Lâm Kiều Hân lái xe ra khỏi đại viện, đi thẳng đến Sơ Tinh.  

Trương Minh Vũ vẫn hơi cảnh giác.  

Anh quét mắt nhìn xung quanh, không thấy có gì bất thường.  

Không lâu sau, xe chậm rãi dừng ở cửa Sơ Tinh, Trương Minh Vũ mới hoàn toàn thả lỏng.  

Hai người nhanh chóng bước vào công ty.  

Trương Minh Vũ đưa Lâm Kiều Hân thẳng đến văn phòng.  

Vừa mở cửa.  

Trương Minh Vũ dừng lại.  

Anh đột nhiên phát hiện có một người đang đứng trong văn phòng.  

Ngay sau đó, bóng người quay lại với nụ cười trên môi.  

Trần Thiên An?  

Trương Minh Vũ nhíu mày, cười nói: "Đến sớm quá nhỉ”.  

Nói xong anh bước vào, theo sau là Lâm Kiều Hân.  

Trần Thiên An vô cùng cung kính nói: "Bây giờ tính mạng của tôi đều ở trong tay cậu, đương nhiên phải đến càng sớm càng tốt”.  

Anh ta nở nụ cười tươi rói trên khuôn mặt.  

Ồ?  

Vẻ bất ngờ lóe lên trong mắt Trương Minh Vũ.  

Hơi kỳ lạ...  

Trương Minh Vũ nhanh chóng ngồi vào chỗ của mình.  

Anh liếc mắt nhìn.  

Sau đó mới nhận ra rằng có rất nhiều tài liệu trên bàn.  

Trần Thiên An cung kính nói: "Cậu Trương, đây là tất cả các tài liệu của tập đoàn Thiên Minh”.  

“Từ giờ trở đi, tất cả mọi việc của Thiên Minh đều nghe theo mệnh lệnh của cậu!”, nói xong, anh ta có vẻ rất phấn khích.  

Trương Minh Vũ khẽ nhíu mày.  

Không hiểu sao, trong lòng anh luôn có một cảm giác không được tự nhiên lắm.  

Trương Minh Vũ yên lặng gật đầu.  

Lâm Kiều Hân bước tới với đôi chân dài miên man, kích động nói: "Tôi... có thể lấy nó đi được chưa?"  

Nói xong, cô nhìn chằm chằm vào Trương Minh Vũ với đôi mắt rực lửa.  

Ừ.  

Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, cười nói: "Lấy đi đi...”  

Lâm Kiều Hân ôm theo một đống tài liệu, nhanh chóng trở lại bàn làm việc bên cạnh.  

Cô lật xem tài liệu với tốc độ nhanh chóng.  

Trong mắt Trương Minh Vũ lóe lên vẻ bất đắc dĩ.  

Vội vàng vậy cơ à?  

Trần Thiên An lén liếc nhìn Lâm Kiều Hân.  

Sau đó, anh ta thu hồi ánh mắt.  

Trương Minh Vũ nhẹ nhàng dựa vào ghế, lặng lẽ liếc nhìn Trần Thiên An.  

Ồ  

Cơ thể của Trần Thiên An căng thẳng ngay lập tức.  

Anh ta cúi đầu không nói gì.  

Hồi lâu sau, Trương Minh Vũ cười nói: "Bố cậu đâu?"  

À...  

Trần Thiên An hơi căng thẳng, cười đáp: “Ông ấy... vẫn đang sắp xếp lại tài liệu, tôi phụ trách vận chuyển tài liệu tới đây”.  

Nói xong, anh ta lại nở nụ cười lịch sự.  

Trương Minh Vũ hơi nheo mắt lại, ánh mắt dò xét. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play