Trương Minh Vũ cau mày, trong lòng hơi lo lắng.  

Nếu cứ tiếp tục..  

Sớm muộn gì cũng sẽ bị bắt!  

Tần Minh Nguyệt nghiêm túc nói: “Chúng ta phải tìm cách tránh khỏi tầm mắt của chúng!”  

Trương Minh Vũ hậm hực trợn mắt.  

Tôi cũng nghĩ như vậy.  

Nhưng... làm thế nào để tránh đây?  

Đột nhiên, Tần Minh Nguyệt di chuyển tay, nắm lấy tay của Trương Minh Vũ!  

Hả?  

Cơ thể của Trương Minh Vũ ngừng lại một chút!  

Cô ta muốn làm gì vậy?

Nhưng còn chưa kịp suy nghĩ, trên tay đã truyền đến một lực.  

Hả?  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Nhìn kĩ lại thì...  

Lúc này anh mới nhận ra Tần Minh Nguyệt đã thay đổi phương hướng...  

Đây là?  

Trương Minh Vũ ngẩn người.  

Vốn định đi lên núi, Tần Minh Nguyệt lại đổi hướng vọt về phía bên phải.  

Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên tia nghi ngờ.  

Nếu như vậy thì...  

Không phải sẽ càng khó che giấu dấu vết hơn sao?  

Sau đó, âm thanh Tần Minh Nguyệt lạnh lùng vang lên: "Bên kia có một cái rãnh, đi qua đó xem có cơ hội hay không?"  

Rãnh?  

Ánh mắt Trương Minh Vũ lộ ra vẻ mờ mịt.  

Đảo mắt nhìn xung quanh...  

Anh phát hiện ra thực sự có một cái rãnh dễ thấy ở đằng xa.  

Hơn nữa còn rất xa.  

Trương Minh Vũ dọc theo khe rãnh chậm rãi di chuyển lên trên, lúc này mới phát hiện đầu nguồn của rãnh là hướng mà Tần Minh Nguyệt đã chỉ.  

Khả năng quan sát không tồi.  

Trương Minh Vũ nhoẻn miệng cười.  

Xoay người nhìn lại, tám người đàn ông cao lớn vẫn đang cấp tốc đuổi theo phía sau.  

Hình như tốc độ của bọn chúng cũng bị hạn chế.  

Bỗng nhiên, lực trong tay tăng lên một chút.  

Trương Minh Vũ mở to mắt nhìn, vô cùng ngạc nhiên.  

Tần Minh Nguyệt vẫn còn sức sao?  

Anh thậm chí còn không thể chạy nổi nữa...  

Tám người đàn ông vạm vỡ kia cũng đã cạn kiệt sức lực, ảnh hưởng đến tốc độ.  

Chỉ có Tần Minh Nguyệt đi như bay...  

Đúng là không phải người.  

Trương Minh Vũ lắc đầu khó hiểu.  

Hai người vội vàng bước lên phía trước.  

Rừng cây ở đây cũng bắt đầu rậm rạp hơn, Trương Minh Vũ không còn phân biệt được các loại cây.  

Tóm lại...  

Anh có cảm cảm giác đây là rừng mưa nhiệt đới.  

Phù!  

Trương Minh Vũ thở hổn hển đầy gian nan.  

Đẩy nhanh tốc độ tiến lên, nhưng sức lực của anh đã giảm xuống không thể kiểm soát.  

Không chạy nổi nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play