đến đó, Lâm Quốc Long liền nheo mắt lại.  

Hành vi này vừa lúc lọt vào mắt Trương Minh Vũ.  

Anh không ngờ tay Lâm Quốc Long này lại ẩn giấu kĩ như vậy, trước đây còn cho rằng ông ta là người tốt cơ đấy.  

Nhưng ngẫm kĩ lại thì cũng thấy hợp lí thôi.  

Có thể sinh ra một đứa con như Lâm Tuấn Khải thì sao lại đơn giản được.  

Ánh mắt ông cụ Lâm thoáng lóe sáng, hiền hòa cười nói: "Đã nói rồi, hợp tác lần này thật đúng là một cơ hội tốt, cứu nhà họ Lâm chúng ta khỏi nguy cơ lớn, có được cơ hội này đều nhờ bác hai của cháu".  

Nói xong, ông cụ còn liếc nhìn Lâm Kiều Hân đầy ẩn ý.  

Lâm Quốc Phong nhẹ nhàng gõ ngón tay lên cạnh sofa, yên lặng lắng nghe.  

Ngay sau đó, Lâm Kiều Hân lại nói: "Ông nội, cháu biết cơ hội hợp tác lần này là một chuyện tốt với nhà họ Lâm ta, cháu không có ý tranh công, cháu chỉ muốn nói, hợp đồng này là do chính cháu giành được".  

Cô vừa nói đến đó, Lâm Quốc Long và Lâm Quốc Phong đồng thời biến sắc.  

Ông cụ Lâm chau mày, chậm rãi nói: "Thế hả? Quốc Long à, chẳng phải con nói vụ hợp tác này đều do con đàm phán sao?" 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play