Một giọng nói đầy ẩn ý vang lên: “Ôi, sao... lại không thấy khách mời?”  

“Thế không phải là hơi mất mặt sao?”  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Quả nhiên!  

Giọng nói này chính là của bà Chương!  

Mọi người đều sửng sốt.  

Theo hướng giọng nói phát ra, mới thấy bà Chương và ba bố con nhà họ Lục đang đứng ở cửa ra vào.  

Khuôn mặt mỗi người đều mang theo vẻ chế giễu.  

Tách tách tách!  

Tiếng đèn flash chớp nháy liên tục.  

Thứ các phóng viên cần nhất là những chuyện chọc cười, họ chỉ muốn xảy ra chuyện bất ngờ!  

Đám người xung quanh cũng rất phấn khích.  

Trọng điểm tới rồi!  

Trương Minh Vũ cười ha hả nói: “Ai nói không có? Một mình bà Chương không phải đã bằng hàng vạn người rồi sao?”  

Mọi người đều sửng sốt.  

Hừ.  

Bà Chương hừ một tiếng, cười nói: “Đáng tiếc... tôi không phải khách của cậu, tôi đến để xem trò cười”.  

Nói xong, bà ta ngồi xuống chiếc ghế bên phải.  

Vẻ mặt đầy thách thức!  

Ba bố con Lục Thiên Long lần lượt ngồi xuống sau lưng bà Chương.  

Ai nấy đều không ngừng cười nhạo!  

Khóe miệng Trương Minh Vũ từ từ nở một nụ cười.  

Vẫn đến rồi!  

Mọi người đều kinh ngạc!  

Muốn gây chuyện sao?  

Mọi người bắt đầu sực tỉnh!  

Đám phóng viên vô cùng phấn khích!  

Lâm Kiều Hân hơi nhíu mày, đôi mắt xinh đẹp hiện lên sự lo lắng.  

Trương Minh Vũ cười nói: “Xin lỗi bà Chương, chỗ này của chúng tôi... không có chuyện cười nào đáng xem cả”.  

Bà Chương nghiền ngẫm cười nói: “Lễ cắt băng khai trương hoành tráng như vậy mà không có khách mời... đây chẳng phải là chuyện cười sao?”  

“Ha ha ha!”  

Bố con nhà họ Lục cũng phá lên cười.  

Trương Minh Vũ nhăn mày, cười nói: “Không có khách mời ư?”  

Bà Chương mỉm cười đầy thách thức, nói nhỏ: “Tất nhiên, khách mời của cậu... đã trở thành đối tác của tôi rồi!”  

Nói xong, bà ta vẫy tay.  

Ngay sau đó, bốn người từ ngoài cửa bước vào.  

Đây là...  

Mọi người ở xung quanh lập tức trợn tròn hai mắt.  

Bốn người này chính là đối tác làm ăn lần này của Sơ Tinh!  

Vậy mà... họ lại đầu quân cho bà Chương?  

Mọi người đăm chiêu suy nghĩ.  

Thú vị đấy!  

Ánh mắt Trương Minh Vũ trở nên lạnh lùng.  

Ăn cây táo rào cây sung!  

Bà Chương bắt chéo chân, từ tốn hỏi: “Các người... còn là khách mời của Sơ Tinh không?”  

Một người đàn ông trung niên đứng ra cười nói: “Không, Sơ Tinh có mắt như mù, lại dám chống lại bà Chương”.  

“Chúng tôi không thèm làm đối tác với loại người này!”  

Dứt lời, trong mắt ông ta cũng đầy vẻ châm chọc.  

Bà Chương không ngừng cười khẩy!  

Máy quay nhanh chóng chĩa về hướng Trương Minh Vũ!  

Lần này... bị xấu mặt rồi nhỉ?  

Bốn người họ nhanh chóng ngồi xuống sau lưng bà Chương.  

Ai nấy đều cười đểu.  

Trương Minh Vũ cười nói: “Không sao cả, vừa đúng lúc... chúng tôi sớm đã chuẩn bị xong cả rồi”.  

“Tôi cũng không định hợp tác với các người nữa”.  

Ha ha ha!  

Dứt lời, ngay lập tức bên dưới nổ ra những tiếng cười vang.  

Mắt bốn người họ tràn đầy vẻ trào phúng châm chọc!  

Lục Thiên Long cười nhạt nói: “Là không muốn... Hay là không có cách nào?”  

Trương Minh Vũ suy nghĩ rồi cười nói: “Tôi có một đối tác tốt hơn, tại sao tôi phải hợp tác chung với bọn cá tôm thối rữa này cơ chứ?  

Phụt!  

Mọi người bật cười giễu cợt!  

Chỉ cần là người sáng suốt đều thấy rằng Trương Minh Vũ... chắc chắn không có ai hợp tác! 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play