*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bộ phận thuộc Hoa Châu là đủ rồi mà!
Nhưng...
Khóe miệng Âu Dương Triết giật giật thật mạnh.
Thật quá đáng!
Cuối cùng, Tô Mang cũng đành bất đắc dĩ nói: "Thôi được rồi, để chị gọi cho chị tư của em".
Nói xong, cô ấy lấy điện thoại ra.
Âu Dương Triết cố gắng hít thở thật sâu.
Anh ta đã tức đến muốn nổ tung rồi!
Nếu sớm biết sẽ thế này, anh ta việc gì phải dẫn xác đến đây cơ chứ!
Nhưng...
Tô Mang tuy nói thế, động tác lại không nhanh nhẹn, cô ấy cũng sợ Âu Dương Triết sẽ thực sự bất chấp tất cả, không nhường lại Âu Mông.
Dẫu sao...
Nhưng dù có chần chừ ra sao, cuối cùng ngón tay vẫn ấn vào nút gọi.
Khóe mắt Âu Dương Triết giật lên một cái.
Cuối cùng, anh ta nghiến răng nghiến lợi, nói: "Được, tôi nhường".
Không có Âu Mông còn có thể thành lập cái khác.
Nhưng Liễu Thanh Duyệt...
Thật sự cho!
Đáy mắt Tô Mang lóe lên đầy kinh ngạc, cô ấy vội vã ngắt cuộc gọi.
Khóe miệng Trương Minh Vũ cũng chậm rãi nở một nụ cười đắc ý.
Chỉ có điều... Âu Mông này rốt cuộc là cái gì?
Sau đó, Tô Mang thản nhiên nói: "Vậy được, ký hợp đồng chuyển nhượng đi, giờ anh hãy chuyển toàn bộ cổ phần công ty sang cho em tôi".
Sắc mặt cô ấy bình thản như không, nhưng trong lòng đang kích động vô cùng.
Âu Dương Triết nghiến răng nói: "Được".
Nói xong, anh ta quay sang căn dặn cấp dưới làm việc.
Trương Minh Vũ bất giác cũng bắt đầu mong đợi.
Thứ có thể khiến cho Tô Mang kích động như thế, rốt cuộc là thứ gì?
Là loại công ty gì vậy?
Mọi người xung quanh đã ngây ra từ bao giờ.
Cướp đồ từ trong tay Âu Dương Triết...
Thật đáng sợ!
Chẳng bao lâu sau, có một đám người tới thực hiện mọi việc theo lời Âu Dương Triết.
Âu Dương Triết cấp tốc hoàn thành chuyển nhượng.
Chẳng mấy chốc, toàn bộ Âu Mông đều đã được chuyển sang dưới danh nghĩa của Trương Minh Vũ.
Trương Minh Vũ liếc qua một cái, lòng thất vọng không thôi.
Giá trị mới có tám chục triệu...
Cái này...
Mình tốn nửa ngày chỉ kiếm được cái này?
Nhưng Tô Mang lúc này đã cực kì kích động, ánh mắt sáng rỡ.
Âu Dương Triết lạnh nhạt nói: "Chị ba, tôi hi vọng bên đó có thể tuân thủ cam kết, tôi đã giao Âu Mông cho các người rồi đó".
"Chuyện này, xin đừng nói với Thanh Duyệt".
Tô Mang rạng rỡ mặt mày, thong thả nói: "Yên tâm đi, không nói cho em tư biết đâu, nhưng tiếng "chị ba" này... không phải là tiếng xưng hô anh có thể gọi".
Âu Dương Triết hít sâu một hơi.
Hừ!
Lát sau, anh ta hừ lạnh một tiếng, dẫn người rời khỏi đó.
Khoảnh khắc quay đi, đáy mắt anh ta đã bừng lên một biển lửa vô tận.
Trương Minh Vũ, không thể giữ người này lại!
Đỗ Nam Thiên cũng bị người ta khiêng ra.
Chẳng mấy chốc, trong sảnh chỉ còn đám người Âu Dương Tĩnh.
Tô Mang nhẹ nhàng phất tay, chậm rãi nói: "Đánh một trận, ném ra ngoài".
Người vận đồ đen không nói một lời, chỉ lẳng lặng bước lại gần.
Con ngươi của Âu Dương Tĩnh lập tức co rút lại.
Gã đeo kính cùng đồng bọn đều trừng lớn mắt lên, tròng mắt như sắp rớt ra ngoài rồi.