Người nhà họ Lâm sửng sốt, ánh mắt ai nấy cũng lóe lên tia tuyệt vọng.  

Như thế… là toang thật rồi!  

Dạ Thập Nhị khoanh tay, không ngừng cười nhạo.  

“Trương Minh Vũ!”  

Lâm Kiều Hân gọi một tiếng, sau đó nhanh chóng ngồi xổm xuống.  

Vành mắt ngấn nước.  

Trương Minh Vũ kìm nén cơn đau nói: “Tôi… Tôi không sao, cô… cô mau quay lại xe đi, yên tâm”.  

“Nhất định sẽ có người đến cứu các cô”.  

“Mau về đi”.  

Lâm Kiều Hân cắn răng ra sức lắc đầu.  

Trương Minh Vũ khó khăn nói: “Cô ở đây cũng nguy hiểm lắm”.  

Lâm Kiều Hân kiên định nói: “Tôi không đi”.  

Trong mắt cũng ánh lên vẻ tuyệt vọng.  

Lần này… xong đời thật rồi sao?  

Long Tam, Long Thất cũng cực kỳ lo lắng.  

Nhưng Dạ Thập Nhất và Sơn Bản Lộ đều đã bắt đầu liều mạng, họ không thể dứt ra được.  

Chẳng mấy chốc Tiểu Trạch đã đến trước mặt.  

Vẻ mặt lạnh như băng.  

Dạ Thập Nhị cũng ở sát phía sau.  

Hai người bao vây Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân.  

Tim người nhà họ Lâm đều như bị nhấc đến cổ họng.  

Lần này… không còn hy vọng rồi.  

Lâm Kiều Hân không có tâm trạng để tâm đến, chỉ nhẹ nhàng ôm cả người Trương Minh Vũ trong vòng tay.  

Trong lòng cô… cực kỳ phức tạp.  

Thấy thế Trương Minh Vũ nở nụ cười bất lực.  

Anh biết không thể thuyết phục Lâm Kiều Hân được.  

Nhưng Lâm Kiều Hân làm thế, anh cũng cảm thấy… vui sướng.  

Có thể thấy Lâm Kiều Hân thật lòng lo lắng cho anh.  

Tiểu Trạch nhanh chóng dừng bước.  

Dạ Thập Nhị khoanh tay thích thú nói: “Ra tay đi, cho hắn đi nhẹ nhàng một chút”.  

Tiểu Trạch do dự.  

Nghe thế trái tim người nhà họ Lâm đã rơi xuống đáy vực.  

Trong mắt Dạ Thập Nhất và Sơn Bản Lộ lộ ra vẻ vui mừng.  

Cuối cùng…  

Một lúc sau, Tiểu Trạch hơi nhấc tay lên, có thêm một phi tiêu nữa xuất hiện trên đầu ngón tay cô ta.  

Haizz.  

Trương Minh Vũ thầm thở dài.  

Bây giờ đã không còn sức để tránh đòn nữa.  

Lâm Kiều Hân dùng sức ôm chặt Trương Minh Vũ vào lòng.  

Nếu đã không thể thay đổi được thì cứ thuận theo ý trời vậy.  

Nghĩ đến đây Lâm Kiều Hân nhắm mắt lại.  

Một giọt nước mắt lăn xuống gò má, rơi trên mặt Trương Minh Vũ.  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Thế nhưng anh không kịp nghĩ thêm được gì, Tiểu Trạch đã vung cánh tay lên.  

Người nhà họ Lâm cảm thấy tuyệt vọng.  

Sơn Bản Lộ và Dạ Thập Nhất cũng nở nụ cười đắc ý.  

Đưa mắt nhìn sang.  

Hả?  

Hai người sửng sốt, nhìn thấy Long Tam và Long Thất không có ý định giúp.  

Ngược lại… chỉ cười nhạo.  

Hả?  

Hai người ngơ ngác, ánh mắt lóe lên tia sáng.  

Chuyện gì đây?  

Thế nhưng ngay lúc này, một tiếng gào vang lên: “Các người… to gan thật đấy”.  

Giọng nói ngọt ngào nhưng lúc này… lại đầy vẻ tức giận.  

Hả?  

Nghe thế Trương Minh Vũ lập tức ngẩng đầu lên.  

Giọng nói này…  

Cả người Trương Minh Vũ kích động đến mức run lên.  

Là… chị hai.  

Ngay sau đó một bóng người chạy đến trước mắt, đấm mạnh vào Tiểu Trạch.  

Tiểu Trạch cau mày.  

Sau khi né đòn, có mấy người lập tức biến mất phía sau sườn núi.  

Ơ...  

Mọi người đều sửng sốt, trong mắt là sự ngỡ ngàng.  

Người nhà họ Lâm cũng khá ngạc nhiên.  

Còn có… cứu binh à?  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play