Thời gian chậm rãi trôi qua.  

Trương Minh Vũ không biết mình đã đi được bao xa.  

Quay đầu nhìn lại.  

Không còn nhìn thấy con đường chính ở sau lưng nữa, nhưng vẫn có thể nhìn thấy lờ mờ một vài bóng người lướt qua!  

Rõ ràng là chúng vẫn đang đuổi theo!  

Phù!  

Trương Minh Vũ khó khăn thở hổn hển, thể lực sắp không thể theo kịp nữa.  

Nhưng nhìn lại...  

Tần Minh Nguyệt không hề cảm thấy mệt mỏi, tốc độ vẫn rất nhanh!  

Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật dữ dội.  

Người này... rốt cuộc có còn là con người hay không?  

Trương Minh Vũ chỉ có thể lắc đầu bất lực.  

Hai người tiếp tục tiến về phía trước!  

Không mất quá nhiều thời gian để cả hai đi đến chân núi.  

Ngọn núi rất lớn.  

Trương Minh Vũ do dự một chút rồi nghiêm túc nói: “Chúng ta lên núi trước đi!”  

Trên núi có một con dốc.  

Bằng cách này, việc che giấu cơ thể của mình sẽ dễ dàng hơn.  

Tần Minh Nguyệt nặng nề gật đầu.  

Ngay sau đó, cả hai lao lên đỉnh núi.  

Quay đầu nhìn lại...  

Trương Minh Vũ nhận ra đám người đó cũng đã đuổi theo tới chân núi!  

Điều duy nhất có thể vui mừng đó tốc độ của họ cũng từ từ chậm lại.  

Phù!  

Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm.  

Dù sao cũng là leo lên núi, tốc độ vẫn sẽ bị ảnh hưởng.  

Không lâu sau, Trương Minh Vũ chạy không nổi nữa.  

Nhưng Tần Minh Nguyệt vẫn bước đi như bay...  

Trong mắt Trương Minh Vũ lóe lên một tia bất lực, hỏi: “Cô không mệt hả?”  

Tần Minh Nguyệt do dự một chút, sau đó nói: “Sao lại không mệt, nhưng bây giờ cũng chỉ có thể cố gắng chịu đựng thôi”.  

Chuyện này...  

Trong mắt của Trương Minh Vũ tràn đầy vẻ bất đắc dĩ.  

Chuyện này cũng có thể cố gắng chịu đựng sao?  

Trương Minh Vũ nhìn lại, nghiêm túc nói: “Mau lên, họ sắp đuổi kịp rồi”.   

Nhanh vậy sao?  

Trương Minh Vũ cau mày!  

Cuối cùng, anh chỉ có thể bước từng bước về phía đỉnh núi!  

Đột nhiên, cánh tay anh mềm nhũn.  

Hả?  

Trương Minh Vũ giật mình.  

Nhìn kỹ mới thấy đó là Tần Minh Nguyệt đang nắm lấy cánh tay của anh, muốn cho anh một chút sức lực.  

Trương Minh Vũ cười toe toét.  

Xem như cô vẫn còn một chút lương tâm!  

Nhờ có Tần Minh Nguyệt kéo mà đôi chân cũng cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều.  

Trương Minh Vũ đã dùng hết sức lực của mình.  

Nhanh chóng lao tới!  

Đồng thời cẩn thận quan sát xung quanh.  

Nhưng sau khi tìm kiếm một lúc lâu, vẫn không có chỗ để trốn.  

Bọn chúng vẫn không ngừng đuổi theo!  

Không thể trốn được!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play