Chuyện này…  

Đùa gì vậy?  

Dù sao bà Chương cũng là nhân vật số một ở Tĩnh Châu...  

Tô Mang nhíu mày, hỏi: “Em không tin à?”  

Trương Minh Vũ cười lúng túng, nói: “Không phải, chỉ là... Em hơi kinh ngạc”.  

Có thể giải quyết được sao?  

Nếu quả thật có thể được thì Trương Minh Vũ xem như chiếm được hơn nửa tài nguyên ở Tĩnh Châu rồi!  

Thâu tóm từ từ tuyệt đối không có vấn đề!  

Nhưng bà Chương... Sao có thể dễ dàng bị giải quyết chứ?  

Tô Mang tức giận liếc nhìn, nói: “Có gì mà kinh ngạc, nơi này chỉ là một Tĩnh Châu nho nhỏ mà thôi, em trai thối tha, em phải có sự tham vọng”.  

Khóe miệng Trương Minh Vũ khẽ giật.  

Tĩnh Châu nho nhỏ...  

Em thật sự muốn tham vọng, nhưng...  

Thật lâu sau, Trương Minh Vũ mới không tin nổi, hỏi: “Chị ba, vậy... Chị đã có kế hoạch à?”  

Tô Mang cười ngạo nghễ, nói: “Dĩ nhiên, nếu không chị ba em nói lời này làm gì?”  

Hả?  

Lời vừa dứt, ánh mắt của Trương Minh Vũ chợt lóe.  

Đã có kế hoạch!  

Ngay sau đó, Tô Mang chậm rãi nói: “Chị đã xem qua tài liệu, lĩnh vực kinh doanh lớn nhất của bà Chương là hệ thống nhân viên bảo vệ an ninh”.  

“Vậy nên, em có thể làm về phương diện này”.  

“Đúng lúc... Sau này có chỗ dùng, hơn nữa em lại có tài nguyên tốt như vậy”.  

Hả?  

An ninh?  

Trương Minh Vũ lặng lẽ gật đầu.  

Dù sao bà Chương cũng là đại ca thế giới ngầm của Tĩnh Châu, làm về an ninh cũng bình thường.  

Chẳng qua là...  

Trương Minh Vũ mờ mịt hỏi: “Em có tài nguyên tốt gì?”  

Tô Mang khẽ nhíu mày, cười nói: “Đám vệ sĩ của Vương Hạo đó”.  

Chuyện này...  

Ngay lập tức, đôi mắt của Trương Minh Vũ trợn to.  

Đúng vậy!  

Sao lại quên bọn họ cơ chứ?  

Trương Minh Vũ chậm rãi nở nụ cười.  

Chính xác.  

Như vậy không chỉ có thể nắm Tĩnh Châu trong tay một cách dễ dàng, còn có thể phát triển lợi thế của mình!  

Suy cho cùng…  

Vệ sĩ có tác dụng rất lớn!  

Trương Minh Vũ nhếch môi cười, trong lòng bắt đầu kích động!  

Không khống chế được!  

Có chị ở đây thật tốt!  

Trương Minh Vũ không kịp đợi mà hỏi: “Chị, vậy khi nào chúng ta mới có thể bắt đầu?”  

Ánh mắt Tô Mang chợt lóe, kiêu ngạo nói: “Vậy... phải xem biểu hiện của em rồi”.  

Chậc...  

Trương Minh Vũ tức giận liếc nhìn, nói: “Tự em cũng có thể làm được”.  

Tô Mang suy tư, cười hỏi: “Vậy... Tự em có thể cướp được việc làm ăn của bà Chương hả?”  

Chuyện này...  

Trương Minh Vũ cười lúng túng, nói: “Hình như... là... Không được...”  

Tô Mang đắc ý: “Cho nên... Vẫn phải xem biểu hiện của em”.  

Trương Minh Vũ bĩu môi, trong mắt thoáng qua vẻ bất đắc dĩ.  

Em nên biểu hiện thế nào đây?  

Cuối cùng, Trương Minh Vũ khẽ lắc đầu.  

Đột nhiên có tiếng bước chân vội vàng.  

Nhìn lại theo tiếng phát ra.  

Lúc này mới thấy Lâm Kiều Hân và Hàn Thất Thất đang đi xuống.  

Hàn Thất Thất vẫn cúi đầu.  

Chẳng mấy chốc, Lâm Kiều Hân và Hàn Thất Thất đã ngồi trên ghế sô pha.  

Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.  

Bầu không khí... hơi bí bách.  

Một lúc lâu, Lâm Kiều Hân mới chậm rãi hỏi: “À, ngày mai... Có chuyện gì cần làm không?”  

Trương Minh Vũ chậm rãi nói: “Còn chưa xác định, vẫn phải xem có người bằng lòng ra tay không đã”.  

Hả?  

Vẻ nghi ngờ thoáng qua trong đôi mắt đẹp của Lâm Kiều Hân và Hàn Thất Thất.  

Tô Mang tức giận trừng mắt nhìn. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play