*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tô Mang cười tinh nghịch, nhỏ giọng nói: “Em trai thối tha, ai dám chống đối em vậy?”
Đây là...
Trong lòng mọi người đều cảm thấy căng thẳng!
Tim của bố con Lục Thiên Long đập loạn xạ, trong ánh mắt đầy vẻ hoảng sợ!
Bà Chương cũng cảm thấy lo lắng!
Trương Minh Vũ cười toe toét, anh nói: “Những người ngồi ở bên này...”
Nói xong anh nhìn qua người nhà họ Lục và Triệu Khoát.
Ực!
Lục Thiên Long khó khăn nuốt nước bọt.
Nhìn Triệu Khoát bình tĩnh vậy thôi chứ trong lòng đã xám xịt như tro tàn!
Tô Mang nhanh chóng liếc nhìn mấy người bà Chương bằng ánh mắt thờ ơ.
Cơ thể của bà Chương lập tức căng chặt!
Lục Thiên Long hốt hoảng!
Bà Chương sợ hãi nói: “Chủ... chủ tịch Tô, là... là Lục Thiên Long cầu xin tôi giúp đỡ!”
"Tôi... Tôi chưa làm gì hết!”
Chuyện này...
Vừa nói xong, Lục Thiên Long lập tức mở to hai mắt!
Đây là... bị bán đứng sao?
Đôi mắt của những người xung quanh cũng tràn đầy vẻ không thể tin!
Bà Chương... chịu thua rồi!
Một nụ cười từ từ xuất hiện trên môi của Trương Minh Vũ.
Chị trở lại tốt quá!
Thật dễ dàng!
Tô Mang cau mày, nhẹ giọng nói: “Chưa giúp đỡ sao?”
Chuyện này...
Bà Chương run lên, lo lắng nói: "Không... Tôi không giúp được gì nhiều, tôi... Tôi xin lỗi chủ tịch Tô, tôi thực sự không biết rằng cậu Trương... là em trai của cô!"
Bà ta rất kiêu ngạo!
Nhưng khi đối mặt với sự áp đảo tuyệt đối, bà ta thực sự sợ hãi!
Khóe miệng của Trương Minh Vũ nở một nụ cười đắc ý.
Tuyệt!
Trần Thắng Nam hoàn toàn sững sờ.
Trong mắt Lâm Kiều Hân cũng hiện lên vẻ kinh ngạc.
Ánh mắt của Tô Mang lóe lên sự lạnh lùng hỏi: “Vậy, bây giờ bà định làm gì?”
Bà Chương nắm chặt tay, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo!
Mặc dù trong lòng rất tức giận, nhưng...
Thật lâu sau, bà Chương mới kiên quyết nói: “Để bù đắp cho cậu Trương, tôi tình nguyện... giao ra toàn bộ tài sản của nhà họ Lục!”
Hả?
Mọi người xung quanh đều ngơ ngác!
Lục Thiên Long thẫn thờ!
Mẹ kiếp...
Trương Minh Vũ tức giận liếc mắt nói: “Bà không cho thì nhà họ Lục cũng thuộc về tôi thôi, còn cần bà cho ư?”
Chuyện này...
Bà Chương nghiến răng nghiến lợi nói: "Thực ra... Tôi chuẩn bị mua lại nhà họ Lục, cậu... không cướp được đâu”.
“Tôi... Có thể nhường cho cậu!”
Chuyện này...
Lục Thiên Long hoàn toàn sững sờ!
Vốn định nhờ bà Chương giúp đỡ, nhưng không thể ngờ được bà Chương lại có ý đồ với nhà họ Lục!
Ông ta thực sự không biết!
Việc này...
Ba bố con nhà họ Lục sững sờ!
Một lúc sau, khóe miệng Lục Thiên Long hiện lên một nụ cười tự giễu.
Đúng là... ngu ngốc.
Trương Minh Vũ cau mày, nhẹ giọng nói: "Không, không tính, nhà họ Lục đã là của tôi rồi”.
Chiếm được lợi thế tuyệt đối thì nói cái gì cũng có lý!
Dù sao chị ba vất vả tới đây một chuyến, chắc chắn là không phải uổng công!
Bà Chương hơi híp mắt lại, lửa giận trong lòng điên cuồng tăng vọt!
Thằng khốn!
Không...
Dù sao Tô Mang cũng đang ở đây.
Sau một lúc, bà Chương hỏi: “Cậu Trương muốn gì?”
Trương Minh Vũ cười tinh nghịch, hỏi: "Bây giờ bà đang cầu xin chúng tôi, vậy mà lại hỏi tôi muốn gì? Bà chẳng có chút chân thành nào cả”.
Nói xong anh cười chế nhạo.
Đôi mắt xinh đẹp của Tô Mang lóe lên vẻ tán dương.
Không tệ!
Ít nhất là giờ anh đã biết chơi mấy chiêu trò này.
Hơi thở của bà Chương trở nên dồn dập!
Là đại ca thế giới ngầm ở Kinh Châu, có khi nào bà phải khổ sở như thế này đâu?
Thật lâu sau, bà Chương mới lạnh lùng nói: "Tôi sẽ cố gắng hết sức để hợp tác với cậu và mang lại lợi nhuận cho cậu".
Trương Minh Vũ khẽ cau mày, nhẹ giọng nói: “Bà Chương, bà thực sự không có chút thành ý nào”.