Anh ta hối hận vô cùng.  

Âu Dương Triết không ngờ kế hoạch bí mật của mình đã bị Tô Mang biết được.  

Hơn nữa, cô ấy còn biết tỉ mỉ như vậy.  

Âu Dương Triết hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: "Âu Mông thì không thể giao cho các người được, đổi điều kiện khác đi".  

Tô Mang chau mày.  

Đây là một cơ hội tốt...  

Nhưng Trương Minh Vũ chỉ nhếch miệng nở một nụ cười châm biếm, nói: “Còn cứng cỏi như vậy?"  

"Tiếc quá, tôi đây cũng thuộc dạng người không được tốt tính cho lắm".  

"Hôm nay tôi nhất định chỉ muốn Âu Mông, những thứ khác, tôi không cần".  

Mọi người xung quanh đã trợn mắt, há hốc miệng vì kinh ngạc.  

Điên rồi, điên hết cả rồi.  

Tô Mang tán thưởng liếc nhìn Trương Minh Vũ, nụ cười trên môi vô cùng tươi tắn.  

Âu Dương Triết căm tức nắm chặt tay.  

Anh ta hiện đang lâm vào tình thế băn khoăn khó xử cực kì.  

Một lúc sau, Âu Dương Triết mới lạnh giọng nói: "Hừ, cũng được thôi, vậy các người cứ gọi điện đi chứ Âu Mông này tuyệt đối không thể giao cho các người được".  

Hả?  

Tô Mang thoáng chần chừ.  

Cô ấy biết tầm quan trọng của Âu Mông lớn thế nào, nếu có thể lấy được về tay...  

Trương Minh Vũ lại thản nhiên nói ngay: "Chị ba, gọi điện đi".  

Thực chất lúc này Trương Minh Vũ không biết Âu Mông là thứ gì.  

Anh chỉ biết, cứ chơi cứng đối cứng là được.  

Xem xem ai sợ ai!  

Mặc dù chính anh cũng không biết nếu gọi điện cho Liễu Thanh Duyệt rồi thì sẽ thế nào...  

Cứ chơi cho đã trước!  

Âu Dương Triết nghe nói thế, đáy mắt tràn đầy căng thẳng.  

Nhưng ngoài mặt, anh ta vẫn không hề biểu lộ điều gì.  

Không ai có thể nhìn ra lúc này Âu Dương Triết đang nghĩ gì trong lòng.  

Tô Mang mím chặt môi.  

Lát sau, cô ấy mới thản nhiên nói: "Được, để tôi bảo em tư tới giải quyết vụ này".  

Nói đoạn, cô ấy lấy điện thoại ra.  

Ánh mắt Âu Dương Triết đột nhiên lóe lên sắc lạnh.  

Thật sự gọi đi?  

Trương Minh Vũ thoáng nở một nụ cười đắc ý.  

Anh không nôn nóng, chỉ lẳng lặng đứng đợi.  

Âu Dương Triết hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: "Chờ chút đã, tôi... có thể giao cho các người bộ phận Âu Mông thuộc địa phận Hoa Châu này".  

"Thế đã được chưa?"  

Nói xong, anh ta có cảm giác tim mình cũng đã rỉ máu rồi.  

Tô Mang nghe nói thế, đáy mắt thoáng lộ vẻ ngạc nhiên.  

Thật sự cho?  

Trương Minh Vũ lại chỉ cười cười đắc ý, thong dong nói: "Không được, đã cho là phải cho hết, không thì đừng cho".  

"Cho một bộ phận thì có ra gì?"  

"Thôi đi, tôi chẳng lấy nữa đâu, cứ gọi cho chị tư đi thôi".  

Hả?  

Tô Mang thoáng hoang mang nhìn Trương Minh Vũ. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play