Trương Minh Vũ cười nói: “Mời vào!”  

Hả?  

Câu nói vừa dứt, tất cả mọi người đều sững sờ.  

Có người thật sao?  

Sau đó, ánh mắt của họ đều tập trung ở cửa ra vào.  

Một thân hình mập mập bước vào trong.  

Trần Đại Phú!  

Khóe miệng Trương Minh Vũ từ từ nhếch lên một nụ cười.  

Mọi người đều sững sờ.  

Người này... là ai vậy?  

Trên mặt Trần Đại Phú nở nụ cười kính trọng nói: “Cậu chủ Trương, đã lâu không gặp, nhớ cậu chết mất!”  

Trương Minh Vũ cười ha hả nói: “Ông Trần khách sáo rồi, mời ngồi”.  

Dứt lời, anh giơ tay chỉ sang bên trái.  

Bà Chương cười khinh bỉ, lẩm bẩm: “Người này là ai vậy? Chưa từng gặp bao giờ”.  

Mọi người xung quanh cũng cười nhạo không ngớt!  

Trần Đại Phú từ tốn nói: “Không đáng để nhắc đến, tôi chỉ là người giàu nhất ở Ninh Châu mà thôi”.  

Ngay khi lời nói này được thốt ra, mọi người đều ớn lạnh!  

Giàu nhất hả?  

Mặc dù ở Ninh Châu, nhưng cũng đã đủ nói lên thực lực của ông ta!  

Bà Chương lập tức nhíu mày!  

Trong mắt đám người nhà họ Lục cũng hiện ra vẻ sững sờ.  

Thật sao?  

Trần Đại Phú nhanh chóng ngồi vào ghế bên trái.  

Mọi người trong khán đài lần lượt rút điện thoại ra.  

Cẩn thận tìm kiếm!  

Một lúc sau, có những tiếng cảm thán lần lượt vang lên từ bên trong đám người: “Vậy mà lại là thật này!”  

Cái gì?  

Mọi người đều sửng sốt!  

Đúng là người giàu nhất!  

Vẻ mặt của bà Chương càng trở nên khó coi hơn.  

Trương Minh Vũ cười toe toét nói: “Người giàu nhất này... tốt hơn nhiều so với đám cá tôm thối rữa đó đúng không?”  

Vẻ mặt bốn người kia tối sầm lại.  

Không có cách nào bác bỏ!  

Khoảng cách giữa họ và người giàu nhất thực sự rất lớn!  

Bà Chương cười khẩy nói: “Chỉ có vậy thôi à? Một người giàu nhất... chẳng lẽ lại hơn tất cả những người chúng tôi cộng lại sao?”  

Mọi người yên lặng gật đầu.  

Đúng vậy.  

Trần Đại Phú cùng lắm chỉ có thể sánh ngang với bà Chương thôi.  

Nhưng bên họ còn có nhà họ Lục nữa!  

Trương Minh Vũ nghiền ngẫm cười nói: “Ai nói rằng tôi chỉ có mỗi ông ấy?”  

Hả?  

Mọi người lập tức mở to hai mắt!  

Vẫn còn có người nữa à?

Bà Chương nhíu mày.  

Ngay sau đó, một giọng cười sảng khoái vang lên: “Ha ha ha! Trương Minh Vũ, chuyện lớn như cắt băng khai trương này... sao lại không chịu nói trước với chú một tiếng vậy?”  

Câu nói vừa vang lên, mọi người xung quanh đều cau mày.  

Nhìn theo hướng giọng nói phát ra...  

Ở cửa công ty lại có thêm một đám người đang bước vào!  

Dẫn đầu là một người đàn ông trung niên, dáng vẻ hiên ngang!  

Thật bất ngờ vì người này là Hàn Thiên Hoa!  

Đây là...  

Ai nấy nhìn thấy đều trợn tròn mắt!  

Bọn họ biết người này!  

Người này con rể của nhà họ Chu ở Tĩnh Châu, người đứng đầu thế giới ngầm ở Ninh Châu!  

Địa vị... không hề thua kém bà Chương!  

Nhưng cách đối nhân xử thế lại khiêm tốn hơn biết bao nhiêu so với bà Chương!  

Phía sau lưng Hàn Thiên Hoa có một bóng dáng xinh đẹp.  

Hàn Thất Thất?  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Kể từ lần chọc giận anh đó, hai người vẫn chưa hề gặp lại.  

Hàn Thất Thất cúi đầu.  

Dường như... không dám nhìn thẳng vào mặt của Trương Minh Vũ.  

Trương Minh Vũ cười nói: “Chỉ là một công ty nhỏ cắt băng khai trương thôi mà, cháu không muốn làm trì hoãn công việc của chú Hàn”. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play