Cạc cạc!  

Bỗng bên ngoài vang lên tiếng quạ kêu.  

"A!"  

Lâm Kiều Hân lập tức hét lên.  

Cô vội vã nhích người.  

Sau đó, cô ôm chặt lấy Trương Minh Vũ.  

Mẹ ơi!  

Trương Minh Vũ cũng giật mình tỉnh giấc.  

Sao vậy?  

Anh nhìn quanh, bên trong phòng bệnh vẫn tĩnh lặng như trước.  

Nhưng Lâm Kiều Hân...  

Trương Minh Vũ nghi hoặc hỏi: "Cô... gặp ác mộng à?"  

Ực!  

Lâm Kiều Hân gian nan nuốt nước miệng, lúng búng nói: "Không... không phải, à, đúng rồi, gặp ác mộng".  

Sao lại...  

Trương Minh Vũ trợn tròn mắt nhìn cô.  

Hôm nay sao Lâm Kiều Hân khác lạ thế nhỉ...  

Hơn nữa, ôm chặt như vậy...  

Trương Minh Vũ cẩn thận cảm nhận lại, bấy giờ mới phát hiện Lâm Kiều Hân đang run lên khe khẽ.  

Anh nhăn mày, hỏi: "Sao lại sợ đến thế? Không sao đâu, có tôi ở đây rồi, đừng sợ".  

Anh hơi ngập ngừng một lát.  

Cuối cùng, vẫn quyết định vươn tay nhẹ nhàng vỗ về vai cô.  

Phù!  

Lâm Kiều Hân thở ra một hơi nhẹ nhõm.  

Lúc này cô mới có cảm giác an toàn.  

Nhưng mặc dù như vậy, lòng vẫn căng thẳng và sợ hãi không ngớt.  

Cạc cạc!  

Tiếng quạ kêu lại lần nữa vọng tới.  

Tay Lâm Kiều Hân càng ghì chặt hơn.  

Trương Minh Vũ chợt hiểu ra, cô ấy sợ con quạ?  

Anh chần chừ một giây rồi chậm rãi luồn tay xuống dưới cổ cô.  

Hả?  

Lâm Kiều Hân lập tức căng thẳng cả người.  

Trương Minh Vũ không nói gì thêm, chỉ yên lặng đặt tay lên chỗ tai cô.  

Anh cũng đang thăm dò, tim đập rộn lên.  

Lâm Kiều Hân mím chặt môi.  

Cuối cùng, cô vẫn không phản đối hành vi của anh.  

Trương Minh Vũ lặng lẽ mỉm cười, chậm rãi áp lòng bàn tay mình lên tai cô.  

Anh điều chỉnh lại tư thế, để Lâm Kiều Hân gối lên vai mình.  

Lâm Kiều Hân vẫn không hề phản kháng lại, mặc Trương Minh Vũ làm như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play