*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tô Mang cười bí ẩn, nói: “Được rồi, được rồi, ban đầu còn muốn trao đổi một chút lợi ích...”
“Thôi quên đi”.
“Chị cũng không thể không nói cho em biết, lần này chị trở lại sẽ... không rời đi nữa!”
Dứt lời nhìn vào Trương Minh Vũ thật chăm chú!
Không đi nữa?
Hai mắt của Trương Minh Vũ mở to, gương mặt lập tức hiện lên vẻ kinh ngạc!
Sau đó mới hào hứng hỏi: “Thật sao?”
Con ngươi của Tô Mang động đậy, cười nói: “Chị tạm thời sẽ không rời đi, nhưng nếu em không hoàn thành nhiệm vụ... Chị sẽ bị bắt trở về”.
Hả?
Trương Minh Vũ ngẩn người.
Liên quan đến việc em hoàn thành nhiệm vụ nữa hả?
Sau đó, Tô Mang khẽ nói: “Nhiệm vụ của chị em chúng ta đều như vậy, em chỉ còn ba tháng thôi”.
“Phải... hoàn thành mục tiêu”.
Ba tháng sao?
Trương Minh Vũ cau mày, trong mắt hiện lên sự nghiêm túc.
Dù sao....
Nhiệm vụ quá nặng nề!
Thật lâu sau, Trương Minh Vũ mới kiên quyết nói: “Chị ba yên tâm, em nhất định sẽ hoàn thành!”
Anh không muốn Tô Mang bị bắt về!
Tô Mang hài lòng gật đầu cười nói: “Đây mới đúng là em trai tốt chứ, yên tâm đi, có chị ở đây em sẽ không gặp bất kỳ vấn đề nào đâu!”
Trương Minh Vũ kinh ngạc hỏi: “Chẳng lẽ... Chị có thể dùng Tinh Mang để giúp em sao?”
Tô Mang không hề do dự nói: “Không được”.
Ủa...
Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật dữ dội.
Nếu vậy...
Ánh mắt Tô Mang lóe lên, ngạo nghễ nói: “Nhưng... Chị có thể giúp em!”
Cái gì?
Nghe xong câu này, hai mắt Trương Minh Vũ trừng to!
Chị giúp em ư?
Trương Minh Vũ vô cùng hào hứng hỏi: “Thật sao?”
Không cần nói gì hết, chỉ cần đưa ra lời khuyên là đủ rồi!
Dù sao...
Tô Mang cũng đã thành lập ra Tinh Mang!
Từ một góc độ khác mà nói, sự giúp đỡ của Tô Mang còn lớn hơn cả sự giúp đỡ của Tinh Mang!
Tô Mang đắc ý nói: “Đương nhiên là thật rồi, nếu không thì chị ở đây có ý nghĩa gì?”
“Lần này... có lòng tin không?”
Trương Minh Vũ nặng nề gật đầu!
Không biết tại sao nhưng chỉ cần có Tô Mang ở bên cạnh thì anh lại có cảm giác... Tự tin khó có thể giải thích được!
Cả trái đất cũng có thể chiếm được!
Tô Mang động viên: “Yên tâm đi, không có chị thì em cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ thôi”.
“Đừng coi thường bản thân mình”.
Coi thường?
Ánh mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ bất lực.
Tới tận bây giờ anh vẫn không biết mình có cái gì... ghê gớm...
Thấy vậy, Tô Mang tức giận trợn tròn mắt nói: “Không tin hả? Bây giờ Ninh Châu đều là của em”.
Ừ thì...
Trương Minh Vũ lặng lẽ gật đầu.
Đúng vậy.
Nhưng... Anh vẫn luôn có một cảm giác không chân thực....
Thực sự là của mình sao?
Tô Mang cau mày nói tiếp: “Hiện giờ... Tĩnh Châu không phải cũng là của em sao?”
Hả?
Trương Minh Vũ cười bất lực nói: “Còn xa lắm!”
Tô Mang lắc đầu, cười nói: “Tại sao không? Em đã thâu tóm tập đoàn Chu Thị, thâu tóm nhà họ Lục, nhà họ Triệu cũng bị em hạ gục”.
“Em đã kiểm soát gần một nửa rồi”.
“Phần còn lại chỉ là vấn đề thời gian, cứ từ từ mà chiếm lấy”.
Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu: “Chị cũng nói mới gần một nửa, giờ.... chiếm kiểu gì nữa đây?”
Tô Mang hiên ngang nói: “Chờ thêm mấy ngày giải quyết xong bà Chương thì chúng ta có thể từ từ chiếm được rồi”.