Chuyện này...  

Mọi người vây xung quanh trợn to mắt!  

Cái này cũng không được à?  

Chẳng lẽ... Muốn tất cả tài sản của bà Chương à?  

Vẻ mặt Tô Mang lạnh lùng đứng ở một bên, yên lặng chờ đợi.  

Bà Chương nắm chặt tay, ánh mắt u ám!  

Lại bị một con nhỏ vô danh này...  

Bà Chương bối rối vô cùng!  

Trương Minh Vũ không vội, chỉ lẳng lặng chờ.  

Nhưng ánh mắt anh luôn lộ vẻ châm chọc.  

Anh chỉ mong bà Chương không nghe theo!  

Hừ!  

Bà Chương hừ một tiếng, nói: “Tưởng tôi sợ các người à?”  

Hả?  

Lời vừa dứt, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt!  

Còn... muốn phản kháng sao?  

Tô Mang khẽ nhíu mày.  

Trương Minh Vũ cười toe toét, nói: “Tôi không hề nghĩ vậy”.  

Bà Chương muốn nói gì đó thể hiện khí thế của mình, nhưng... Trương Minh Vũ không cho bà ta cơ hội!  

Giống như ném đá ao bèo!  

Mất một lúc, bà Chương mới trầm giọng nói: “Chủ tịch Tô, tôi nể tình tập đoàn Tinh Mang nên cho cô thể diện”.  

“Nhưng tôi hy vọng các người đừng ức hiếp người quá đáng!”  

“Các người lợi hại, nhưng bà Chương tôi đây không phải loại hiền lành đâu!”  

Bà ta nói xong, ánh mắt chợt thoáng qua một tia sáng!  

Trông rất có khí thế!  

Trương Minh Vũ cười khẽ.  

Vào tình huống này mà vẫn còn khí thế như vậy, bà Chương đúng là có bản lĩnh.  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười.  

Càng lợi hại càng tốt!  

Xung quanh sôi nổi bàn tán.  

Bà Chương công khai thách thức chủ tịch tập đoàn Tinh Mang đấy à?  

Chuyện này...  

Mọi người trố mắt nhìn, không nói nên lời!  

Tô Mang tiến lên một bước, lạnh nhạt hỏi: “Vậy bà có ý gì?”  

Cô ấy nói xong, dùng ánh mắt lạnh như băng lẳng lặng nhìn chằm chằm bà ta.  

Bà Chương khó khăn thở dốc!  

Đôi mắt này... Tạo cho người ta cảm giác rất ngột ngạt!  

Một hồi lâu sau, bà Chương mới lên tiếng: “Chuyện xảy ra ngày hôm nay là do tôi sơ sót, tôi xin lỗi các người”.  

“Nhưng tôi hy vọng chuyện này có thể kết thúc ở đây!”  

“Các người... Đừng đi xa quá!”  

Hả?  

Trương Minh Vũ khẽ cau mày.  

Xin lỗi mà thái độ như vậy sao?  

Những người xung quanh khiếp sợ!  

Bà Chương... Nói xin lỗi... Ngay trước mặt mọi người!  

Việc này...  

Tất cả mọi người đều bối rối!  

Trong đôi mắt đẹp của Lâm Kiều Hân cũng hiện vẻ ngưỡng mộ.  

Nếu là cô...  

Cuối cùng, Lâm Kiều Hân cũng không nghĩ nhiều.  

Đôi mắt Tô Mang sáng ngời, cô ấy nói: “Sai chính là sai, chúng tôi cũng chưa nói gì”.  

“Bà muốn đi lúc nào thì tùy, không ai cản cả”.  

Hả?  

Bà Chương nhăn mày.  

Bà ta cứ có cảm giác lời này của Tô Mang... Không đơn giản!  

Trong lời nói có hàm ý!  

Trương Minh Vũ cũng nghi ngờ.  

Chị ấy có ý gì?  

Bà Chương hít sâu một hơi, quát: “Được, đã vậy... thì tạm biệt!”  

Bà ta nói xong, thử bước về trước!  

Tô Mang không nhúc nhích chút nào.  

Đây... 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play