Đưa mắt nhìn sang, lúc này Trương Minh Vũ mới nhận ra người đứng phía trước thế mà là… Vương Hạo.  

Một đám người chậm rãi bước đến từ đằng xa.  

Phía sau là một nhóm người lực lưỡng mặc đồ vest chỉnh tề.  

Người dẫn đầu… chính là Hạ Hâm Điềm.  

Lúc này gương mặt xinh đẹp của Hạ Hâm Điềm cũng lộ ra vẻ lạnh lùng.  

Mắt Lâm Kiều Hân lóe lên tia sáng.  

Vô cùng ngạc nhiên và mừng rỡ.  

Trương Minh Vũ cũng vui mừng đến mức bắt đầu run lên.  

Chị hai…  

Bụp bụp bụp!  

Không lâu sau, từng tiếng va chạm mãnh liệt vang lên.  

Long Tam và Long Thất cũng dừng đánh, quay về phía sau Trương Minh Vũ.  

Sắc mặt Dạ Thập Nhất và Sơn Bản Lộ cũng trở nên nghiêm trọng.  

Hạ Hâm Điềm siết chặt nắm đấm, lạnh nhạt nói: “Không kẻ nào được đi khỏi đây”.  

Hả?  

Vừa nghe cô ấy nói thế, Dạ Thập Nhất nhíu mày.  

Sơn Bản Lộ cũng rất hoang mang.  

Sao mà… lời này có vẻ quen thế nhỉ?  

Thế nhưng hai người không kịp nghĩ gì nhiều, vệ sĩ mặc đồ vest ở đằng sau đã bắt đầu ra tay.  

Chẳng mấy chốc nơi đó đã bị bao vây.  

Đám người Đinh Nhất cũng ở trong số đó.  

Lúc này Trương Minh Vũ mới nhận ra đồng phục của đám vệ sĩ ở đằng sau giống hệt mấy người Đinh Nhất.  

Đều là người của Vương Hạo ư?  

Một lúc sau, Trương Minh Vũ mới cong môi nở nụ cười.  

Nhẹ nhõm…  

Lâm Kiều Hân siết chặt nắm đấm, ánh mắt hiện lên vẻ phức tạp.  

Cuối cùng lại lặng lẽ cúi đầu xuống.  

Hạ Hâm Điềm sải bước đi đến trước mặt Trương Minh Vũ.  

Vẻ lạnh lùng cũng dần biến mất.  

Trong mắt đầy lo lắng.  

Trương Minh Vũ đè nén cơn đau nhếch môi cười: “Chị hai…”  

Hạ Hâm Điềm run giọng hỏi: “Có đau không?”  

Trương Minh Vũ cười nói: “Em không đau”.  

Nhưng có thể thấy vành mắt Hạ Hâm Điềm hơi ngân ngấn nước.  

Người xung quanh im lặng nhìn.  

Đều sững sờ.  

Người nhà họ Lâm rất ngạc nhiên.  

Người phụ nữ này… là ai?  

Vương Hạo bĩu môi, trợn mắt nhìn Trương Minh Vũ.  

Nhưng anh ta không dám nói gì nhiều.  

Hạ Hâm Điềm lại dịu giọng nói: “Em trai, nhìn cho kỹ đây, chị trả thù cho em”.  

Nói rồi cô ấy cong môi cười.  

Nhưng nước mắt cũng bỗng chốc rơi xuống.  

Thấy thế Trương Minh Vũ lại vô thức cảm thấy đau đớn.  

Chị ấy…  

Một lúc sau, Trương Minh Vũ cười nói: “Chị hai, không cần đâu, chị dẫn bọn em đi là được rồi”.  

Hạ Hâm Điềm lại yêu chiều mỉm cười, giơ tay ra xoa đầu Trương Minh Vũ nói: “Em trai ngốc, có chị ở đây, không ai có thể bắt nạt em cả”.  

“Biết chưa?”  

Nghe thế, ánh mắt Lâm Kiều Hân lại hiện lên vẻ phức tạp.  

Trương Minh Vũ mấp máy môi nhưng cũng không biết nên nói gì.  

Hạ Hâm Điềm chậm rãi đứng dậy, sắc mặt lại trở nên lạnh băng nói: “Giết hết không chừa một ai”.  

Hả?  

Người nhà họ Lâm đều hít khí lạnh.  

Người phụ nữ này… tự tin thật đấy.  

Sắc mặt Dạ Thập Nhất và Sơn Bản Lộ cũng trở nên nghiêm trọng.  

Vương Hạo nheo mắt, tức giận nói: “Có nghe thấy không? Ra tay đi”.  

Nói xong, anh ta vung tay lên.  

“Vâng!”  

Mọi người đồng thanh hét lên.  

Vang vọng khắp thung lũng.  

Ôi...  

Dạ Thập Nhất nhíu mày nói: “Cô là Hạ Hâm Điềm à? Lẽ nào cô đã quên chuyện cô không thể tham dự vào sao?”  

Nói xong ánh mắt gã hiện lên vẻ cảnh cáo.  

Sơn Bản Lộ cũng cực kỳ lo lắng.  

Người… đông quá!  

Trương Minh Vũ nhíu mày, tỏ vẻ ngờ vực.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play